D-Day - Chương 58

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 58

Ba người dừng lại ở một quán cà phê yên tĩnh, không cách quá xa địa điểm lúc nãy. Họ ngồi xuống chiếc bàn nơi góc khuất giữa những ly cà phê còn nghi ngút khói. Cô nhân viên làm ca sớm đã niềm nở đón khách đầu tiên trong ngày, cứ liên tục liếc nhìn họ đầy tò mò trong lúc bấm bấm điện thoại. Bầu không khí quanh bàn kia rõ ràng chẳng giống một cuộc trò chuyện bình thường.

Cảm thấy ánh nhìn từ xa đang hướng về phía mình, Yu Bo Ha bắt đầu trở nên bồn chồn. Dưới áp lực của hai ánh mắt truy xét đang đối diện, cuối cùng cô ta cũng không thể trốn tránh mãi, đành lên tiếng. Giọng nói của cô ta cẩn trọng như sắp chạm vào một ký ức đầy gai góc.

“Thật sự tôi không nhớ rõ. Chuyện đã hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể nhớ hết được chứ? Nếu có gì xảy ra thì cũng chỉ là chuyện đã từng xảy ra thôi.”

Ngồi ở mép cuối không gian vắng vẻ, Jung Yoon không để cô ta dễ dàng đánh trống lảng như vậy. Cậu biết những gì cô ta mang theo không đơn thuần là sự lãng quên. Có thể là một ký ức đau thương, nhưng không thể vì thế mà bỏ qua. Tạm gạt sự áy náy sang một bên, Jung Yoon hỏi thẳng, không vòng vo:

“Cô nói không nhớ gì cả, vậy thì vì sao lại định bỏ chạy ngay khi nhìn thấy chúng tôi?”

Giọng cậu lạnh đi rõ rệt. Yu Bo Ha thoáng bối rối, nhưng có vẻ như cũng đã đoán trước sẽ bị hỏi đến nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Chỉ là… tôi quá bất ngờ thôi.”

Thế nhưng, những dấu hiệu nhỏ nhặt như ngón tay khẽ run, đôi mắt chớp liên hồi hay đôi môi đã khô khốc vì căng thẳng lại vô tình bán đứng cô ta. Jung Yoon lặng lẽ quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt đối diện.

“Cô Yu Bo Ha.”

Trong đầu cậu đang cân nhắc xem có thể mềm mỏng thuyết phục bằng cách nào. Yu Bo Ha từ đầu đã không muốn hợp tác, ánh mắt luôn tránh né, cả cơ thể cũng toát ra thông điệp rõ ràng rằng cô ta không muốn dính dáng đến chuyện này. Nhưng rồi giọng nói lạnh lùng của Jung Rok đã cắt ngang mọi suy tính của Jung Yoon và giành lấy thế chủ động.

Chỉ gọi tên cô ta thôi, nhưng Yu Bo Ha lập tức run lên như bị điện giật. Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên thái dương cô ta. Và rồi, Jung Rok không ngần ngại tung ra thứ mà Jung Yoon vẫn muốn giữ làm lá bài cuối cùng — chiêu bài mà chính cậu cũng cho là tàn nhẫn.

“Chúng tôi đã điều tra được. Cô hiện đang cư trú bất hợp pháp.”

Đôi mắt lẩn tránh nãy giờ cuối cùng cũng phải dừng lại. Con ngươi giãn ra, ngực khẽ phập phồng vì nhịp thở dồn dập. Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt Jung Yoon. Cậu không nghĩ Jung Rok sẽ dùng đến chuyện đó, nhất là khi cả hai đã ngầm hứa sẽ chỉ nhắc tới nếu không còn cách nào khác.

“Nếu chúng tôi tiến hành điều tra nghiêm túc, tên cô sẽ bị đưa ra tòa. Liệu cô có thể gánh nổi hậu quả đó không?”

Jung Rok hạ thấp giọng, cứng rắn và lạnh lùng khác thường. Ngay cả Jung Yoon cũng cảm thấy căng thẳng trước phong thái ấy, huống chi là Yu Bo Ha.

“Nếu tôi hợp tác… các anh sẽ bỏ qua chuyện đó chứ?”

Không khí tĩnh lặng bị phá vỡ bởi giọng nói run rẩy của Yu Bo Ha. Cô ta nhìn Jung Rok bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng đồng thời cũng như người đang tự nói với mình rằng: chẳng còn đường nào khác để lui.

“Dĩ nhiên rồi. Ngay khoảnh khắc đó, cô đã trở thành nhân chứng quan trọng của chúng tôi.”

Jung Rok nhướng mày, câu trả lời ấy là điều hiển nhiên không cần bàn cãi. Jung Yoon cắn môi, gương mặt thoáng chùng xuống. Cậu không còn cách nào để phản bác dù trong lòng thấy bức rức. Nếu Yu Bo Ha thật sự chứng kiến được gì đó thì việc xác minh hung thủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần loại bỏ được Jang Chang Hyun khỏi danh sách tình nghi thôi cũng đã là bước tiến lớn rồi.

Còn nếu may mắn hơn, cô ta có thể nhớ ra đặc điểm nhận dạng của hung thủ dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Đó đúng là cơ hội ngàn vàng.

Jung Yoon hạ mắt, siết chặt bàn tay đang giấu trong túi áo, cố lờ đi tiếng thì thầm của lương tâm đang gào thét bên trong.

Yu Bo Ha vẫn chưa chịu mở lời ngay, nhưng nét mặt cô ta bắt đầu lay động. Trong đôi mắt đang nhìn vào khoảng không vô định ấy, Jung Yoon thấy rõ sự giằng co và sợ hãi.

Cô ta không chỉ sợ bị trục xuất.

Dường như Jung Rok cũng nhận ra điều đó, nên rút từ đâu ra một chai nước suối và lặng lẽ đẩy về phía Yu Bo Ha.

Anh ta mua nước từ lúc nào vậy? Jung Yoon ngước mắt nhìn trần quán, suy nghĩ vu vơ.

Và rồi Yu Bo Ha chạm tay vào chai nước, ngón tay mân mê nắp chai như đang do dự giữa việc mở ra hay buông bỏ. Một lúc sau, cô ta chậm rãi cất lời:

“Hôm đó… trời mưa to lắm. Mưa đến mức không có chuyến xe buýt nào cả.”

Giọng nói ấy, mong manh và rời rạc như đang được phát ra từ một người đã xuyên không về đêm hôm ấy. Một đêm tối sầm, ướt lạnh và nặng nề đến nghẹt thở.

Cô ta nói trong tiếng thì thầm khàn đục như đang ép từng từ từ trong cổ họng ra, mang theo hơi thở của ký ức.

Mới chỉ tầm bảy giờ tối, vậy mà bên kia con đường đã chìm hẳn trong bóng tối. Đang loay hoay tìm một buồng điện thoại công cộng, Bo Ha chợt nhớ ra một tiệm tạp hóa nhỏ nằm sâu trong hẻm cách bến xe buýt chỉ khoảng năm phút đi bộ.

Cô ta cố gắng hình dung lại xem nơi đó có điện thoại không, nhưng trí nhớ mơ hồ chẳng giúp được gì. Đó là một tiệm tạp hóa cũ kỹ, cô ta chẳng mấy khi lui tới. Thế nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác trong lúc này, Bo Ha siết lại chiếc ô rồi băng qua con đường một làn trong màn mưa tầm tã.

Gió gào rít, tiếng mưa quất từng đợt lên tường xi măng cũ kỹ của khu phố vắng khiến cho khung cảnh càng thêm ảm đạm. Mưa đánh rát cả vai và bắn tung lên bắp chân lộ ra khỏi chiếc váy ướt sũng. Bo Ha nghiến răng nuốt vào trong miệng những lời chửi thề, bước đi trong sự khó chịu và lạnh buốt.

Không lâu sau, ánh đèn hắt ra từ tiệm tạp hóa đã hiện lên trong tầm mắt. Nheo mắt lại và kiễng chân nhìn vào, cô ta phát hiện một chiếc điện thoại công cộng nhỏ gắn vào cột trụ bên hông cửa ra vào. Dù không chắc nó còn hoạt động hay không, Bo Ha vẫn vội vã rảo bước, hi vọng là thứ đó vẫn dùng được.

Nhưng chỉ vài bước sau, một vũng bùn sũng nước hiện ra chắn ngang đường. Trán Bo Ha hằn rõ những đường gân tức giận. Cô ta siết chặt chiếc ô, vòng hai tay ôm lấy cơ thể run rẩy rồi cố gắng men theo những chỗ ít nước nhất để nhảy qua từng khoảng đất khô còn sót lại.

Khi chỉ còn vài bước nữa là đến buồng điện thoại, một âm thanh trầm đục vang lên: phịch!. Bo Ha khựng lại. Âm thanh phát ra từ trong cửa tiệm, nơi ánh sáng hắt ra một cách yếu ớt và lặng lẽ. Cô ta quay đầu lại nhìn trong giây lát, nhưng ngay lúc ấy, tiếng động cơ xe buýt vọng đến từ xa làm cô ta giật mình quay vội về hướng bến xe.

“Ah…”

Chiếc xe buýt mà cô ta trông chờ suốt cả buổi tối đã lướt qua trạm dừng không một ai đứng đợi, và cũng chẳng buồn dừng lại. Âm thanh động cơ mỗi lúc một nhỏ dần rồi biến mất vào đêm tối. Bo Ha như người vừa đánh mất cả thế giới, chẳng hay từ lúc nào đã đứng trước chiếc điện thoại công cộng.

“Cái quái gì thế này... Trời ơi, đúng là khốn thật.”

Một tiếng chửi bật ra. Cô ta phát hiện sợi dây nối máy điện thoại đã bị cắt lìa. Cay đắng, Bo Ha quay lại, lườm xéo vào trong cửa tiệm như muốn xé toạc cánh cửa. Nếu không dùng được thì đừng có để đấy chứ!. Cô ta nghiến chặt môi, lẩm bẩm như oán trách cả thế giới. Đang định quay đi thì — phịch! phịch! — âm thanh kỳ lạ lại vang lên từ bên trong.

Cô ta đứng khựng lại.

Đáng ra phải bước đi, nhưng cái tò mò ngu ngốc lại làm cô ta dừng chân. Dù gì thì xe buýt cũng vừa đi mất, chẳng biết bao giờ mới có chuyến tiếp theo… Bo Ha kéo lại chiếc ô rồi rón rén tiến về phía cửa tiệm. Vừa đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, cô ta bất chợt nhìn thấy thứ gì đó đỏ lòm loang lổ phía bên trong qua lớp kính mờ phủ sương nước.

“Cái đó là…?”

Chưa kịp nhìn kỹ, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới. Tấm cửa sắt mỏng lạch cạch rung lên liên hồi, tạo nên âm thanh rợn người. Bo Ha giật bắn mình như bị sét đánh, vội vàng đưa tay bịt miệng.

Cô ta cảm nhận được bằng tất cả bản năng rằng tuyệt đối không được phát ra tiếng động. Và rồi, giữa tiếng mưa rào nặng nề, lộp cộp… lộp cộp, những bước chân chậm rãi bắt đầu vang lên. Cô ta chết sững, run lẩy bẩy, phải dùng cả hai tay ghì lấy đùi để ép mình nhích qua một bên, trốn vào dưới bậc thang dẫn lên mái nhà cạnh tiệm.

Một tiếng rên nhẹ trào ra từ cổ họng cô ta. Không rõ từ khi nào, chiếc ô đã bị ném đi mất. Cô ta ôm lấy miệng đang há hốc vì sợ, co rút toàn thân trong bóng tối. Hai bàn tay run đến mức không thể kiểm soát.

Là máu, đúng không? Máu thật mà…

Trong đầu cô ta chỉ còn lại một màu đỏ thẫm. Hoảng loạn đến nghẹt thở, Bo Ha rớm nước mắt, lặng lẽ cầu xin một điều duy nhất: Cầu mong bước chân đó biến mất. Cô ta thầm hứa sẽ sống tốt hơn, sống lương thiện, sẽ quay về quê hương, sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. Cô ta cầu nguyện như thể thần thánh đang hiện diện trước mắt.

Mưa vẫn trút ào ào không ngớt. Cơn mưa tưởng như đáng ghét ấy giờ đây lại trở nên vô cùng biết ơn, bởi tiếng mưa đã che đi tiếng thở gấp của cô ta.

Không rõ cô ta đã ẩn nấp bao lâu. Chỉ biết đến khi các đầu ngón tay đã tím tái, bàn chân mất hết cảm giác thì két… soạt, âm thanh của cánh cửa mở vang lên.

Bo Ha ngẩng đầu theo bản năng. Ngay phía trước nơi cô ta đã vứt chiếc ô, một bóng đen to lớn như núi hiện ra, sừng sững trong làn mưa trắng xóa. Mặc cho mưa xối xả ướt đẫm khắp thân thể, người đàn ông kia vẫn đứng đó không chút động tĩnh. Và rồi thứ trên tay ngươi đó lấp loáng trong ánh sáng lờ mờ. Bo Ha không thể rời mắt.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo