Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 60
Dần dần, họ bắt đầu nghi ngờ không rõ những ký ức đó của Yu Bo Ha có thực sự chính xác hay chỉ là những lời nói dối vô thức. Và khi kết quả phân tích hình ảnh cũng không mang lại gì rõ ràng, đầu óc ai nấy càng thêm rối như tơ vò.
Vốn dĩ đây là phần họ nghĩ sẽ dễ dàng tháo gỡ nhất, vậy nên sự bối rối cũng theo đó mà nhân lên.
“Chiếc xe kia đời cũ quá, nên việc tìm được chủ xe có vẻ rất khó. Biển số cũng không nhận dạng được… Không chừng là xe ma. Mà thời đó thì xe Porter cho thuê cũng khá phổ biến…”
Dù đã lục tung tài liệu, vẫn chẳng thấy chiếc xe nào giống hệt. Vụ án đã xảy ra từ hai mươi năm trước, mà nếu chiếc xe còn cũ hơn cả thời điểm đó thì cũng chẳng lạ khi chẳng lần ra dấu vết.
Dữ liệu được thu thập lại ngày một nhiều, nhưng thứ họ cần vẫn cứ như trốn tránh khỏi tầm mắt.
“Này.”
Trong lúc ba người đang tranh luận căng thẳng, Hyun Chul đi ngang qua, vừa ngó nghiêng vừa vẫy tay như có điều muốn nói. Ánh mắt cả ba lập tức đổ dồn về phía ông ta.
“Tôi có quen một gã bạn cũ, giờ làm ăn cũng lớn lắm. Mấy chuyện truy tìm xe cộ thì nó giỏi cực kỳ.”
Một thoáng im lặng. Hyun Chul cười gượng, tay gãi má như đáp lại ánh mắt biết ơn đang đổ dồn về phía mình.
“Tôi gọi cho nó ngay nhé?”
***
“Chúng tôi tìm mọi loại xe – We Are The World, Khu phức hợp giao dịch xe cũ.”
“…”
“Chắc không cần hỏi cũng biết là quen kiểu gì rồi ha.”
Ba người – Jung Rok, Jung Yoon và Jun Hyuk – đứng trước cổng cơ sở, lặng người nhìn lên tấm biển quảng cáo với cái tên không thể gây dựng lòng tin hơn. Nhưng rồi như đồng thuận ngầm, cả ba cùng đẩy cửa kính. Bên trong cửa được dán kín bằng lớp đề can hoa lá lòe loẹt.
Cánh cửa vừa mở, một mùi hăng nồng như ở tiệm thuốc Bắc lập tức xộc vào mũi. Jung Yoon khẽ cau mày, đảo mắt nhìn quanh không gian chật hẹp.
“Chào quý khách.”
Ngay lúc đó, một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn gần cửa nhất lập tức đứng dậy. Vóc dáng to lớn, đầu cạo trọc và sợi dây chuyền to bản lấp lánh nơi cổ lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
“Chúng tôi có hẹn trước rồi.”
Jun Hyuk đáp lại, đồng thời lặng lẽ quan sát khắp căn phòng. Người đàn ông kia khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn về phía trong. Ở dãy bàn bên kia, hai người đàn ông to con khác – trông như đang làm hồ sơ – quay lưng về phía họ. Ở chính giữa, ngồi ở bàn có vẻ như là “ghế chủ”, một người đàn ông hói đầu đang mải mê nói chuyện điện thoại.
“Có hẹn nào đâu…”
Gã to con cứ liên tục nghiêng đầu với vẻ mặt đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét ba người đang đứng trước cửa. Nhưng chưa kịp bước tới sát, Jung Yoon và Jun Hyuk đã đồng loạt móc thẻ công chức từ trong áo khoác và túi quần ra, không muốn làm rùm beng nhưng cũng chẳng định để bị khinh thường.
“…Hwangto-bang.”
Tiếng thở dài nhẹ lướt qua. Cả Jung Yoon và Jun Hyuk đều khựng lại khi ánh mắt họ giao nhau. Gã to con kia cũng ngừng bước, còn sáu con mắt lúc này đều đồng loạt hướng về Jung Rok – người vừa lên tiếng.
“Tôi đã nói cái đỉnh đầu kia quen lắm… Không ngờ là cậu, Hwangto-bang.”
Ánh mắt mọi người chuyển sang người đàn ông hói đầu vừa bỏ điện thoại xuống – chính là kẻ được gọi là “Hwangto-bang”.
“Hwangto… Ủa? A!”
Jun Hyuk vẫn còn khom người, tay chưa rút khỏi túi áo thì khẽ hét lên. Chiếc thẻ công vụ của anh ta rơi xuống đất, anh ta chẳng buồn nhặt mà lại ôm đầu như đang vò nát ký ức. Rồi bất chợt, anh ta giơ tay chỉ thẳng vào người đàn ông hói:
“Bang Ki Heung!”
Khi cái tên vừa vang lên, mấy gã lực lưỡng đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy. Cả căn phòng như biến thành bầy sư tử sẵn sàng nhảy bổ về phía con mồi.
“Bớt đi. Không thấy cậu ta đang giả vờ nghe điện thoại à? Chuyện này tụi bây không liên quan.”
“Ủa… anh cấy tóc đó hả? Trông như búp bê cỏ vậy.”
Jung Rok cười khẩy, đặt tay lên vai gã to con phía trước rồi ấn xuống bắt ngồi lại. Anh vượt qua gã, tiến thẳng đến trước mặt Bang Ki Heung. Anh ta vừa đặt điện thoại xuống, mặt còn chưa kịp giãn ra.
“Tôi đã bảo rồi, cái kiểu trốn tránh đó, tốt nhất là bỏ ngay từ lúc tôi ra tù cơ.”
Jung Rok không nói thêm lời nào, liền giơ tập hồ sơ màu đen trên bàn lên cao. Bang Ki Heung tái mặt, vội đưa tay ôm đầu theo phản xạ, mắt nhắm chặt.
“Không, tôi… tôi đang nghe điện thoại thật mà! Không thấy à? Tôi là CEO, CEO Bang Ki Heung! Tôi đang làm ăn nghiêm túc đó!”
“CEO cái quái gì? Muốn thành ‘sa tràng’ hả?”
*CEO = 사장 / Sa Jang, đọc gần giống ‘sa tràng’ = xác chết)
Jung Rok chỉ vào tấm biển tên trên bàn và nở một nụ cười lạnh rồi nhẹ nhàng đặt lại tập hồ sơ.
“…Tôi không dám.”
Bang Ki Heung giờ đang nín thở quan sát sắc mặt Jung Rok, rốt cuộc cũng đứng dậy cúi đầu chào. Sau đó, anh ta khẽ ra hiệu, mời Jung Yoon và Jun Hyuk ngồi vào sofa đối diện, vừa cúi đầu vừa lí nhí nói:
“Tôi đã nhận được điện thoại từ ngài đội trưởng rồi.”
“Dạ, à… khoan đã, đội trưởng Choi lên chức từ khi nào thế? Vậy là giờ anh Moon thành đội trưởng à?”
“U hình sự, ảnh chụp.”
Không khí nặng nề ban đầu tan đi ít nhiều. Những gã lực lưỡng vừa đứng lên nay đã lặng lẽ quay lại ghế, tiếp tục công việc. Cả những người khách ngồi phía trước cũng chỉ dừng một chút rồi tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
Jung Yoon và Jun Hyuk yên lặng ngồi xuống, ánh mắt trở lại đầy sự nghiêm túc. Màn trao đổi chính thức bắt đầu.
“Trời đất, cái này thì…”
“Anh biết được đó là xe gì không?”
“Thì… phải nhìn rõ mới biết chứ… Tạm thời thấy là màu trắng.”
“Anh đùa tôi đấy à?”
Giọng nói khó chịu của Jung Rok vang lên, cố nén sự bực bội khi Bang Ki Heung cứ liên tục thốt ra những điều quá hiển nhiên.
Anh nhẹ nhàng gõ hai ngón tay lên màn hình điện thoại, để giờ hiển thị hiện rõ rồi đưa ra trước mặt Ki Heung để nhắc thời gian không có nhiều đâu.
May thay, Bang Ki Heung là người khá nhạy ý. Anh ta gật đầu lia lịa, giọng khẽ khàng như lính mới đang báo cáo trước cấp trên:
“Vâng, vâng! Đợi tôi một chút thôi, tôi sẽ tìm được ngay.”
Bằng bộ dạng hệt như từng bị Jung Rok đánh một trận nhừ tử, Bang Ki Heung răm rắp làm theo, mắt không ngừng dò xét sắc mặt người đối diện.
Jung Yoon nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh theo dõi, quay đi hướng khác. Nhóm người nãy còn ngồi nói chuyện trên sofa vừa lúc ấy cũng rời đi. Qua cánh cửa đang mở hé, cậu thoáng thấy hai người đàn ông, một phụ nữ và hai gã lực lưỡng.
Ánh mắt Jung Yoon lại quay về phía Ki Heung. Anh ta đang chăm chú tìm kiếm loại xe trên tấm bảng lớn treo bên tường.
“Ơ, hình như là cái này thì phải?”
Đã gần một tiếng trôi qua. Các quyển sổ ghi chép đã bị đẩy sang một bên. Mắt Bang Ki Heung đỏ hoe vì dán vào màn hình quá lâu. Anh ta bất ngờ bật dậy khỏi ghế, vẫy vẫy bức ảnh như vớ được vàng. Anh ta nhảy qua sofa, chạy đến trước bảng trắng treo tường rồi chỉ tay vào một mẫu xe không ghi giá.
“Đời 97! Tôi nghĩ đúng là cái này rồi!”
Một nụ cười rạng rỡ lan rộng như vừa tìm thấy kho báu trên gương mặt anh ta.
***
Chiếc xe tưởng như bí ẩn ấy cuối cùng lại được tìm ra dễ dàng hơn mong đợi nhờ sự giúp đỡ của Bang Ki Heung.
Bộ phận giám định hình ảnh cũng nhanh chóng xác nhận: đúng là chiếc Porter đời 1997 mà Ki Heung đã chỉ ra.
Nhóm điều tra án tồn đọng như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức bắt tay vào truy vết chủ xe vào thời điểm đó.
Nhưng sự thật là ở vùng quê, thời ấy xe Porter chạy đầy rẫy, xác minh hết thì có khi tìm mãi cũng chẳng thấy điểm dừng.
Giống như lời Han Kyul từng nói: không thể loại trừ khả năng đây là một chiếc xe ma. Việc tìm kiếm đương nhiên vì thế mà trở nên chậm chạp. Và một ngày nữa lại trôi qua.
Jung Yoon chỉ dán mắt vào màn hình và tập tài liệu in ra từ sáng đến chiều, giờ mới ngẩng đầu lên, cổ mỏi cứng cả lại.
“…Anh ngồi đấy từ bao giờ vậy?”
“Tôi cũng đang đợi xem bao lâu thì cậu nhận ra. Mất đúng 27 phút đấy.”
Jung Rok liếc xuống đồng hồ, lắc đầu với vẻ chán ngán. Jung Yoon cau mày nhìn theo bóng anh đang đi về chỗ ngồi.
“Tại sao lại đùa mấy chuyện vô nghĩa vậy? Tôi còn nhìn thấy anh ở chỗ trưởng phòng cách đây 10 phút mà.”
“Bị lộ rồi à?”
Jung Rok cười mỉm, vẫn là cái vẻ chọc ghẹo quen thuộc. Động tác lật giấy tờ của anh chậm dần. Jung Yoon thở dài, quay lại với màn hình vi tính.
“Anh đến muộn rồi đấy.”
“Cậu đợi tôi à?”
“Tôi không thể nói là không.”
Jung Rok vừa ngồi xuống, chiếc ghế xoay kêu lên khẽ khàng. Jung Yoon chờ đợi tiếng bánh xe lăn về phía mình như mọi khi, nhưng khi âm thanh đó dừng lại, cậu khẽ ngẩng đầu.
Qua vách ngăn, ánh mắt của hai người chạm nhau, một bên là ánh nhìn tò mò đầy hứng thú, bên kia lại là sự bối rối chẳng rõ nguyên do. Jung Yoon chớp mắt rồi buột miệng hỏi với vẻ hơi gắt:
“Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Cứ như thấy thứ gì ghê gớm lắm vậy.”
“Chỉ là tôi đang nghĩ… ồ, hóa ra cảnh sát Woo cũng biết tiến bộ đấy chứ. Không thấy tôi nhìn cậu đầy tự hào à?”
“…Thôi đi.”
Biết ngay thể nào anh cũng nói kiểu đó. Trong lòng thì muốn phản bác, nhưng Jung Yoon không còn đủ sức để đôi co nữa.Với kiểu người như Jung Rok, nếu cái gì cũng cãi lại thì e là sớm muộn cũng kiệt sức mà chết.
“Lee Jeong Wan, Goo Hae Sang.”
“…Hả?”
Vừa dứt lời, Jung Rok cũng tựa người ra ghế. Trong khi Jung Yoon còn chưa hiểu gì, anh thản nhiên gác chân lên bàn, đầu tựa vào thành ghế, khuất sau vách ngăn.
“Kiểm tra hai người đó đi. Hồi đó là đồng phạm bị điều tra cùng với Jang Chang Hyun. Tôi vừa tra được, hình như cả hai đều từng lái xe tải trắng.”
Phía sau vách ngăn chỉ còn thấy vài sợi tóc của Jung Rok lấp ló. Jung Yoon ngồi lặng đi một lúc, nhìn chằm chằm vào mái tóc ấy mà không thốt ra được lời nào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.