D-Day - Chương 73

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 73

"Nếu Jang Chang Hyun bị di chuyển thì lời khai của Goo Hae Sang và Lee Jeong Wan đều không hợp lý." 

Jun Hyuk đóng cửa xe van lại, lẩm bẩm. Jung Rok chỉ liếc nhìn Jun Hyuk qua gương chiếu hậu khi khởi động xe, không trả lời thêm. Jung Yoon im lặng nhập địa chỉ nhận được vào hệ thống định vị.

Jung Rok đã lấy được địa chỉ của Jang Chang Hyun trước khi lên xe, bởi vì điểm đến đã thay đổi từ Chun Won sang nhà của Jang Chang Hyun. Mặc dù có ý định chia đội ra hành động riêng, nhưng cả bốn người đã quyết định cùng nhau khám xét nhà của Jang Chang Hyun trước.

"Con hẻm đối diện không có gì sao? Bảo là đã trích xuất CCTV rồi mà."

"À, vừa nãy tôi nhận được tin nhắn, bảo là không có cảnh Jang Chang Hyun đi ra." 

Han Kyul mở laptop, lắc đầu.

"Thế mà nơi chết lại khác ư? Có lý không? Hay có lỗ chó gì đó không?"

"Không có. Phía câu lạc bộ là tường, phía đối diện cũng là tòa nhà. Chắc chắn không có lối đi nào xuyên qua." 

Jung Yoon chạy lại con đường mình đã từng chạy trong tâm trí. Trong cảnh tượng hiện ra như một đoạn phim, cậu đang chạy. Chỉ là chậm hơn một chút so với thực tế, và con hẻm được tái hiện chính xác hơn.

Con đường cậu đã chạy không có lối rẽ nào khác. Chỉ có hai cánh cổng sắt nối liền với tòa nhà ở phía đối diện. Chỉ vậy thôi.

"Vậy thì, rốt cuộc giết ở đâu rồi đưa đến đâu? Bọn này đều tay không mà chuyển thi thể kiểu gì?" 

Jun Hyuk nhô đầu ra, chọc chọc vào màn hình laptop đang đặt trên đùi Han Kyul. Mỗi lần màn hình gần như lật ngửa ra sau, Han Kyul lại lẩm bẩm khẽ: "Đồ đắt tiền đấy…".

Nghe vậy, Jun Hyuk càng hăng say hơn, tiếp tục chọc vào laptop. Cuối cùng, khi Han Kyul giận sôi người, nâng laptop lên cao, Jung Yoon mới chen vào.

"Sao anh cứ bắt nạt thằng bé thế? Đặc điểm của dân tốt nghiệp học viện cảnh sát à?" 

Jung Yoon bênh vực Han Kyul, châm chọc Jun Hyuk.

"Oa, coi thường học viện cảnh sát à?" 

Jun Hyuk khịt mũi chế giễu lời nói của Jung Yoon, bất ngờ kéo dài má Han Kyul.

"Aaa! Sao lại làm em!" 

Han Kyul khép laptop "tách" một tiếng rồi ôm chặt lấy nó, hét lên như đang bị Jun Hyuk kéo lê. Jung Yoon ghê tởm nhìn biểu cảm độc ác của Jun Hyuk rồi quay lại ngồi nghiêm chỉnh.

"Thằng này, tôi thấy cậu cười rồi đấy."

"Không cười… A! Đau quá!"

"Tôi hay Jung Yoon. Chọn đi." 

Jun Hyuk nghiến răng, độc địa thì thầm. Với nỗi đau như muốn rụng cả thịt, Han Kyul mếu máo, túm lấy cổ tay Jun Hyuk.

"Là cảnh sát Woo!"

"Cái thằng này, tôi đã biết trước mà. Tôi đã cho cậu ăn, cho cậu ngủ, cho cậu mặc thế nào mà mày lại vô ơn thế này…!"

"Đội trưởng đã cho em mặc cái gì đâu? Nói gì vớ vẩn…! A! Đau! Đau quá!"

"Đau á? Thằng này dám ăn nói trống không à?" 

Jung Yoon đỡ trán, lắc đầu khi hàng ghế sau ngày càng ồn ào. Cậu tựa vào cửa sổ xe, liếc nhìn ghế lái thì thấy Jung Rok vẫn tập trung lái xe, không hề nao núng trước sự ồn ào.

Con người thật ghê tởm. Jung Yoon cau mày, thầm rủa trong lòng. Đúng lúc đó, khóe môi Jung Rok khẽ nhếch lên như đã nhìn thấy.

Cái gì? Jung Yoon giật mình dò xét thái độ. Rồi cậu nghe thấy tiếng khịt mũi ở gần đó. Không thể giả vờ không biết nữa, Jung Yoon nhìn thẳng vào Jung Rok, và ánh mắt Jung Rok cuối cùng cũng chạm vào Jung Yoon.

Khi xe dừng lại vì đèn đỏ, hai ánh mắt chạm nhau. Nhanh như chớp, môi Jung Rok cũng cử động. Anh chỉ mấp máy môi mà không phát ra tiếng.

Cử động môi rõ ràng đến mức không thể không hiểu được anh đang nói gì.

'Dù sao thì cậu cũng là ai?'

Jung Yoon khẽ nghiêng đầu.

'Của tôi.'

Jung Rok mỉm cười, mấp máy môi đến dấu chấm câu. Jung Yoon đang đọc theo thì ngớ người ra, mắt mở to. Jung Rok quay đầu nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục lái xe như không có chuyện gì.

Jung Yoon nghiến răng đến nỗi má co giật. Chợt nhận ra sự im lặng ở hàng ghế sau, cậu quay đầu nhìn. Hai người đang ngồi đối diện nhau, hai tay ôm lấy má của đối phương.

Tuy dáng vẻ đó thật lố bịch, không ra dáng người lớn, nhưng Jung Yoon không nói gì thêm.

Thà vậy còn hơn. Cậu thấy thật may mắn khi tên Ki Jun Hyuk tinh ranh và nhạy bén kia không nhận ra hành động kỳ quặc của Moon Jung Rok.

Jung Yoon không can ngăn, quay đầu đi. Đúng lúc đó, cậu lại nghe thấy tiếng cười khịt mũi ngay bên cạnh, nhưng cậu cũng phớt lờ.

Đơn giản là Jung Yoon đang không tỉnh táo chút nào. Cậu chỉ nghĩ vậy. Rồi cậu lại nghiền ngẫm lời khẳng định của Moon Jung Rok, kẻ mất trí nhất trong số họ.

Rốt cuộc cái đầu órop nào mới có thể thản nhiên nói ra những lời đó? Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi mà không thấy ghê tởm sao? Liệu Moon Jung Rok này có thực sự không liên quan gì đến Moon Jung Rok, người yêu cũ của mình không?

Ánh mắt Jung Yoon tự nhiên lại hướng về phía Jung Rok. Jung Rok lại đang tập trung lái xe với vẻ mặt vô cảm. Đó là một cách lái xe đặc biệt, vừa hung hăng nhưng lại ổn định.

Đó cũng là hành động mà người yêu cậu sẽ không bao giờ làm. Jung Yoon lại quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, thở dài thật sâu.

Đúng vậy, không phải. Không thể nào đúng được. Nếu người đàn ông này là Moon Jung Rok đó thì cậu không thể nào không nhận ra, và anh cũng không thể giả vờ không biết. Nếu đó là Moon Jung Rok đó, Jung Yoon tin chắc rằng mọi chuyện sẽ khác.

Jung Yoon chìm trong những suy nghĩ vu vơ một lúc lâu, cho đến khi chiếc xe van rẽ vào một con hẻm hẹp thì cậu mới bừng tỉnh. Đi qua một khu dân cư hẹp chỉ đủ một chiếc xe đi qua, hệ thống định vị thông báo: "Đã đến đích."

Jung Yoon thò đầu ra, nhìn lướt qua tòa nhà chung cư cũ bằng gạch đỏ.

"Ở đâu thế?"

"Tầng 1 ạ."

Ngay khi động cơ tắt, Jun Hyuk đẩy cửa xe mở ra. Anh ta nhảy xuống, rên rỉ "Ư ư" rồi vươn vai.

"Lệnh khám xét đâu?"

"Phó trưởng phòng."

"À, dù sao thì người gặp rắc rối không phải là tôi."

Jun Hyuk quay đầu về phía Jung Rok vừa bước xuống xe, nở một nụ cười mãn nguyện. Jung Rok chỉ nhún vai như không quan tâm đến những gì Jun Hyuk nói. Jung Yoon liếc nhìn hai người họ với ánh mắt chán chường rồi bước theo.

"Ở đây không có tầng 1 đâu ạ?" Han Kyul nhanh nhẹn như sóc bay xuống xe ở phía đối diện Jun Hyuk, lại vội vàng chạy ra khỏi lối vào tòa nhà. Vẻ mặt cậu ta đầy vẻ ngỡ ngàng, nghiêng đầu và dùng ngón cái chỉ vào lối vào.

Jun Hyuk đang thong thả đi về phía lối vào, bỗng giật mạnh vai Han Kyul, khoác vai cậu ta rồi xoay người lại.

"Thằng nhóc này, một tòa nhà như thế này mà không thấy tầng 1 ngay lập tức? Thì sao nào?"

Jun Hyuk dẫn Han Kyul đi về phía cầu thang dẫn xuống lối vào. Dưới hộp thư có một cầu thang dẫn xuống. Tầm nhìn tối đen như một đường hầm dài.

"Nó ở dưới. Là thế đấy."

"Vậy thì là tầng hầm chứ sao lại là tầng 1 ạ."

"Nhìn cấu trúc đi. Không có bán hầm à? Nhìn là biết, ờ, trông cứ như bất hợp pháp vậy."

Han Kyul nhìn xuống cầu thang tối đen, vẻ mặt không bằng lòng, kéo dài giọng đáp "Vâng ạ." Jung Rok đi qua họ để xuống trước. Khi Jung Rok xuống dưới, cảm biến bật sáng và một cánh cửa hiện ra.

"Trong phim hay có chuyện xảy ra ở những chỗ như thế này…."

"Hoặc là đã xảy ra rồi."

Jun Hyuk cười nham hiểm, đáp lại lời nói đầy ẩn ý của Han Kyul.

"…Các anh xuống đi."

Jung Yoon đứng cuối cùng đang kiểm tra hộp thư, không ngừng lắc đầu nhìn hai người không ngừng luyên thuyên, cắt ngang lời họ. Lúc đó hai người mới ngậm miệng lại và đi nhanh xuống. Jung Rok đã không còn thấy đâu.

Cửa ra vào đã mở toang, không biết anh đã vào bằng cách nào.

"Anh ta có chìa khóa à?"

"…Tôi không biết. Nhặt được ở đâu đó à?"

Han Kyul nhún vai, đến khi đến cửa ra vào thì "Á!" một tiếng.

"Chẳng lẽ đội trưởng phá nó sao?" 

Han Kyul sốc đến ngẩn người, nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa lỏng lẻo và hét lên. Jun Hyuk cười khúc khích rồi lách vào trong. Jung Yoon nhảy hai chân xuống bậc thang cuối cùng. Cậu thoáng nhìn cái tay nắm cửa bị bật tung, để lộ một cái lỗ tròn như giẻ rách rồi vỗ vai Han Kyul.

"Thôi, thế này là còn đỡ rồi. …Cái cửa ấy." 

Jung Yoon tặc lưỡi, nói như an ủi.

"Không, cái người kia thật sự là gấu hay gì vậy? Ngân sách của chúng ta thiếu hụt đấy! Đội trưởng phải tự bỏ tiền túi ra mà giải quyết!"

"Chưa bóc cả cái cửa ra là may rồi. Vào thôi."

"Bóc cả cửa nữa sao? Thật sự không phải đồ điên à?"

Jung Yoon chỉ nói đùa, nhưng Han Kyul lại nghiêm túc.

"Nào nào, cầm lấy." 

Jun Hyuk đưa cho Han Kyul một chiếc bọc giày vải không dệt để đi bên ngoài giày, người vẫn đang liếc nhìn về phía cửa ra vào. Jung Yoon cũng lấy một cái, nhanh chóng đeo vào rồi bước vào trong.

Căn phòng studio rộng rãi tỏa ra hơi lạnh, đúng như khoảng thời gian vắng chủ. Jung Rok đang lục soát phòng tắm. Thấy Jun Hyuk tiến về phía bồn rửa, Jung Yoon đi về phía giường.

Bên trong khá sạch sẽ. Thứ duy nhất cảm thấy bẩn thỉu là bụi bám vì không có người ở, và đồ đạc cũng được sắp xếp gọn gàng. Liệu có phải do định kiến mà căn phòng được sắp xếp gọn gàng hơn cả nhà mình lại có cảm giác kỳ lạ không? Jung Yoon vén chăn đã được gấp gọn gàng lên và lật gối.

Jung Yoon cúi thấp người, lục soát kỹ lưỡng. Cậu bật đèn pin rọi xuống gầm giường và kiểm tra cả phía sau khung giường trên, nhưng không có gì đáng nghi. Jung Yoon lại trải chăn ra. Đúng lúc đó, một mùi hương thoang thoảng chạm vào đầu mũi cậu.

Còn tiếp


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo