Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 78
“Câm miệng và xuống xe đi.”
“Hả?”
“Tôi bảo xuống. Xuống trước.”
Jung Yoon từ nãy đến giờ chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Jung Rok, lạnh lùng lên tiếng trong khi tự tay tháo khóa dây an toàn cho anh.
“Cậu bảo tôi xuống trước à?”
“Phải. Rồi đi thẳng ra cổng chính kia.”
“…Cổng chính?”
Jung Yoon chỉ khẽ cười bằng mắt rồi hất tay về phía đám phóng viên đang giận dữ nhìn chằm chằm vào chiếc xe họ đang ngồi. Sau đó, cậu nghiêng người về phía Jung Rok đang ngồi gượng gạo, đưa tay mở cửa bên tài xế.
Gió từ ngoài luồn vào bên trong xe qua khe cửa vừa mở. Vừa ngồi thẳng lại, Jung Yoon lại hất cằm, tiếp tục ra lệnh.
“Ra đó mà chắn lại cho chắc vào.”
“……”
“Nếu có tấm ảnh nào chụp được mặt tôi lọt ra ngoài, thì đội trưởng lo mà đi chụp ảnh thờ đi nhé.”
Jung Yoon cười lớn, cố tình khoa trương rồi đưa tay ra như đang tiễn khách. Trước cử chỉ đó, Jung Rok như bị thôi miên, ngoan ngoãn bước xuống từ ghế lái.
Ngay khi thấy Jung Rok bước ra khỏi xe, đám phóng viên lập tức trở nên náo nhiệt. Jung Yoon lạnh lùng dõi theo Jung Rok từ trong xe, còn Jung Rok cũng liếc mắt nhìn cậu đầy bất an.
Như nhận được mệnh lệnh ngầm, Jung Rok thả vai xuống, lững thững bước về phía đám phóng viên. Những nhà báo xã hội vốn đang chờ sẵn như thể được dịp, lập tức kéo tới, máy ảnh lách tách liên hồi.
“Có phải hung thủ vừa quay lại hiện trường không?”
“Có đúng là kẻ gây án năm xưa tái xuất không?”
Chuỗi vụ án nghiêm trọng xảy ra liên tiếp khiến mọi sự chú ý đổ dồn vào đội điều tra án tồn đọng. Đám phóng viên nhanh chóng vây lấy Jung Rok với vẻ mặt đầy kích động.
“Nghe nói cảnh sát đang thẩm tra lại các nghi phạm từng bị điều tra trong quá khứ. Có đúng không vậy?”
Đang định mở lời xin lỗi về hành vi ban nãy, Jung Rok khẽ vò đầu. Anh đã cố lờ đi, nhưng thông tin đó lại rơi trúng miệng kẻ phiền phức nhất.
“Tôi nói đi nói lại rồi mà mọi người vẫn thích nghe nữa nhỉ. Vậy thì tôi nói lại nhé.”
Jung Rok bình thản đưa mắt nhìn từng người trong đám phóng viên vây quanh mình. Ai nấy đều sáng rực mắt, chìa máy ghi âm và máy ảnh về phía anh khi thấy anh định mở lời.
“Hiện tại, tôi không thể cung cấp bất kỳ thông tin nào liên quan đến vụ án.”
Ngay khi câu trả lời quá đỗi quen thuộc ấy tuôn ra, những tiếng thở dài thất vọng vang lên. Như thường lệ, việc thông tin vụ án bị đưa ra trước truyền thông không giúp ích được gì nhiều.
“Không thể tiết lộ cả chuyện có điều tra lại các nghi phạm cũ hay không luôn sao?”
Jung Rok đang tìm cách rẽ qua đám đông thì lại nghe thấy giọng nói đáng ghét quen thuộc. Quay lại, quả nhiên là phóng viên Shim. Một người luôn đón nhận những vụ việc rắc rối như thế này với sự hả hê kỳ lạ.
Jung Rok chau mày rõ rệt, còn phóng viên Shim cũng chẳng tỏ ra dễ chịu gì. Khi Jung Rok im lặng nhìn chằm chằm, những người xung quanh Shim bắt đầu e dè. Tiếng thì thầm rì rào khiến bầu không khí thêm khó chịu.
Khoảnh khắc im lặng đè nặng ấy kéo dài, phóng viên Shim bắt đầu chột dạ. Dù có là tay lão luyện, nhưng đối phương là ai thì anh ta cũng không dám xem thường. Shim bất giác nhớ lại vụ việc khi Jung Rok còn ở đội trọng án năm ngoái. Lần đó, anh ta bị Jung Rok làm hỏng cả máy quay. Dù hôm sau được đền chiếc tốt hơn, nhưng anh ta phải nhận mưa chửi từ giám đốc, thậm chí bị thu cả thẻ ra vào tổng cục. Nghĩ lại thôi cũng đủ lạnh sống lưng rồi.
“Ngay khi có lịch họp báo chính thức, tôi sẽ liên lạc. Trước đó, mong mọi người nhẫn nhịn một chút. Dù gì thì chúng ta cũng là người quen mà.”
Jung Rok chắp hai tay, khẽ đong đưa như đang năn nỉ. Dáng vẻ thì có vẻ nhún nhường, nhưng ánh mắt sắc lạnh lại làm đám phóng viên vô thức lùi ra xa.
“Ban nãy tôi gấp đi vệ sinh quá nên mới chẳng để tâm xung quanh. Mong mọi người thông cảm nhé. À mà mọi người tụ tập giữa đường xe chạy thế này nguy hiểm lắm đấy? Hãy cùng nhau nhường nhịn, chú ý an toàn giao thông và cả con người nữa nhé? Ok?”
Jung Rok giả vờ nhăn mặt ôm bụng. Ai cũng thấy rõ là đang diễn trò. Phóng viên Shim âm thầm cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng ngay cả tên Moon Jung Rok lẫy lừng này cũng có thứ không làm được. Nhưng đúng lúc ấy...
“Đặc biệt là anh, phóng viên Shim.”
Bị chỉ đích danh phóng viên Shim. Anh ta đang khoanh tay, thờ ơ đưa máy ghi âm thì bỗng cứng người, nụ cười tắt hẳn.
"Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Jung Rok khẽ mỉm cười.
Câu nói khó hiểu, không đầu không đuôi ấy làm không khí đang xôn xao bỗng chốc lạnh tanh như bị dội gáo nước đá.
Trong sự lặng thinh bao trùm, Jung Rok bình thản xuyên qua đám người, nơi bức tường người tạo thành vòng tròn quanh anh nhanh chóng tan rã.
Anh chậm rãi bước qua, hướng thẳng tới lối vào. Khi cánh cửa kính mở ra, anh bắt gặp Jung Yoon đang đợi ở bên cạnh chiếc gương.
Jung Yoon lúc đó đang chăm chú nhìn vào điện thoại, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, cậu cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Giữa đại sảnh rộng lớn, nơi bao người lạ mặt và các điều tra viên qua lại, ánh mắt hai người xuyên qua mọi ồn ào để bắt gặp nhau.
Cái nhìn ấy vừa như dò xét, lại vừa như chấp nhận. Cả hai đều thế.
Rồi không ai nói gì, chỉ âm thầm chịu đựng và nhìn nhau cho đến khi khoảng cách được rút ngắn bởi một người chủ động giơ tay trước.
Jung Yoon hạ điện thoại xuống, tiến về phía Jung Rok khi anh đang đứng yên như cột trụ.
“Anh vất vả rồi nhỉ?”
Có lẽ vì vẫn cảm thấy áy náy vì đã đẩy Jung Rok vào tình huống đó, Jung Yoon khẽ hỏi bằng giọng dè dặt.
“Tôi nghĩ tôi bị sợ sân khấu mất rồi. Suýt nữa thì ngất đấy.”
Jung Rok đáp lại bằng vẻ mặt buồn thiu, giả bộ sụt sịt như sắp khóc. Anh co vai lại, làm bộ nức nở. Jung Yoon chỉ khẽ gật đầu rồi quay lưng đi.
“Này, cậu không tính dỗ dành tôi à?”
“Ở hiện trường phát hiện Jang Chang Hyun, người ta tìm thêm được vài dấu chân nữa.”
“…Gì vậy? Tôi vừa bảo mình suýt ngất mà.”
“Có vẻ hung thủ đã trèo tường. Họ thấy dấu gót chân. Đội pháp y vừa gọi báo đã phân tích xong, đang gửi kết quả qua.”
Jung Yoon vẫn không thèm đáp lại những lời than vãn ngớ ngẩn của Jung Rok mà cứ thế bước nhanh về phía trước.
“Lúc nãy đám phóng viên cứ dồn dập hỏi, tim tôi đập thình thịch luôn ấy… Này, đưa tay đây xem nào, tôi vẫn còn run lắm đây này.”
“Có người nói đã nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng và ngoại hình giống Goo Hae Sang hoặc Lee Jeong Wan từ tòa nhà phòng trọ đối diện căn villa. Có người còn xác nhận là đúng khi được xem ảnh.”
Cả hai vừa đi lên tầng 2 – nơi đặt văn phòng đội điều tra án tồn đọng, vừa nói chuyện như thể chẳng ai nghe ai. Jung Rok lẽo đẽo bám sát sau lưng Jung Yoon như cái đuôi, bộ dạng chẳng khác nào sắp cất giọng hát nghêu ngao đến nơi.
Khi họ vừa bước vào văn phòng, Jung Yoon rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, quay phắt lại đối mặt với Jung Rok đang theo sau.
Bị bất ngờ, Jung Rok lập tức bước hẫng. Nếu Jung Yoon không kịp giữ lại, có lẽ anh đã ngã nhào ra sàn rồi.
Ánh mắt Jung Rok bỗng chốc long lanh cảm động khi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình.
“Lần này đến lượt tôi làm ân nhân cứu mạng rồi đấy nhé.”
Jung Rok định trêu trước, nhưng bị Jung Yoon giành mất phần, đành đứng ngẩn ra nhìn đối phương không nói nên lời.
“Còn chuyện anh giỏi ứng phó trước ống kính thì ai cũng biết rồi. Tôi mà... không phải vô tình mà phát hiện đâu.”
Giọng Jung Yoon nhỏ lại, kèm theo một chút nghèn nghẹn trong lòng. Nhìn thấy người nào đó vừa bước vào từ phía sau, cậu hơi liếc mắt sang hướng khác mà không biết rằng ánh nhìn của Jung Rok vừa dao động khẽ.
Ngay lập tức, Jung Yoon đẩy Jung Rok sang bên như muốn xua cảm xúc nặng nề kia đi. Jung Rok nhăn mặt khi bị ép sát vào bức tường đối diện, nhưng cũng không phản ứng gì thêm.
Jung Yoon chỉnh lại tư thế rồi lễ phép gật đầu chào người đồng nghiệp mới bước vào, sau đó tiến về bàn làm việc.
“Ồ, anh đến rồi à?”
Han Kyul đang từ hướng ngược lại đi về phía bàn, liền cất tiếng chào.
“Còn mấy bức ảnh đó là sao vậy?”
Jung Yoon vừa hỏi vừa ném cuốn sổ tay và còng số 8 lên bàn.
“Chắc là bị chụp lúc bọn em vừa ra ngoài. Ai đó đứng ngoài chụp lén, rồi mấy phóng viên đang bám sẵn quanh khu vực đó mới nhặt được đăng lên mạng khắp nơi. Vẫn chưa xác định được người đầu tiên đăng, vì IP là từ nước ngoài.”
“Ai mà lại…”
“Bọn em cũng chưa rõ. Nhưng sẽ điều tra thêm. Trưởng phòng cũng đang cố đàm phán để gỡ bài càng nhiều càng tốt.”
Jung Yoon bước tới bàn, tháo dây đeo, rút khẩu súng trong bao ra đặt vào ngăn kéo. Sau đó cậu bật máy tính và hỏi tiếp:
“Dấu chân sao rồi?”
“Đang đối chiếu. Kích cỡ là 270, rộng 75. Có hơi bị lệch một chút nhưng không đáng kể. Bọn em đã kiểm tra kích cỡ chân của Goo Hae Sang và Lee Jeong Wan, cả hai đều là size 270.”
“Còn đội phó?”
“Anh ấy đang ở trong phòng. Vừa nhận được cuộc gọi từ bên giám định pháp y…”
Đang nói dở, Han Kyul bất giác quay đầu nhìn quanh rồi nhận ra Jung Rok đang đứng phía sau, liền nhíu mày thắc mắc:
“Ủa, sao đội trưởng lại ra nông nỗi này vậy?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.