D-Day - Chương 79

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 79

Khi ánh mắt tò mò của Han Kyul dừng lại trên người mình, lông mày của Jung Yoon khẽ giật.

“Xuống gặp mấy phóng viên chút thôi.”

Dù chính cậu là người đã đẩy mọi chuyện theo hướng đó, nhưng chi tiết ấy đâu có quan trọng, nên chẳng việc gì phải kể ra. Chỉ vậy mà Han Kyul cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.

“À à… thế à.”

“Bên pháp y nói sao rồi?”

“À… Bằng chứng liên quan đến vụ án cũ thì không còn gì đáng giá, nên việc đối chiếu sẽ khó khăn. Dù sao thì cũng là chuyện hơn mười năm trước rồi, tụi em cũng lường trước được điều này. Nhưng hôm nay tìm được một con dao và khá nhiều mẫu DNA trong nhà vệ sinh. Có DNA trùng nhau, nhưng cũng có mẫu khác biệt nên cần thêm thời gian xác minh. Bọn em đã thúc giục họ làm nhanh nhất có thể.”

“Ý cậu là… không phải của một người sao?”

Han Kyul khẽ gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ghê sợ. Jung Yoon đưa tay lên day trán, đầu óc đang bắt đầu rối bời.

“Nếu có kết quả đáng chú ý thì sẽ bắt đầu từ những người mất tích để xác định danh tính các nạn nhân.”

“Chắc chắn là Goo Hae Sang và Lee Jeong Wan sống ở đó chứ?”

“Bọn em đã kiểm tra cả CCTV. Chưa chắc về Jang Chang Hyun, nhưng hai người kia thường xuyên ra vào căn nhà đó, chuyện đó là chắc.”

Cuộc trò chuyện dần trở nên nghiêm túc. Đúng lúc ấy, Jung Rok nãy giờ đứng im như tượng gỗ, bỗng cất bước, tiến lại gần và giật lấy tập hồ sơ từ tay Han Kyul rồi ngồi xuống ghế.

“Còn Jang Chang Hyun thì sao?”

Anh đột ngột buông ra một câu khó hiểu.

“Jang Chang Hyun, sao cơ ạ?”

Không hiểu ý câu hỏi, Han Kyul quay lại hỏi lại. Jung Rok giơ một trang giấy trong tập hồ sơ lên rồi giải thích thêm:

“Goo Hae Sang, Lee Jeong Wan thì có, nhưng không thấy cỡ chân của Jang Chang Hyun đâu. Cỡ giày anh ta bao nhiêu?”

“À… cái đó thì…”

“Cái đó?”

Lông mày Jung Rok nhíu lại, vẻ mặt không kiên nhẫn. Han Kyul gãi đầu rồi cúi đầu xin lỗi:

“Em sẽ kiểm tra ngay bây giờ.”

Han Kyul vội vã chạy về chỗ ngồi, Jung Rok khẽ tặc lưỡi, tiếp tục lật giở hồ sơ. Jung Yoon liếc nhìn Jung Rok rồi đắm chìm trong suy nghĩ.

Cỡ chân của Jang Chang Hyun… Jang Chang Hyun… vị trí thi thể, dấu chân… Người đã chết – Jang Chang Hyun.

Suy nghĩ cuộn tròn như một cuộn len rối, càng kéo ra càng nhiều mối. Theo cốt truyện gốc, lẽ ra Jang Chang Hyun là hung thủ. Nhưng giờ hắn đã chết. Và trước đó nữa, kẻ gây án trong vụ đầu tiên cũng đã bị thay đổi.

Chỉ riêng việc bản thân gia nhập đội điều tra án tồn đọng là không thay đổi. Còn lại, vì lý do gì mà mọi thứ lại cứ liên tục lệch khỏi quỹ đạo? Hung thủ thay đổi, tình tiết đảo lộn. Đến nước này, Jung Yoon cảm thấy mình chẳng khác gì nhân vật chính trong một bộ truyện trinh thám kỳ lạ.

Kẻ lẽ ra phải là hung thủ thì bị loại khỏi diện nghi vấn, trong khi một nghi phạm hoàn toàn mới lại xuất hiện. Hễ là vụ án cậu dính vào, thế nào cũng có chuyện mới nảy sinh.

Jung Yoon bắt đầu lục tung bộ não của mình. Dù các chi tiết có thay đổi, nhưng khung sườn chính vẫn còn đó. Cậu cần nghiền ngẫm lại từng câu chữ, từng chi tiết nhỏ như đang dò tìm vai trò thực sự của những nhân vật hiện tại, chẳng hạn như Goo Hae Sang hay Lee Jeong Wan trong bản gốc.

“Cỡ giày của Jang Chang Hyun là khoảng 275.”

Giọng Han Kyul vang lên, kéo Jung Yoon khỏi mớ suy nghĩ rối ren.

“Bọn này lập hẳn một hội… dựa trên cỡ giày chắc?”

Jung Rok buông lời, không giấu nổi vẻ mỉa mai.

“Sao anh lại hỏi về chuyện đó trước vậy?”

Han Kyul ngạc nhiên hỏi lại.

“Chẳng phải CCTV chỉ ghi được cảnh hắn đi vào con hẻm, nhưng không thấy đi ra à? Nếu có gì đó bị ném từ trên tường ra ngoài thì Jang Chang Hyun cũng có khả năng liên quan. Có thể anh ta trèo qua bên kia, rồi chuyện xảy ra, sau đó xác bị xử lý.”

“Ý anh là… đi sang bằng chân mình, nhưng quay về lại bằng… tay người khác?”

Một giả thuyết nghe đáng sợ, nhưng không thể xem nhẹ. Jung Yoon hình dung ra toàn bộ lời đối thoại giữa hai người trong đầu. Có khi nào thi thể của Jang Chang Hyun đã được bên kia tường đỡ lấy? Nếu xác còn sạch sẽ, không vết bầm dập thì khả năng bị ném có thể loại trừ… Vậy còn vác qua vai thì sao?

“…Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại đó một lần nữa.”

Jung Yoon chen vào, kết thúc mạch suy luận bằng một quyết định.

Hai ánh mắt đồng loạt hướng về phía cậu.

“Em cũng nghĩ thế!”

Han Kyul hào hứng giơ tay lên.

Jung Yoon liếc nhìn đồng hồ, khẽ gật đầu. Jung Rok không nói không rằng, rút chìa khóa xe ném cho Han Kyul.

“Lại đi đâu nữa vậy trời?”

Jun Hyuk từ hướng phòng họp bước ra, thở dài hỏi.

“Lên xe rồi nói.”

Jung Rok bước nhanh về phía Jun Hyuk, khoác vai anh ta bằng một động tác vừa nhanh vừa tự nhiên. Jun Hyuk giật mình nhưng không thể tránh được. Khuôn mặt anh ta hiện rõ vẻ đau khổ khi bị kéo đi như con rối.

Jung Yoon chỉ khẽ cười rồi quay người bước về phía tủ đựng đồ. Cậu lấy vài món thiết bị cần thiết để thu thập chứng cứ và đèn pin, chuẩn bị cho lần quay lại hiện trường. Trong khoảnh khắc, cậu thấy mình thật… ra dáng một cảnh sát hình sự.

Dù mọi thứ vẫn còn lạ lẫm, chưa quen tay, chưa quen mắt và vẫn còn nhiều điều làm cậu bối rối…

“Woo Jung Yoon!”

Trong lúc đang loay hoay chuẩn bị thiết bị, bất giác đắm chìm trong cảm giác hoang hoải mơ hồ, một tiếng quát lớn bỗng vang lên sau lưng. Jung Yoon giật mình.

Quay người lại, cậu bắt gặp gương mặt như bị ma ám của Jun Hyuk.

“Moon Jung Rok là người của cậu đấy, đúng không?”

“…Tôi đang đi đây.”

“Không bỏ chạy đấy chứ?”

Bị Jun Hyuk giục, Jung Yoon bước nhanh hơn, hai tay ôm lấy mớ thiết bị. Vừa thấy cậu tiến lại gần, Jun Hyuk nhanh tay giật lấy một vài thứ rồi đột nhiên dùng chân đá mông cậu đẩy về phía trước.

“Ơi da…!”

“Hài lòng chưa, đồ khốn?”

“Này, ai cho anh động vào mông đồng đội thế hả? Muốn bị kiện vì quấy rối à?”

Bị đẩy bất ngờ, Jung Yoon ngã nhào vào vòng tay của Jung Rok. Nghiến răng nén giận, cậu cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cảnh sát Woo, mông ổn chứ? Để tôi xem cho nào, quay lại đây một chút…”

“Thứ như anh mới nên bị kiện. Đồ điên!”

Jung Rok nghiêng người cúi thấp đầu như thật sự định kiểm tra mông của cậu. Jun Hyuk rùng mình lùi lại, không quên giơ ngón tay giữa. Còn Jung Yoon, tá hỏa nắm lấy cổ áo Jung Rok kéo đứng dậy. Thế nhưng bị hậu bối túm cổ áo mà anh vẫn cười khúc khích như trẻ con, chẳng biết xấu hổ là gì.

“Hăng đấy. Đúng rồi, anh là tiền bối của cảnh sát Woo mà? Thôi cứ đánh cho một trận, phải xử lý bọn như vậy mới được.”

“Muốn chết thử không?”

“…Hả?”

Jun Hyuk đang xuống cầu thang khựng lại, tròn mắt nhìn. Jung Rok bị Jung Yoon nắm cổ áo kéo đi, cười ngặt nghẽo như thể cả hành lang sắp sập.

“Thấy chưa? Cậu ấy bảo muốn giết cậu đấy, đồ ngốc.”

Tiếng cười vang rền làm Jung Yoon dừng bước. Jung Rok giật mình khựng lại theo. Cậu im lặng buông cổ áo anh ra rồi dùng tay vuốt lại phần áo nhàu nhĩ trước ngực anh. Đó là một hành động tưởng chừng đầy thiện chí.

“À… cũng không đến nỗi— Ợ!”

Lòng tốt đó chỉ kéo dài trong vài giây.

Ngay sau đó, Jung Yoon nghiến răng, siết chặt nắm đấm và giáng thẳng cú đấm vào bụng dưới của Jung Rok. Anh gập người, rên khẽ vì đau, ánh mắt uất ức nhìn Jung Yoon đang phủi tay.

“Tôi đã bảo là đừng quá trớn rồi mà.”

Nói ngắn gọn và dứt khoát, Jung Yoon quay người bước xuống cầu thang, để lại Jung Rok lảo đảo đứng lại phía sau.

Jun Hyuk đang ôm chặt mớ đồ, mặt tái mét như tượng đá. Khi đi ngang qua anh ta, Jung Yoon dừng lại một nhịp.

“Còn anh cũng nên biết điều một chút.”

Giọng cậu lạnh và nghiêm. Jun Hyuk quay lại nhìn Jung Rok đang ôm bụng rên rỉ rồi gật đầu yếu ớt.

“Ừ…ừm.”

Ngay sau đó, Jung Yoon rảo bước xuống cầu thang. Nhìn theo bóng lưng cậu, hai người đàn ông khẽ rùng mình.

“Cậu ấy đáng sợ thật đấy. Quá sức đáng sợ luôn…”

Jun Hyuk rên rỉ, bám vào vai Jung Rok. Người còn lại chỉ lặng lẽ gật đầu, mặt thẫn thờ như vừa bị tai nạn.

“Tới chưa? Han Kyul đang đợi đấy!”

Tiếng Jung Yoon vang lên từ dưới cầu thang làm cả hai giật bắn, vội vàng chạy theo như hai chú chó bị gọi tên.

✦✦✦

Cả bốn người quay trở lại hiện trường nơi thi thể của Jang Chang Hyun được phát hiện. Họ chia nhau từng khu vực để điều tra. Han Kyul quay lại kiểm tra camera an ninh xung quanh, Jung Rok nhận trách nhiệm lục soát bên trong câu lạc bộ.

Phía con hẻm được giao cho Jun Hyuk, còn phần bức tường tiếp giáp giữa con hẻm và câu lạc bộ từng tìm thấy dấu chân là do Jung Yoon phụ trách.

Đã đeo găng tay nitrile, Jung Yoon bắt đầu rà soát lại khu vực nơi dấu chân được phát hiện. Từ điểm mờ mịt ban đầu, cậu lần theo hướng đi xuống dưới, chăm chú quan sát từng vết tích dưới đất và khu vực sát chân tường.

Cuối cùng, cậu tiến đến chỗ dàn máy lạnh đặt ngoài trời.

Bề ngoài chẳng có gì đặc biệt – phủ bụi, cũ kỹ, không có gì khả nghi. Nhưng Jung Yoon không vội bỏ qua. Cậu cúi người thấp hơn, kiểm tra kỹ phần đất phía dưới và xung quanh dàn máy.

Ánh mắt cậu dừng lại tại một vệt mờ như bị cào xước, giống như có thứ gì từng bị kéo lê qua. Jung Yoon lùi lại một chút, quan sát kỹ vị trí rồi bước lên trước, chăm chú nhìn vào khoảng trống giữa dàn máy lạnh và bức tường.

Từ góc nhìn đó, cậu thấy một vệt lạ mờ nhạt như bị ám khói trải dài theo bề mặt tường. Sau vài giây do dự, Jung Yoon nắm lấy dàn máy và thử kéo nó về một bên.

Ngoài dự đoán, nó di chuyển khá dễ dàng.

Khi dàn máy được dời đi, vệt khói ấy lập tức biến mất khỏi tầm mắt. Jung Yoon nhanh tay chụp ảnh lại hiện trường rồi di chuyển sang phía sau.

Phía dưới chỗ đặt dàn máy vốn bị khuất hoàn toàn, giờ lộ ra nền đất trống. Jung Yoon khẽ đưa tay chạm vào. Sau đó, cậu từ từ lần tay dọc theo bức tường, cẩn trọng lần lên trên.

Rồi… ngón tay cậu dừng lại.

Trên bức tường trắng xám nhợt nhạt, lấm tấm bụi bẩn và ố vàng, gần như không có gì nổi bật. Nhưng ngay tại điểm ngón tay cậu đang đặt lên… có một vết chấm màu khác biệt.

Đó là một màu kỳ lạ, như vệt mực loang từ trên cao rơi xuống, loang nhẹ và thấm lên bề mặt tường. Không phải bụi bẩn, không phải vết sơn thường thấy ở loại tường này. Mà là… thứ gì đó khác hẳn.

Và nó đang báo hiệu cho một điều gì đó mà trực giác Jung Yoon cảm nhận được rõ ràng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo