D-Day - Chương 80

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 80

Khi lướt nhẹ đầu ngón tay dọc theo điểm đó, một đường vết mờ mờ hiện lên. Jung Yoon đặt tay lên tường, ngẩng đầu lên nhìn.

Trên cao, dấu đánh dấu mà đội giám định pháp y từng để lại để phân định số hiệu vật chứng vẫn chưa bị xóa hết.

“Cảnh sát Woo!”

Jung Yoon bật dậy khỏi chỗ, định xác minh kỹ hơn. Đúng lúc ấy, giọng của Jun Hyuk vang lên từ bên kia bức tường.

Một linh cảm vụt lướt qua đầu. Jung Yoon nhanh chóng leo lên dàn máy lạnh. Cậu vươn tay bám lấy mép tường rồi nhún chân khỏi bề mặt kim loại để nâng mình lên.

“Gì thế? Sao lại đứng đúng ngay chỗ đó?”

Jung Yoon chống tay lên bờ tường, nghiêng người nhìn xuống. Đúng ngay dưới ánh nhìn của cậu, Jun Hyuk đang đứng, không lệch một phân nào khỏi đường thẳng dọc.

Jun Hyuk cũng đang quỳ sát đất và tay đặt lên tường, dường như cũng vừa phát hiện điều gì đó. Jung Yoon đảo mắt, lần theo mép bờ tường nơi đôi tay mình đang đặt lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đây là nơi tìm thấy Jang Chang Hyun đúng không?”

“Ờ, đúng rồi. Có gì à?”

“Máu.”

Jung Yoon đáp bằng giọng đều đều, rồi như nảy người ra phía sau. Cậu dùng lực đẩy để phóng xuống đất càng xa càng tốt. Vừa tiếp đất, Jung Yoon phủi tay rồi quay lại nhìn mặt tường nơi đã thấy vết máu.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ bên kia bức tường. Cánh cửa phía sau lập tức bật mở, và Jun Hyuk xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ.

“Máu? Ở đâu cơ?”

“Chỗ này nè.”

Jung Yoon khẽ hất cằm chỉ. Jun Hyuk khẽ thốt lên đầy ấn tượng. Không thể trách anh ta, cái máy lạnh mà Jung Yoon đã dịch ra là loại cỡ lớn. Việc Jung Yoon một mình di chuyển được nó gần như khó tin, nhưng những dấu vết còn sót lại trên tường cùng với vết máu vừa phát hiện làm Jun Hyuk chẳng còn lý do để nghi ngờ.

“Máy lạnh bị lệch khỏi tường, có vẻ máu đã nhỏ xuống từ khe đó. Tôi thấy dấu chân, lần theo thì tìm ra cái này.”

“Tôi đã gọi đội pháp y đến rồi. Với chứng cứ thế này, ít nhất có thể giả định Jang Chang Hyun từng vượt qua tường này…”

“Hoặc bị đưa qua sau khi chết.”

Câu nói Jung Yoon thêm vào khiến ánh mắt Jun Hyuk chùng xuống. Anh ta nheo mắt, đánh giá chiều cao của bức tường bằng ánh nhìn sắc sảo.

“Liệu có thể khiêng Jang Chang Hyun vượt qua chỗ này không? Dù là tên khỏe đến đâu, chiều cao tường này là vô lý rồi.”

Jun Hyuk chìm trong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Không có dấu trầy nào trên tường, mà thi thể Jang Chang Hyun cũng không có vết thương gì đáng chú ý. Dù có nâng lên rồi ném qua đi chăng nữa, khi tiếp đất từ phía ngoài, phải có dấu vết lăn, đập hay va chạm gì đó. Nhưng lại không có gì cả.”

“Nếu có người đứng bên kia nhận lấy thì sao ạ?”

“Bên kia…?”

“Thử làm thử xem sao.”

Jun Hyuk hình dung trong đầu cảnh tượng mà Jung Yoon vừa miêu tả. Đó có lẽ là giả thuyết hợp lý nhất vào thời điểm này. Nhưng câu “thử làm thử” lại làm anh ta nhướng mày.

“Nếu là ném Moon Jung Rok qua thì nghe còn hấp dẫn đấy…”

Nói xong, Jun Hyuk nở một nụ cười gian xảo, rõ ràng đang tưởng tượng điều gì đó khoái trá. Jung Yoon nhìn thấy ánh mắt gian tà ấy liếc về phía mình, chỉ biết đưa tay gãi trán ngượng ngùng.

“Tôi cũng muốn vậy, nhưng thể hình không giống Jang Chang Hyun chút nào cả.”

“Thế chẳng phải cậu cũng vậy sao?”

“Các anh ơi!”

Đúng lúc đó, Han Kyul xuất hiện, vừa tươi cười rạng rỡ vừa bước tới. Hai người đàn ông đang đứng nghiêm túc nhìn tường và khoảng không lập tức quay lại nhìn cậu ta.

Han Kyul hơi nghiêng đầu, bối rối trước ánh mắt kỳ lạ đang dồn về phía mình.

“…CCTV… Sao thế ạ? Sao lại nhìn em kiểu đó?”

Cảm thấy bất an, Han Kyul bước lùi lại nửa bước. Jung Yoon khoanh tay lại, Jun Hyuk chống nạnh rồi mỉm cười đầy hiền từ. Nhưng chính nụ cười đó làm Han Kyul sởn cả da gà.

“Át chủ bài của đội mình vừa đi đâu về đấy?”

“Át… gì cơ ạ?”

Jun Hyuk là người bước đến trước, khoác tay thân mật với Han Kyul. Chưa hiểu gì, Han Kyul hốt hoảng liếc nhìn sang Jung Yoon.

“Han Kyul à, cho tôi mượn cơ thể chút nhé.”

“Cơ… cơ thể á?”

“Ừ.”

“Cơ thể thì… cho mượn kiểu gì cơ ạ?”

So với Jun Hyuk, Jung Yoon còn trực tiếp hơn.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Han Kyul đã bị Jung Yoon túm lấy và kéo tới chỗ dàn máy lạnh.

Jun Hyuk nhanh chóng chạy ra ngoài chuẩn bị.

“Không cần lo đâu. Tôi hứa sẽ không làm cậu bị thương đâu.”

Giọng thì dịu dàng, nhưng nội dung thì không hề nhẹ nhàng chút nào.

Han Kyul giằng giật cánh tay, lắc đầu quầy quậy.

“Sao… nghe đáng sợ thế ạ?”

“Tin tôi đi.”

Khi buông cánh tay Han Kyul ra, Jung Yoon liền với lấy sau gáy cậu ta và nhanh chóng trèo lên dàn máy điều hoà. Han Kyul lúc này bị nhấc lên như một cái áo mắc vào cành cây, mặt tái nhợt như giấy.

“Câu đó nghe cũng lãng mạn đấy, nhưng mà! Tiền bối, em tin vào Chúa Giê-su rồi! Em không thờ ngẫu tượng đâu… Gì—Gì vậy? Tiền bối! A, sao lại—!”

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Trước khi Han Kyul kịp phản ứng, Jung Yoon đã nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên. Han Kyul vùng vẫy như một con cá dính câu, không ngừng giãy giụa.

“Ack! Không phải nói anh là cựu tuyển thủ à? Có phải đô vật đâu chứ!”

Cắn chặt răng, Jung Yoon đặt Han Kyul lên dàn máy lạnh. Dù không dễ dàng gì, nhưng một khi bắt tay làm thì lại không khó đến mức không thể.

“Nếu hắn còn sống, có lẽ sẽ để lại vài dấu vết như vết chân chẳng hạn.”

“‘Nếu còn sống’…?”

Han Kyul co rúm người lại trước câu nói dễ gây hiểu lầm ấy.

Dù thân hình nhỏ hơn Jung Yoon, nhưng với một người đàn ông cao trung bình như cậu ta thì không dễ gì mà bị che khuất. Jung Yoon đứng thẳng dậy, kéo Han Kyul đứng lên theo.

“Giả sử chỉ dùng một tay để bám lên.”

“Em sẽ nhảy xuống ngay lập tức.”

“…Biết ngay mà.”

Đến lúc này, Han Kyul mới hiểu ra trò kỳ quặc của Jung Yoon, người vốn nổi tiếng là người duy nhất trong đội không làm mấy trò điên rồ. Và rồi, cậu ta quyết định nhập vai cùng đàn anh.

“Han Kyul à.”

“Dạ?”

“Chết thử xem.”

Không rõ tại sao lại có câu nói ghê rợn ấy, nhưng Han Kyul tin rằng chắc chắn có lý do. Cậu ta ngập ngừng một chút rồi dừng lại, Jung Yoon thì vẫn thản nhiên nhìn lên bức tường, thử qua đủ loại tư thế.

“Em biết mà, từ trước đến giờ….”

“Suy nghĩ gì về tôi thế?”

“Anh đúng là một con người rất đặc biệt.”

“Ừ, cảm ơn nhé. Nào, ngả người qua vai tôi đi, tôi sẽ đỡ.”

Jung Yoon không để tâm đến lời khen bất ngờ đó, còn Han Kyul cũng không thật sự nghiêm túc. Cậu ta nghiêng người qua vai đàn anh mà không mấy đắn đo. Jung Yoon nhẹ nhàng đỡ cậu ta lên vai, đặt một tay lên tường và từ từ đứng thẳng dậy.

“Cái cảnh gì mà kinh tởm vậy chứ?”

Chẳng biết vừa làm gì xong, Jung Rok mới xuất hiện và ngơ ngác nhìn hai người. Han Kyul đang run bần bật trên vai Jung Yoon, vẫy tay chào đầy ngượng ngập.

“Tưởng là đi chơi tàu lượn à? Sao lại vẫy tay thế?”

“Xin hãy xử lý như tai nạn lao động nếu em bị thương nhé, đội trưởng.”

Han Kyul giả vờ khóc, lau đi những giọt nước mắt không có thật.

“Xin lỗi nhé. Làm vậy chỉ khiến Woo Jung Yoon bị điều tra, tôi không thích đâu.”

“…Ôi trời, hèn quá đi.”

“Nhưng mà, tôi giàu. Có gì tôi đền bằng tiền.”

“Vậy thì giờ có chết cũng mãn nguyện.”

Trong khi hai người vẫn tiếp tục màn đối thoại lố bịch, Jung Yoon đang định vị cơ thể để thực hiện cú ném.

Jung Rok thì đứng quan sát cẩn thận từng động tác của Jung Yoon. Tuy bên ngoài trông không có vẻ dùng sức, nhưng những múi cơ nơi đùi phồng lên, cánh tay đỏ ửng và mạch máu nổi lên ở cổ nói lên điều ngược lại.

Rồi đúng lúc ấy, giữa đôi mày Jung Rok nhíu nhẹ lại, Jung Yoon chống một tay lên tường, bật người lên.

Khác hẳn khi chỉ có một mình, lần này động tác của cậu có phần chậm chạp và nặng nề hơn.

Jung Yoon khẽ rên lên, cuối cùng cũng ngồi vững vàng trên bức tường, chỉ vừa đủ để đặt mông vào mép tường mỏng. Cậu bám vào cạnh tường để giữ thăng bằng. Han Kyul thì chỉ biết hét lên một tiếng “Á!” mà không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.

Tuy có chao đảo khá mạnh, nhưng nhờ vậy mà Jun Hyuk đang chờ sẵn bên ngoài kịp thời chuẩn bị để đỡ. Han Kyul thì nhắm tịt mắt, run rẩy không dám mở.

“…Có khả thi không vậy?”

“Jang Chang Hyun chắc nhẹ hơn Han Kyul đấy.”

“Nếu lúc đó hắn đã chết rồi thì có khi còn nặng hơn nữa.”

“Dù sao thì cũng không phải chuyện bất khả thi.”

“Cảnh sát Ki, thêm một chút nữa về phía trước đi.”

Không thể giữ Han Kyul chỉ bằng một tay được nữa, Jung Yoon điều chỉnh lại vị trí của Jun Hyuk. Anh ta vươn tay ra, cùng lúc ấy, Jung Yoon xoay người, buông Han Kyul xuống.

“Á!” — Một tiếng hét xé toang không gian, Han Kyul rơi xuống. Jun Hyuk thấy vậy liền rút tay về, lùi lại một bước.

May thay, Han Kyul tiếp đất an toàn mà không bị thương. Cậu ta đã chuẩn bị tinh thần trước cho cái sự “lươn lẹo” của Jun Hyuk nên không đến mức bị bất ngờ.

“Vị trí rơi xuống có vẻ khá khớp đấy.”

Jung Yoon cũng nhảy xuống phía bên kia. Nhìn từ dưới lên thì bức tường có vẻ cao, nhưng khi đã lên rồi, cả lúc trèo và nhảy xuống lại chẳng cao như tưởng tượng.

Hơn nữa, có sự hỗ trợ của dàn máy lạnh nên việc đưa Han Kyul lên cũng không phải điều quá sức.

“Khi em nằm trên đùi tiền bối, em chợt nghĩ…”

“Ồ hô… Át chủ bài của đội chúng ta mà cũng chịu khó suy nghĩ cơ đấy?”

Jun Hyuk cười nham nhở, bước tới phủi bụi quần cho Han Kyul đang đứng dậy.

“…Đừng có chọc tức em nữa được không?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo