D-Day - Chương 81

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 81

“Quần em vẫn lành lặn mà, anh phủi cái gì đấy?”

Han Kyul hất tay Jun Hyuk ra khỏi chân mình, vừa lắc lắc tay vừa cằn nhằn.

“Dấu vết tụ máu hình thành ở phía trên. Ý em là, nếu nạn nhân bị dựng đứng khi được di chuyển thì khả năng ấy cũng hợp lý.”

Han Kyul thử tái hiện lại cảnh lúc mình được đặt nằm trên đùi của Jung Yoon theo một tư thế khác. Và điều đó lại khiến giả thuyết về tình trạng tử thi của Jang Chang Hyun càng thêm thuyết phục.

“Với lại, để thi thể không bị thương tích thêm, chắc chắn phải có ai đó đỡ như cảnh sát Ki vậy.”

“Có đồng phạm…?”

Vừa đứng thẳng lại sau màn diễn thử, Han Kyul kết thúc suy luận. Jung Yoon cũng gật đầu đồng tình. Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cứ vật lý nào chứng minh Jang Chang Hyun – người đã vào con hẻm này mà không để lại dấu vết rời đi – lại có thể gặp chuyện ngay sau bức tường ấy.

“Đúng vậy. Em cũng định nói chuyện đó…”

Giữa lúc mọi người còn đang chìm trong suy nghĩ, Han Kyul lẩm bẩm rồi lấy một chiếc USB từ túi sau ra. Đúng lúc đó, Jung Rok cũng bước vào hẻm.

“CCTV đây. Lấy từ nhà một bà cụ ở phía sau kia.”

“Là nhà dân mà?”

“Vâng. Dạo gần đây có mấy đứa nghiện hay lảng vảng nên con gái bà cụ mới lắp. Em vừa xin phép thì bà cụ đã cho xem rồi, em chép lại hết.”

Han Kyul vung vẩy chiếc USB với vẻ tự hào. Jun Hyuk cũng tán thưởng

“Quả không hổ danh át chủ bài của đội ta.”

“Thế có gì trong đó?”

Jung Rok chậm rãi lên tiếng.

“Bóng.”

“Bóng à?”

“Không chỉ một, mà là hai cái. Ban đầu tưởng chồng lên nhau, nhưng rồi lại tách ra. Một trong số đó nhìn giống Lee Jeong Wan. Khung giờ trùng với thời gian nạn nhân được suy đoán là đã chết.”

Nghe Han Kyul giải thích, Jung Rok chỉ khẽ gật đầu. Khi nhận thấy ánh nhìn thắc mắc, anh bối rối cười nhẹ rồi nói:

“Hôm đó tôi gặp một cậu MD quen ở club. Hắn nói có thấy Goo Hae Sang.”

“Ở đây á?”

“Bên kia đường. Thấy hắn đứng lẩm bẩm một mình trước tường, tưởng phê thuốc nên chẳng mấy để ý.”

Chứng cứ bất ngờ làm Jung Yoon bật cười khẩy.

“Phê thuốc mà không đáng nghi à? Tiêu chuẩn cũng lạ đấy.”

“Ở đây chuyện thường mà. Đứa nào chẳng nói nhảm vì thuốc. Báo cảnh sát ư? Chính họ còn không sạch thì ai đi báo. Cái thằng lúc nãy cũng đang bị điều tra đấy.”

Jung Rok vừa liếc quanh con hẻm vừa bình thản đáp.

Jun Hyuk đang ngồi xổm kiểm tra mặt đất cũng thở dài một tiếng.

“Có thể vì thế mà bọn chúng chọn nơi này.”

“Dù có bị thấy thì cũng chẳng ai dám báo.”

Han Kyul vừa gãi đầu vừa nghiến răng nuốt cục tức. Jung Yoon đồng cảm với cậu ta, chỉ khẽ gật đầu và day trán.

Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Jung Rok và Han Kyul vang lên cùng lúc. Tiếng chuông chói tai xé tan sự tĩnh lặng của con hẻm, làm cả bốn người sững lại trong giây lát.

“Vâng, đội trưởng.”

[À, Jung Rok à, là tôi đây. Bận không?]

“Không ạ, anh cứ nói đi.”

[Chỗ tang vật lấy từ club hôm trước ấy, có một cái túi. Trong đó tìm thấy vết máu trùng với nạn nhân.]

Jung Rok lập tức quay lưng lại nghe điện thoại, là cuộc gọi từ phòng giám định pháp y. Sắc mặt anh tối sầm.

Thấy vậy, Han Kyul lùi sang bên cạnh và bấm nút nghe cuộc gọi của mình. Jung Yoon lặng lẽ tiến tới gần.

Han Kyul nhận ra và bật loa ngoài.

“Vâng, tôi là Seo Han Kyul ạ.”

[Ừ, tôi là Kim Seong Yeon đây. Vụ giám định dấu vân tay ở biệt thự nghi là nơi ở của Jang Chang Hyun đã xong rồi. Nghe bảo cậu có nhờ riêng phải không?]

“À, anh ơi, vâng đúng rồi! Bọn em đang rất cần ạ.”

Vẻ mặt u ám ban nãy của Han Kyul bỗng bừng sáng.

[Tôi kiểm tra rồi, có dấu vân tay của Jang Chang Hyun. Ngoài ra còn một dấu không xác định. Hai dấu khác tra ra thì là người đã báo mất tích. Tôi gửi hết vào mail rồi, cậu kiểm tra nhé.]

Han Kyul lạnh sống lưng. Không chỉ số lượng nhiều hơn dự kiến, mà còn một điều đáng ngại hơn.

“Khoan, khoan đã, anh ơi… Không có dấu của Goo Hae Sang hay Lee Jeong Wan sao? Vì họ mới là người sống ở đó mà.”

[À, đúng rồi, tôi cũng kiểm tra rồi mà không có. Tôi cũng thấy lạ. Ở đó sinh hoạt thật mà sao không có dấu vết gì. Chỗ nào cạo đều sạch bóng.]

Ánh mắt nghi hoặc của Jung Yoon và Han Kyul vô tình giao nhau trong khoảng không.

Khi thấy đầu dây bên kia định cúp máy, Jung Yoon vội lên tiếng:

“Anh Seong Yeon, tôi là Woo Jung Yoon đây. Còn dấu vân tay trên con dao thì sao ạ?”

[Con dao á? À à, cái đó. Không, trên đó không có dấu vân tay nào cả. Sạch bong. Chỉ có DNA từ vết máu thôi. Bên cậu kiểm tra kỹ lại đi, chứ dấu tay thì không có gì lấy được đâu.]

“Của Jang Chang Hyun cũng không có sao ạ?”

[Ừ, không có. Phần lưỡi dao tìm được ở miệng cống thì trùng khớp với con dao đã thu giữ, nhưng DNA thì bên tôi đang gửi đi giám định thêm. Muốn biết gì thì hỏi thẳng bên pháp y nhé.]

Cuộc gọi vừa dứt, Jung Yoon thở ra một hơi dài nặng nề. Han Kyul cũng chẳng khá hơn, vẻ mặt u ám không giấu nổi. Jung Rok thì đã gọi xong từ sớm. Jun Hyuk đang trò chuyện với Jung Rok, quay sang nhìn hai người họ.

“Không có dấu tay nào của Goo Hae Sang và Lee Jeong Wan cả. Họ sống ở đó mà, sao lại không có lấy một dấu?”

Han Kyul vò đầu, gương mặt chẳng thể che giấu nổi sự khó hiểu.

“Không một dấu nào hả?”

Giọng Jun Hyuk cao hẳn lên vì ngạc nhiên. Jung Yoon chỉ lặng lẽ gật đầu. Cứ hễ vớt được một manh mối thì lại có một cái khác trôi tuột đi, cứ rót nước vào thùng thủng đáy mãi không đầy.

“Thôi, có nhân chứng là được. Thật ra không có gì mới là kỳ đấy. Đừng để tâm quá. Trước mắt, ta ghé bên pháp y cái đã.”

“Pháp y? Vừa hay em cũng có chuyện cần hỏi.”

Jung Rok là người cất bước trước. Han Kyul lập tức theo sau, vừa đi vừa góp lời. Cả bốn người trao đổi nhanh những gì vừa nghe được qua điện thoại trong lúc rảo bước về phía bãi đỗ xe.

“Đó là ai kia?”

“Cái gã MD mà tôi bảo là có quen biết một chút ấy.”

Khi cả bọn tiến lại gần xe, trước mặt họ là một người đàn ông trông tả tơi, đứng ngay ngắn như thể đang chờ lãnh án. Thấy Jung Rok, gã càng đứng cứng đờ. Rồi gã cúi người thật sâu, lễ phép chào họ.

“Anh đánh hắn à?”

Jung Yoon nhìn bộ dạng thảm hại của gã rồi quay sang nhìn Jung Rok bằng ánh mắt chất vấn. Jung Rok chỉ nhún vai rồi đưa chìa khóa xe cho Jung Yoon, sau đó bước sát đến chỗ người đàn ông.

“Gì đấy? Sao lại có mặt ở đây?”

“Anh... À không, cảnh sát ạ! Tôi có hỏi han mấy ông chủ quanh đây một chút rồi.”

Gã thì thầm, lấy tay che miệng nói nhỏ vào tai Jung Rok. Nhưng Jung Rok thì cau mày, lùi lại một bước rồi thẳng giọng bảo gã nói to lên. Người đàn ông ngượng ngập, mím môi rồi khẽ gật đầu.

“Tôi cho họ xem hai bức ảnh mà anh gửi, và có người nhận ra một người. Người này đây.”

Gã đưa điện thoại ra, trên màn hình là ảnh của Lee Jeong Wan.

“Không có gì đặc biệt lắm đâu, chỉ là trước đây có lần anh ta đến chỗ giới thiệu việc làm. Có người nhớ vì thấy anh ta quá nhạy cảm trong chuyện tiền nong, cứ tưởng là dính nợ cờ bạc gì đó. Còn liên quan tới Jang Chang Hyun thì không ai biết.”

Gã nói xong thì tỏ ra khá hài lòng với thành quả của mình, nhoẻn miệng cười như vừa lập công. Nhưng chưa kịp tận hưởng, gã liền lãnh nguyên một cú đập vào đầu từ bàn tay chém mạnh như dao của Jung Rok. Bị đánh đau điếng, gã ôm đầu rên rỉ, nhảy cẫng tại chỗ.

“Làm tốt đấy. Có gì mới là phải báo ngay nhé.”

“Vâng vâng, tôi biết rồi ạ.”

Cố kìm nén cơn đau, gã lí nhí trả lời như sắp khóc. Jung Rok phẩy tay qua loa, ý bảo gã biến đi.

“Với lại, đừng có động vào thuốc nữa.”

“Ôi, tôi dứt rồi thật mà! Từ lần bị anh bắt đưa đi, tôi đã bỏ hẳn luôn đấy.”

Vừa nói, gã vừa mở cửa xe cho họ. Thấy gương mặt cầu khẩn đến đáng thương, Jun Hyuk vỗ vai an ủi, không quên nhắn nhủ nên sống đàng hoàng.

“Thôi đi đi. Không người ta lại tưởng tôi không phải cảnh sát mà là xã hội đen đấy.”

“…Vâng, vậy tôi xin phép. Các anh đi đường bình an ạ!”

Dù thoáng bối rối trước lời Jung Rok, gã vẫn nhanh chóng lấy lại thần thái, khom lưng chào lần nữa. Jung Rok chỉ phẩy tay đáp lễ, nở nụ cười thảnh thơi.

“Anh quen thân đến mức nào mà anh ta lễ phép dữ vậy?”

“Gì cơ?”

Khi Jung Rok vừa vào xe, Jung Yoon liền cất lời. Cậu hỏi trong lúc khởi động và lùi xe. Động tác thắt dây an toàn của Jung Rok khựng lại một nhịp, rồi anh khẽ cười, tạch—dây an toàn vừa cài vào.

“Chẳng đâu. Tình cờ vậy thôi.”

Câu trả lời lấp lửng làm cậu càng thấy tò mò, nhưng Jung Yoon không hỏi thêm. Cậu nhìn gương chiếu hậu để kiểm tra hàng ghế sau, nơi Han Kyul đang chăm chú chuyển dữ liệu từ USB sang laptop.

Không nói thêm lời nào, Jung Yoon lặng lẽ lái xe thẳng đến viện pháp y.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo