Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 82
“Đây là cái gì vậy?”
“Không phải là đội trưởng Moon giao cho bên tôi sao? Bảo đưa kết quả cho các anh mà.”
Bốn người vừa đặt chân đến Viện Pháp y lập tức di chuyển đến khoa phân tích gen – nơi phụ trách giám định ADN. Nhân viên nghiên cứu đang đợi họ kiểm tra lại giấy yêu cầu giám định, ngẩng đầu nhìn Jung Rok.
“Nếu là hiện trường ở hộp đêm thì không chỉ bên tôi phụ trách đâu.”
“Chúng tôi biết. Những gì liên quan đến vụ ma túy đã chuyển đi hết rồi. Còn đây là bằng chứng do cụ bà phát hiện ra thi thể đầu tiên tự tay giao nộp.”
Vừa nói, nhân viên vừa kéo chiếc túi dài bên cạnh ra cho họ xem.
“Được phát hiện trong thùng quyên góp quần áo cũ. Hình như khi đi nhặt ve chai, bà cụ thấy có một đầu túi lòi ra, cảm thấy lạ nên mang về. Lúc báo án vì tìm thấy xác, chắc bà hoảng quá nên quên khuấy đi, đến khi các điều tra viên chuẩn bị rút khỏi hiện trường mới chợt nhớ và nói lại.”
Nói xong, người nhân viên mở chiếc túi vẫn còn đóng chặt. Ngay khi khóa kéo bật ra, luồng mùi tanh hăng như từ trong một cái kén vỡ òa tràn ra. Jung Yoon nhăn mặt quay đi, còn Han Kyul và Jun Hyuk thì phải bịt mũi chịu trận.
“Bên trong có rất nhiều vết máu. Kết quả giám định cho thấy trùng khớp hoàn toàn với thi thể phát hiện tại hiện trường.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt cả bốn người lập tức trầm xuống. Jung Yoon khẽ rùng mình khi một khả năng cậu từng lờ mờ nghĩ đến giờ đã trở thành hiện thực.
Tưởng rằng giấu xác vào túi rồi di chuyển thì thế nào cũng để lại dấu vết, nào ngờ không phải vậy. Trong đầu Jung Yoon dần hiện lên hình ảnh Jang Chang Hyun bị nhét trong chiếc túi đó. Cảm giác như có thứ gì đang siết chặt lấy lồng ngực. Khi dùng Han Kyul để diễn tập lại, cậu không hề cảm thấy gì, vậy mà chỉ một cái túi thôi cũng đủ làm cậu nghẹt thở đến thế này...
“Và ở mặt trong của quai túi, chúng tôi tìm thấy ADN của một người khác.”
Nhân viên xoay túi lại bằng đôi tay đeo găng, lật phần tay cầm đang bị gập vào trong. Jung Yoon vốn đang đứng cách xa một chút, cũng bất giác dõi mắt nhìn theo. Jung Rok, Jun Hyuk và Han Kyul thì đã bước sát lại gần.
“Chính phần này đây. Nó được thiết kế khá đặc biệt, giúp dễ cầm cả hai quai cùng lúc. Ở mép nút bấm này, chúng tôi tìm thấy một mảnh da người nhỏ. May mắn là đủ để phân tích, và… là của Goo Hae Sang.”
Khi cái tên ấy cuối cùng cũng được thốt ra từ miệng người nhân viên, cả bốn người cùng lúc quay sang nhìn nhau. Trước ánh mắt dồn dập đổ dồn về phía mình, nhân viên trợn tròn mắt, cười gượng.
“Còn nữa, ngoài máu của nạn nhân, chúng tôi còn phát hiện dấu vết máu của một nạn nhân khác. Kết quả trùng khớp với mẫu máu được tìm thấy trong nhà vệ sinh.”
Thông tin tiếp theo khiến không khí càng thêm u ám. Những kết quả giám định lần lượt được hé lộ, tàn nhẫn và vượt ngoài tưởng tượng. Rất nhiều chứng cứ đã được tìm thấy từ căn biệt thự đứng tên Jang Chang Hyun. May mắn thay, tất cả đều còn lưu lại trong hệ thống dữ liệu của Viện Pháp y và Sở Cảnh sát.
Những đầu mối từng chằng chịt và rối ren giờ đã bắt đầu gỡ dần, làm rõ danh tính hai con người đứng phía sau tất cả.
***
Còn không bao lâu nữa là đến phiên xét xử quyết định có ban lệnh bắt giam hay không, Jung Yoon và Jung Rok vội vã tìm đến phòng thẩm vấn mà Lee Jeong Wan đang bị giữ. Có vẻ như thời gian bị tạm giam không mấy ảnh hưởng đến hắn, khuôn mặt khi đối mặt với họ vẫn bình thản y như ngày đầu tiên.
“Anh bảo không quen Jang Chang Hyun. Cũng chưa từng liên lạc với anh ta.”
“……….”
“Vậy sao anh lại sống trong căn hộ đứng tên Jang Chang Hyun?”
Jung Yoon đưa ra bức ảnh và bản hợp đồng, điềm tĩnh hỏi. Lee Jeong Wan vốn chưa từng trốn tránh trả lời, bỗng im lặng. Dù sắc mặt không thay đổi rõ rệt, nhưng cơ mặt trái khẽ co giật cho thấy hắn đã dao động.
“Anh gặp Jang Chang Hyun ở câu lạc bộ đúng không?”
“…….”
“Anh định tiếp tục giữ im lặng à?”
Jung Yoon tiếp tục gặng hỏi, nhưng Lee Jeong Wan không buồn đáp lại. Hắn quay mặt đi, đôi môi mím chặt như khóa kín mọi điều bên trong. Jung Yoon khẽ thở dài, không giấu nổi sự mệt mỏi. Cùng lúc đó, Jung Rok đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm rồi cúi người xuống, thái độ thản nhiên đến mức lạ lùng. Cái dáng điệu dửng dưng ấy khiến Lee Jeong Wan khựng lại, ánh mắt bất giác chuyển hướng sang anh.
“Bọn tôi tìm thấy ADN của Goo Hae Sang trong chiếc túi dùng để chuyển xác Jang Chang Hyun.”
Trước lời nói đột ngột của Jung Rok, Jung Yoon suýt nữa thì bật người dậy vì sốc. Đôi mắt sắc lạnh của Lee Jeong Wan khẽ nheo lại, chằm chằm nhìn Jung Rok. Đáp lại ánh nhìn ấy, anh chỉ khẽ nhếch môi đầy chủ ý.
“Anh cứ im lặng cũng được thôi. Nhưng tụi tôi sẽ thông báo chuyện ADN cho Goo Hae Sang biết đấy. Vậy xem thử anh ta có im lặng giống anh không.”
Jung Rok nói như chỉ đang lẩm bẩm chuyện gì đó, nhưng giọng điệu lại chứa đầy sự khiêu khích. Có thể coi là thờ ơ, cũng có thể là đang cố tình chơi đòn tâm lý. Anh thay đổi tư thế, vẫn chống cằm nhưng bắt đầu gõ ngón tay xuống mặt bàn.
“Tôi biết loại người như anh rất rõ. Lúc nào cũng ‘tôi’, chẳng bao giờ có ‘chúng ta’. Nhưng anh có biết kết cục của cái gọi là sự ‘trinh trắng’ mà anh một mình bảo vệ sẽ dẫn tới đâu không?”
Gò má của Lee Jeong Wan khẽ giật. Đôi mắt hắn đảo lia lịa, rõ ràng là đang nghĩ ngợi rất nhanh. Nhưng càng lúc sắc mặt hắn lại càng tối sầm. Hắn đang phân vân. Chính những chứng cứ cụ thể đã đánh sập niềm tin mà hắn bấu víu. Giống như ngọn đèn leo lét trước gió, lung lay không ngừng.
“Lee Jeong Wan, chẳng phải anh đã nói... người giết không phải anh sao?”
Dù vẫn còn chút tin tưởng mong manh, Lee Jeong Wan vẫn không dễ dàng mở miệng. Jung Yoon nãy giờ chỉ yên lặng quan sát theo cách của Jung Rok, lần này cũng lên tiếng tiếp lời.
“Chúng tôi đã phát hiện dấu vết máu của người mất tích trong căn hộ được thuê dưới tên Jang Chang Hyun. Cứ tiếp tục chối và im lặng cũng chẳng có lợi gì đâu.”
Jung Yoon và Jung Rok đang cố hết sức để phá vỡ niềm tin của Lee Jeong Wan dành cho Goo Hae Sang. Bởi họ biết, Lee Jeong Wan là kiểu người bốc đồng và đơn giản hơn Goo Hae Sang. Nếu chọn đúng điểm yếu, việc lung lay là hoàn toàn khả thi.
“…Nếu đúng là tôi không giết thì càng nên nói ra, phải không?”
Thế nhưng trái ngược với mong đợi, Lee Jeong Wan lại lặp lại lời Jung Yoon từng nói và mỉm cười đầy ẩn ý.
“Vậy… ý anh là anh có giết, hay là không?”
Câu hỏi của Jung Rok sắc lẹm như mũi dao. Nhưng giọng điệu có phần giễu cợt ấy vẫn chưa dừng lại.
“Này các anh điều tra viên.”
“……”
“Thật ra, các anh biết được đến đâu rồi? Là tôi? Hay là Hae Sang?”
***
Jung Yoon và Jung Rok vẫn đang thẩm vấn Lee Jeong Wan. cùng thời điểm đó, Jun Hyuk và Han Kyul đang trực tiếp làm việc với Goo Hae Sang.
Jun Hyuk là người mở màn khi đưa ra bức ảnh chiếc túi có chứa thi thể được tìm thấy – nơi đã xác định có ADN của Goo Hae Sang. Đôi mắt hắn ta lập tức trợn tròn, quai hàm cũng bất giác siết chặt. Không bỏ qua khoảnh khắc ấy, Han Kyul tiếp tục rút thêm vài tấm ảnh nữa, trải đều ra bàn.
“Đã có nhiều người xác nhận thấy anh thường xuyên ra vào căn hộ đó cùng với Lee Jeong Wan. Nhưng trên giấy tờ, địa chỉ thường trú của anh lại không phải ở đó.”
“……”
“Chúng tôi cũng đã xác minh tại tiệm rửa xe nơi anh đang làm việc. Còn cần tôi nói thêm điều gì không?”
Giọng Han Kyul đanh lại. Nhưng Goo Hae Sang vẫn giữ thái độ bất động. Hắn ta chỉ đưa mắt nhìn lướt qua từng bức ảnh trải trên bàn, không biểu hiện cảm xúc nào rõ rệt.
Jun Hyuk lúc này rút ra thêm một tấm hình, gạt mấy bức ảnh hai bên sang một chút rồi đặt tấm ấy ngay chính giữa.
“Mẹ người ta thì tò mò cái gì chứ.”
Anh ta đẩy bức ảnh đến gần phía Goo Hae Sang hơn. Nhận ra rõ nội dung trong ảnh, sắc mặt hắn ta lập tức tối sầm, đồng tử co rút thấy rõ. Jun Hyuk khẽ cười khẩy, một tiếng cười mũi lạnh lùng. Bị kích thích, Goo Hae Sang ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta.
“Tôi thật sự ghét những loại như Jang Chang Hyun.”
Jun Hyuk không rời mắt, lạnh nhạt lên tiếng. Ánh nhìn của Goo Hae Sang cũng bắt đầu biến đổi.
“Tên đó chỉ biết sống bằng cách hút máu người khác, không làm được gì nên hồn.”
“……….”
“Có lẽ… cũng chính vì thế.”
Jun Hyuk mở tập tài liệu, rút ra một xấp giấy. Đó là bản in kết quả phân tích tin nhắn trong điện thoại của Jang Chang Hyun, nội dung đối thoại giữa hắn và Goo Hae Sang.
“Dù đối phương là ai, hắn ta vẫn khéo léo giữ lại tất cả bằng chứng đủ để tống tiền.”
Ngay sau khi Goo Hae Sang thừa nhận từng hẹn gặp Jang Chang Hyun, hồ sơ phân tích được gửi tới đúng lúc cảnh sát từ Viện Pháp y trở về trụ sở. Thời điểm trùng khớp đến kỳ lạ.
Lúc xem những bức ảnh, Goo Hae Sang vẫn còn cố giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây, vai hắn ta bắt đầu run lên. Dù miệng chưa nói lời nào, ánh mắt hắn ta lại đang dán chặt vào từng dòng chữ trên tập giấy.
Trong đó là chuỗi tin nhắn cho thấy Jang Chang Hyun đã biết sự thật về Goo Hae Sang và bắt đầu đòi tiền để im lặng. Goo Hae Sang ban đầu đồng ý trả tiền, nhưng Jang Chang Hyun vẫn tiếp tục đòi thêm. Và Goo Hae Sang lại tiếp tục đồng ý như đã quá quen với điều đó.
“Đến nước này rồi mà vẫn không có gì để nói à?”
Jun Hyuk thu xấp giấy lại, lạnh lùng hỏi. Toàn bộ vẻ thản nhiên trước đó của Goo Hae Sang đã biến mất, hắn ta bắt đầu run lên bần bật.
“Bị hắn đòi tiền mãi như vậy, chắc anh cũng bắt đầu thấy quá sức rồi đúng không? Nhưng giờ giả vờ như chẳng biết gì thì cũng không được. Nếu sự thật bị phơi bày, anh cũng sẽ lại bị lôi vào thôi.”
“Không phải…”
Jun Hyuk lập tức tận dụng thời cơ, dồn ép không ngừng. Dưới áp lực dồn dập ấy, Goo Hae Sang chỉ nghiến răng chịu đựng, ánh mắt trở nên dữ dội. Cho đến lúc cuối cùng, hắn ta buông ra một câu trả lời khàn đục và yếu ớt như sắp đứt hơi.
“Không phải…”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.