Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 172
Ashley đi vào phòng bệnh trước tiên, theo sau là Koi, giám đốc bệnh viện, bác sĩ điều trị và cuối cùng là Grayson. Nhìn Dane nằm bất động với đôi mắt nhắm nghiền, Koi lo lắng mở lời:
"Rõ ràng là cậu ấy đã tỉnh lại rồi mà..."
"Chúng tôi đã tiêm thuốc để cậu ấy ngủ."
Bác sĩ chủ trị nhanh chóng trả lời.
"Vết thương của cậu ấy rất nặng, nỗi đau không thể diễn tả hết. Vì vậy, chúng tôi buộc phải dùng thuốc để cậu ấy ngủ. Tình trạng này sẽ được duy trì cho đến khi cậu ấy khỏe hơn."
"Ra là vậy..."
Nghe bác sĩ giải thích, mắt Koi rưng rưng. Đau đớn đến nhường nào. Dane đã phải chịu đựng những vết thương này vì mọi người...
Ashley liếc nhìn Koi đang lau nước mắt, anh vòng tay qua vai Koi kéo anh lại gần như để an ủi.
"Vậy, tình hình hiện tại là thế nào?"
Ashley vừa nhìn xuống Dane vừa hỏi, giám đốc bệnh viện ra hiệu cho bác sĩ chủ trị. Ông ta lập tức lên tiếng:
"Cậu ấy đang hồi phục khá nhanh. Vì bị thương khắp người nên sẽ mất khá nhiều thời gian điều trị, nhưng với tốc độ này thì so với mức trung bình vẫn là tốt. Tôi đoán là trong tương lai gần, tình trạng của cậu ấy sẽ tốt đến mức không cần dùng thuốc để ép ngủ nữa."
"Ý thức thì sao?"
Ashley hỏi.
"Chắc là đã kiểm tra khi cậu ta tỉnh lại rồi đúng không? Tình trạng ý thức thế nào?"
"À, vâng. Rất tốt. Cậu ấy nhớ rõ về bản thân và cả những ký ức về thời điểm xảy ra tai nạn. Có một vài chỗ hơi lẫn lộn nhưng khi sức khỏe tốt hơn và ngừng thuốc thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi."
Cho đến lúc đó, Grayson vẫn im lặng không nói một lời. Hắn chỉ im lặng nhìn người đàn ông toàn thân quấn băng. Khi Ashley liếc nhìn cậu con trai với khuôn mặt vô cảm như đeo mặt nạ, bác sĩ chủ trị ngập ngừng một lát rồi khó khăn lên tiếng:
"Chỉ là..."
Giọng nói rụt rè gần như thì thầm của bác sĩ thu hút sự chú ý của mọi người. Bác sĩ chủ trị lúng túng như thể mình là tội nhân.
"Tôi không chắc chắn, nhưng có khả năng sẽ có di chứng. Dù sao thì cậu ấy cũng bị cuốn vào vụ nổ... Tứ chi còn nguyên vẹn đến tận bây giờ đã là một kỳ tích rồi..."
"Di chứng? Ý ông là sao? Có nghĩa là có chỗ nào đó trên cơ thể Dane bị hỏng sao?"
Koi tái mặt, giọng lạc đi hỏi lớn. Grayson cũng mở to mắt nhìn bác sĩ.
"Giải thích dễ hiểu một chút đi."
Ashley lạnh lùng quát, bác sĩ toát mồ hôi lạnh tiếp tục:
"Vâng, thì là... như tôi đã nói trước đó, chúng tôi vẫn đang duy trì trạng thái để cậu Stryker không tỉnh lại được. Chúng tôi vẫn chưa thể nắm bắt đầy đủ chức năng toàn bộ cơ thể cậu ấy..."
"Nói thẳng vào vấn đề."
Ashley cắt ngang lời bác sĩ đang nói lan man. Bác sĩ chủ trị bối rối cúi đầu.
"Mắt cậu ấy không có phản ứng."
Nghe lời đó, tất cả mọi người đều dừng lại. Trong sự im lặng nặng nề đến mức không nghe thấy tiếng thở, bác sĩ tiếp tục với giọng run rẩy.
"Dù chiếu đèn hay gọi hỏi, cậu ấy đều không phản ứng. Có lẽ dây thần kinh thị giác đã bị tổn thương do vụ nổ. Chúng tôi cần phải kiểm tra kỹ lưỡng mới biết chính xác, nhưng nếu tình trạng này không cải thiện..."
Nuốt khan một tiếng, ông ta đưa ra kết luận cuối cùng.
"Có thể sẽ bị mù."
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng máy móc đều đặn. Không ai lên tiếng. Koi tái mét nhìn Dane, Ashley với vẻ mặt cứng đờ nhìn chằm chằm vào mặt bác sĩ. Và Grayson đứng ở cuối giường Dane dùng bàn tay run rẩy bịt miệng. Đôi mắt mở to của hắn run rẩy dữ dội. Đột nhiên, Ashley cảm thấy một mùi pheromone nhè nhẹ tỏa ra từ hắn. Grayson vẫn không rời mắt khỏi Dane, khuôn mặt hắn trắng bệch, nhưng Ashley đã nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc đó.
Tai Grayson khẽ động đậy.
***
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Koi vẫn im lặng rất lâu. Ashley cũng chìm sâu vào suy nghĩ, cả hai ngồi trong xe không nói một lời trong suốt quãng đường đi.
Người lên tiếng trước là Koi.
"Ash, em có chuyện muốn nói."
"Em nói đi."
Dù bị làm phiền nhưng Ashley không hề tỏ vẻ khó chịu mà sẵn lòng trả lời. Koi nhìn Ashley với vẻ mặt kiên quyết rồi mở lời:
"Em muốn truyền pheromone cho Dane một lần nữa."
Ashley im lặng nhìn chằm chằm vào mặt Koi. Một lúc sau, giọng nói đầy mỉa mai của Ashley chậm rãi vang lên:
"Lần này cũng là thông báo à?"
"Xin lỗi anh."
Koi xin lỗi thay vì thừa nhận. Ashley biết rõ rằng đó chẳng khác gì nhau.
Ashley lại chìm vào suy nghĩ rồi thở dài nhẹ. Thật ra, sau lần truyền pheromone cho Dane trước đó, Koi đã ốm vật vã mấy ngày liền. Ông bị sốt cao, ngủ li bì cả ngày, thậm chí có lúc còn không thể rời khỏi giường để đi lại.
Vậy mà giờ lại phải trải qua tình huống đó một lần nữa.
Mình muốn lập tức bác bỏ lời nói vô lý đó, nhưng ý chí của Koi rất kiên định. Ashley thoáng nghĩ đến việc bắt Koi đi và giam giữ lại, nhưng rồi lại từ bỏ ý định đó. Nếu mình cưỡng ép bẻ gãy ý chí của Koi như vậy, em ấy sẽ vô cùng thất vọng. Ashley không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Koi.
Nhưng…
"Nếu em còn làm chuyện như vậy nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
Koi lắc đầu trước lời cảnh báo của Ashley.
"Không đâu, lần này sẽ không vất vả đến thế. Dane đã tỉnh lại rồi mà. Em chỉ muốn giúp cậu ấy hồi phục thôi."
Koi đặt tay lên mu bàn tay Ashley như để trấn an.
"Em sẽ không làm gì quá sức đâu. Với em, Ash, anh là người quan trọng nhất trên đời. Em sẽ không làm bất cứ điều gì khiến anh tổn thương, tuyệt đối không."
Lời nói đó là sự thật. Koi đã chứng minh điều đó mỗi lần, mỗi khoảnh khắc cho đến tận bây giờ. Đến lúc này, có lẽ Ashley nên tin tưởng người bạn đời của mình.
Ashley im lặng nhìn Koi một lúc rồi mở lời:
"Nếu em không còn trên đời này, thì anh cũng vậy."
"Em biết."
Koi gật đầu.
"Vậy nên em tuyệt đối sẽ không làm gì quá sức đâu. Hãy tin em."
Trước lời thỉnh cầu lặp đi lặp lại, cuối cùng Ashley cũng thở dài sâu thẳm.
"Gọi Stewart đến đi."
"Stewart? Sao lại đột nhiên vậy?"
Koi nghi ngờ hỏi, Ashley lạnh lùng trả lời:
"Stewart là người hiểu rõ nhất về pheromone. Nếu có vấn đề gì xảy ra với em, cậu ta có thể can thiệp ngay lập tức, ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn tối thiểu."
"...Ừm."
Koi bất đắc dĩ gật đầu. Ông vẫn lo lắng về việc phải tiết lộ đặc tíng của Dane, nhưng không còn cách nào khác. Đây đúng là tình huống nguy cấp. Như thể đọc được suy nghĩ của Koi, Ashley nói thêm:
"Có quy định về bảo mật thông tin bệnh nhân đối với bác sĩ. Cậu ta sẽ không dám phá vỡ nó đâu, đừng lo lắng."
"Ừm."
Lần này Koi gật đầu chắc chắn hơn. Ông nghĩ mọi chuyện chỉ đến đó thôi, nhưng Ashley lại mở lời:
"Và còn một điều nữa..."
***
Sáng hôm sau, Grayson chuẩn bị xong xuôi như mọi khi rồi đến bệnh viện, nhưng khi bước vào hành lang, hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Các nhân viên y tế đi lại vội vã hơn bình thường, tất cả đều bận rộn.
Chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao...?
Vừa nghĩ đến đó, Grayson giật mình tỉnh táo. Với vẻ mặt lo lắng, hắn vội vã chạy đến phòng bệnh của Dane, và đúng như dự đoán chẳng lành của hắn, rất nhiều nhân viên y tế đang ra vào phòng bệnh.
"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy? Có chuyện gì với Dane sao? Tại sao lại thế này?"
Grayson vội vã túm lấy một nhân viên y tế đang đi ngang qua và hét lên. Nhưng người đàn ông đó lại cau có gạt tay hắn ra rồi vội vã biến mất ở phía xa. Với khuôn mặt trắng bệch, Grayson vội vã chạy vào phòng bệnh. Trong đầu hắn tràn ngập những suy nghĩ chẳng lành. Dane lại bất tỉnh, màn hình điện tim vẽ một đường thẳng, và các nhân viên y tế đang thực hiện CPR…
*CPR: Hồi sức tim phổi là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Khi những suy nghĩ tồi tệ nhất hiện lên, Grayson nhìn thấy Dane qua đám nhân viên y tế đang bận rộn. Dane Stryker vẫn nằm đó, toàn thân quấn băng trắng toát. Anh không bất tỉnh, và phản ứng trên màn hình cũng bình thường. Các nhân viên y tế cũng không khẩn cấp tiến hành hồi sức tim phổi. Họ chỉ đi lại xung quanh như kiến, kiểm tra tình trạng của Dane và xem xét vết thương. Bước chân Grayson chậm dần rồi dừng hẳn. Hình ảnh Dane phía xa thoạt nhìn không khác gì trước đây, nhưng có một sự khác biệt rõ ràng.
Dane đã mở mắt.
Anh đang cử động mí mắt rất chậm, nhưng đó là một sự thật không thể phủ nhận. Anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Grayson đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào anh. Tim hắn đập loạn xạ. Lẽ nào, lẽ nào…
Dane chậm rãi quay đầu lại. Cuối cùng, ánh mắt hai người chạm nhau.
...Lẽ nào.
Grayson vừa khó khăn nghĩ đến đó thì Dane mở miệng. Giữa đôi môi đang mấp máy chậm rãi, một giọng nói khàn đặc vang lên.
"Chó con, cậu đang làm gì vậy? Ở đó."
Khóe miệng anh khẽ giãn ra. Khoảnh khắc đó, Grayson cảm thấy tim mình như rớt xuống, suýt chút nữa hắn đã ngã khuỵu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.