Desire Me If You Can - Chương 202 - Ngoại truyện 7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 202: Ngoại truyện 7

4

Grayson vẫn ngơ ngác nhìn Dane. Trước ánh mắt của hắn, Dane thầm nhắc lại những lời mình vừa nói trong lòng. Điều đáng ngạc nhiên là anh hoàn toàn không hối hận về điều đó. Anh vuốt ve mái tóc của Grayson. Có lẽ đã thành thói quen, hắn nghiêng đầu để anh dễ vuốt, nhưng vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn. Dane nở nụ cười tự nhiên trên môi và nói lại:

"Nếu cậu lo lắng đến thế thì tôi sẽ bỏ nghề cứu hỏa."

Ngay lập tức, mùi pheromone ngọt ngào lan tỏa khắp không gian. Thêm vào đó, đôi tai vẫy vẫy điên cuồng của Grayson đã thể hiện rõ ràng cảm xúc của hắn.

"Thật... thật sao? Thật sự, được không?"

Grayson hỏi chậm một nhịp. Đôi mắt hắn lấp lánh vì phấn khích như thể giờ mới nhận ra điều đó, khóe miệng Dane tự nhiên nhếch lên.

"Được."

"Dane...!"

Trước giọng nói cao vút vì xúc động của hắn, Dane dứt khoát trả lời:

"Chỉ là kiếm tiền thôi mà. Nhưng mất bảo hiểm thì hơi phiền một chút..."

Dane liếc nhìn Grayson rồi cười như một kẻ phản diện.

"Cậu sẽ trả chứ?"

Ngay lúc đó, tim Grayson như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và bắt đầu đập loạn xạ với tốc độ gấp ba lần bình thường.

"Vâng, đương nhiên rồi. Anh sẽ trả, anh sẽ trả tất cả!"

Grayson gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy Dane. Darling bị kẹp ở giữa kêu "meo", nhưng hắn dường như không nghe thấy, cứ thế hôn tới tấp lên mặt Dane. Dane cố gắng gồng tay tạo khoảng trống để con mèo không bị đè, mặc kệ Grayson đang miết môi khắp nơi, anh nói tiếp:

"Cũng cần có bảo hiểm hưu trí nữa."

*Bảo hiểm hưu trí: Cung cấp nhằm mục đích giúp người tham gia chuẩn bị tài chính vững vàng khi nghỉ hưu hoặc hết tuổi lao động.

"Anh biết rồi!"

"Khi nhà tôi sửa xong, tôi sẽ cho thuê. Thu tiền thuê nhà cũng là một khoản thu nhập."

"Em cứ làm đi."

"Nhân tiện tôi cũng muốn đi du thuyền vòng quanh thế giới."

"Ưm, chúng ta làm vậy đi. Nếu em nghỉ việc thì thời gian sẽ thừa thãi mà!"

Grayson dứt môi khỏi miệng Dane, tuyên bố với vẻ mặt rạng rỡ.

"Ăn chơi hưởng thụ là chuyên môn của anh. Cứ giao tất cả cho anh!"

Đó là điều hiển nhiên. Mọi việc trên đời đều có chuyên gia, và việc lắng nghe ý kiến của chuyên gia là điều cơ bản. Về mặt đó, liệu có chuyên gia nào về lĩnh vực ăn chơi hưởng thụ giỏi hơn Grayson không? Chắc là không. Người đàn ông này đã ăn chơi hưởng thụ cả đời mà.

"Anh thật sự rất vui, Dane. Chúng ta cùng đi du thuyền vòng quanh thế giới nhé!"

Đi tàu lâu như vậy thì hơi... Dane nghĩ vậy nhưng vẫn im lặng. Những chuyện như thế có thể nói sau khi lên kế hoạch chi tiết. Grayson vừa nãy còn bồn chồn lo lắng, giờ đây hắn lại vui vẻ đến vậy, để hắn tận hưởng cảm giác này lâu hơn một chút cũng được mà.

Dù sao thì mình cũng quá mềm lòng với tên này rồi.

Vấn đề là chính anh lại thấy Grayson đáng yêu. Cuối cùng, Dane khẽ cười, Grayson cũng nghiêng mắt cười lại với anh.

"Dane, nhưng mà."

Nghe hắn đột ngột nói, Dane ngẩng đầu lên, khuôn mặt Grayson trông có vẻ gượng gạo. Nụ cười vẫn còn đó nhưng không hiểu sao lại có chút khác biệt. Grayson vẫn nhếch mép cười, rồi hỏi Dane đang nhìn hắn như muốn hỏi hắn "Cái gì?":

"À, lúc nãy em nói khi nhà em sửa xong sẽ cho thuê ấy. Vậy em sẽ ở đâu...? Chẳng lẽ lại là khách sạn đó?"

Dane im lặng nhìn mặt hắn. Vẻ mặt người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời xen lẫn giữa mong đợi và lo lắng. Dần dần, một ý định xấu xa lại trỗi dậy trong lòng Dane. "Hừm," Dane khoanh tay im lặng.

Đến mức này thì cái tên này đang cố tình chọc tức mình thì phải?

"Ừm, tôi chưa nghĩ đến."

Anh cố tình kéo dài câu trả lời, đôi mắt Grayson lập tức sáng rực. Dane biết rõ hắn đang chờ đợi điều gì. Đương nhiên đó cũng là điều anh định nói.

Nhưng mà tên này cứ mong đợi thế này thì mình lại muốn trêu chọc.

Dane giả vờ vuốt miệng bằng một tay, khéo léo che đi nụ cười nhếch lên.

"Khách sạn đó cũng không tệ, tìm một căn thuê giá rẻ cũng được... có nhiều cách mà đúng không?"

Và anh nhẹ nhàng nói thêm:

"Hoặc cũng có thể nhờ bạn bè cho ở nhờ."

"Em nói cái gì?"

Giọng Grayson đột nhiên cao lên. Dane đoán hắn sẽ chất vấn tại sao lại ngủ ở chỗ khác mà không phải là hắn, nhưng anh đã lầm.

"Em có bạn bè sao? Thật á?"

Cái tên này?

Dane nhíu mày nhìn hắn.

"Ý cậu là sao? Sao tôi lại không có bạn bè."

Grayson càng ngạc nhiên hơn trước phản ứng ngỡ ngàng của anh. "Trời ơi, Dane của mình lại có bạn bè sao."

"Người ngủ cùng không phải là bạn bè."

"Tôi cũng ngủ với bạn bè. À không, đã từng ngủ. Không, không phải ngủ với tất cả. Không."

Dane đang nói thì lấy một tay che mặt. Một cảm giác hối hận bất chợt ập đến. Rốt cuộc tại sao mình lại đùa giỡn kiểu này chứ.

"Ha," Dane khẽ thở dài rồi nói thẳng:

"Căn phòng trước đây tôi ở, tôi có thể dùng lại không?"

"Ơ?"

Trước câu hỏi bất ngờ đó, Grayson lại "đứng hình". Nhìn hắn chỉ chớp mắt vì ngạc nhiên, Dane thấy hơi ngượng, đành nói với vẻ thờ ơ:

"Định về đó ở lại. Nếu cậu không muốn thì thôi..."

Dane đang nói thì nhíu mày. Vẻ mặt Grayson có vẻ khác với dự đoán của anh. Anh tưởng hắn sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng bất ngờ thay, hắn lại lạnh nhạt.

Mình có phóng đại chuyện không đáng có này không, đúng lúc anh cảm thấy hơi bẽ mặt thì Grayson mở miệng. Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi, sau vài lần cố gắng, hắn mới khẽ nói:

"Dane, anh..."

Dane biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Nhưng thay vì tát vào má Grayson như trước, anh kéo đầu hắn lại rồi hôn lên môi hắn. Đôi môi khẽ chạm như mổ, rồi nhẹ nhàng ấn xuống. Dane khéo léo đưa lưỡi tạo ra một khe hở, lướt qua bên trong môi và răng của Grayson rồi tách ra.

Grayson vẫn mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh như lúc nãy. Khi Dane vô thức bật ra một tiếng cười khẽ như tiếng gió, Grayson vội vàng chớp mắt rồi nhanh chóng nói với vẻ mặt tái mét:

"Dane, anh thấy hình như đầu em bị thương rồi."

"Tỉnh táo lại đi."

Dane giả vờ nghiêm khắc nói rồi đánh vào má Grayson. Thật đáng ngạc nhiên, đó không phải là tiếng "bốp" hay "chát" mà chỉ là tiếng "tách". Hành động khẽ chạm vào má bằng đầu ngón tay đã kết thúc, miệng Grayson há hốc.

Hay là đầu mình mới có vấn đề nhỉ?

Grayson ngơ ngác nghĩ. Có lẽ mình đang ngủ mà mắt vẫn mở. Đúng rồi, chắc chắn là vậy. Mình đang mơ trong khi ngửi pheromone của Dane. Một giấc mơ thật đẹp...

"Thật sao?"

Grayson hỏi với giọng run run.

"Thật sự, em sẽ sống ở đây sao? Cùng với anh?"

"Ừ."

Dane dứt khoát trả lời.

"Tôi sẽ sống cùng cậu, ở căn nhà này."

"...!"

Grayson ôm chặt lấy miệng bằng hai tay. Hắn cố gắng kìm nén tiếng hét sắp bật ra, nhưng vẫn không thể ngăn được một tiếng khẽ thoát ra. "Hừ, hừ," Grayson thở dốc dưới bàn tay đang che miệng, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi bỏ tay ra. Sau tiếng "phụt" nhẹ, Grayson hỏi dồn dập với vẻ mặt đầy phấn khích:

"Thật hả? Em không đổi ý hay đùa anh chứ? Em sẽ sống ở đây, với anh? Mãi mãi sao?"

"Ừ. Thật mà."

Dane bật cười thành tiếng. Cái tên này, mình cứ thế mà hôn một cái nhỉ? Cảm thấy tim mình cũng đang đập nhanh, anh mở miệng:

"Em..."

"Khoan đã!"

Grayson đột nhiên giơ một tay ra và hét lên. Trước phản ứng bất ngờ đó, Dane ngạc nhiên hỏi:

"Sao vậy?"

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo