Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 203: Ngoại truyện 8
"Anh đang đón nhận quá nhiều tin vui cùng lúc."
Grayson thở dốc, hai vai run run. Thấy hắn trông như sắp ngất đến nơi, Dane nheo mắt cười đầy tinh quái.
"Vậy à? Thế thì tôi không nên nói chuyện này nữa nhỉ."
"Thôi đi, Dane."
Grayson giật mình, vội vàng lắc đầu.
"Nếu hạnh phúc hơn nữa, anh có thể chết mất."
"Thế thì phiền phức lắm. Được rồi, tôi không nói nữa."
Dane ngoan ngoãn rút lui, rồi một khoảng im lặng khó xử bao trùm. Grayson cau mày nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng. Chẳng lẽ mình đã nghĩ đó là chuyện không tốt nhưng thực ra lại là chuyện rất tốt sao?
Thái độ của Dane cho thấy điều đó chắc chắn đến 99%. Rõ ràng hắn đang đấu tranh dữ dội giữa việc muốn nghe ngay lập tức và việc phải thận trọng.
"Chỉ một chút thôi..."
Cuối cùng, dường như sự tò mò đã thắng thế, Grayson mở lời.
"Em có thể nói cho anh một chút không? Là chuyện gì vậy?"
Dane kéo dài khóe môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Trừ khi cậu đuổi, tôi vẫn sẽ ở đây."
Grayson đột ngột ngừng mọi cử động. Dane tiếp tục nói một cách trôi chảy với hắn, người trông như đang không thở:
"Đương nhiên, nếu cậu không muốn thì không được rồi..."
"Không, không, không! Tuyệt đối không!"
Chưa dứt lời, Grayson đã vội vàng lắc đầu rồi nhìn lại Dane.
"Thật... thật sao? Em sẽ tiếp tục sống ở đây với anh?"
"Ừ."
"Nếu anh muốn em ở lại, em sẽ ở lại sao? Thật sao? Cả đời?"
"Thì..."
Dane khựng lại ở từ cuối cùng nhưng không kéo dài quá lâu. Anh khẽ lẩm bẩm, nhìn sang hướng khác vì hơi ngượng:
"Cũng không tệ."
"DAAAANE!"
Ngay lúc đó, Grayson chồm tới ôm chầm lấy anh. Hắn không kìm nén được niềm vui. Vấn đề là hắn cũng không kìm nén được sức lực của mình.
Rắc.
Một tiếng động ghê rợn vang lên từ bên trong cơ thể, và trước mắt Dane trắng xóa. Dane tái mặt đi, nhưng Grayson hoàn toàn không nhận ra. Anh không thể đẩy hắn ra nên chỉ còn biết thở dốc, rồi anh bất chợt nhìn thấy chiếc tủ trang trí ở xa. Chiếc lon rỗng đặt trên đó trông như cảnh cuối cùng anh được nhìn thấy trong đời.
Mình phải vứt bỏ nó trước khi chết.
Dane vừa thở hổn hển vừa thầm hứa như vậy. Trong khi đó, Grayson hoàn toàn không hay biết về nguy hiểm của anh, vẫn ngập tràn trong niềm vui khôn tả.
***
Một ngày nọ, dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, Dane đỗ xe trước cửa hàng giảm giá mà anh thường xuyên lui tới. Anh đóng cửa chiếc siêu xe mà mình gần như đã "cướp" từ Grayson, rồi lững thững bước vào cửa hàng khổng lồ như thường lệ.
"Chào quý khách."
Những giọng nói thân thiện của nhân viên đang mỉm cười đã trở nên quen thuộc với anh. Hầu hết mọi người đều tử tế với anh. Lý do rất đơn giản: Dane Stryker cao lớn là một mỹ nam khiến ai cũng phải thở dài khi nhìn thấy. Thêm vào đó, thân hình anh cũng rất đẹp, có lúc anh còn cố tình cởi quá nhiều cúc áo sơ mi. Đương nhiên là để "câu" đối tượng. Ngay cả khi đến những nơi như thế này, radar của anh cũng không ngừng hoạt động, nhưng lần này thì khác. Dane thực sự đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là mua đồ.
Đây là lần đầu tiên anh đến đây chỉ với một mục đích thuần túy như vậy nên cảm thấy hơi ngượng. Dane chỉ chào hỏi đơn giản và không quá thô lỗ rồi vội vã đi về phía đích đến.
Việc chuyển nhà đã bắt đầu từ lâu. Chuyển đồ từ căn nhà đang ở sang nhà của Grayson không phải là việc gì khó khăn. Đồ đạc chỉ có một chiếc giường và một chiếc ghế sofa nhỏ nên anh đã cho người khác. Ngoài vài bộ quần áo và đồ dùng cho mèo của mình, anh không có gì đặc biệt để mang theo. Sau khi dọn dẹp thức ăn thừa, sắp xếp lại những thứ cần mang đi và vứt hết rác, mọi việc đã hoàn tất. Những món đồ lặt vặt khác anh đều vứt bỏ hết. Giờ chỉ còn việc chuyển vào nhà Grayson mà thôi.
Trước đó, mua một món đồ đã.
Anh bước vào cửa hàng giảm giá mà mình thường lui tới mỗi khi có thứ gì cần thiết, rồi chậm rãi bắt đầu xem xét các món đồ. Lần này, anh không định mua thức ăn cho chó hay gì cả, mà là mua quà cho Grayson. Anh chưa từng mua quà như vậy bao giờ nên chẳng nghĩ ra được gì, nhưng nghĩ bụng cứ xem lung tung rồi sẽ nảy ra ý tưởng thôi.
Anh đi quanh cửa hàng ba vòng rồi cuối cùng dừng lại trước kệ trưng bày cốc. Đương nhiên Grayson sẽ có đủ bát đĩa. Nhưng cốc thì càng nhiều càng tốt, có thì sẽ dùng thôi mà...
"Hừm."
Anh vuốt cằm, xem xét các loại cốc. Từ trước đến nay, Dane chưa bao giờ mua cốc giá hơn 2 đô la. Anh luôn mua chiếc cốc rẻ nhất trên kệ nên chưa bao giờ để ý đến thiết kế, nhưng khi nghĩ đến việc mua quà, anh lại trở nên cầu kỳ.
"Mẹ kiếp, cái cốc gì mà tận 52 đô la?"
Dane cầm chiếc cốc trông có vẻ khác lạ lên xem giá, rồi không nhịn được chửi thề. Anh nhanh chóng đặt nó về chỗ cũ rồi lại đắn đo. Sau khi gạt chiếc cốc vừa rồi ra khỏi đầu, anh bắt đầu lướt qua các kệ khác, cuối cùng cũng tìm được một sản phẩm ưng ý. Chiếc cốc có nắp cũng khá đẹp, thiết kế cũng không tệ, được ứng dụng logo của cửa hàng.
Thế này là tuyệt vời rồi.
Giá cả cũng tuyệt. 27 đô la, nếu là cốc của mình thì anh sẽ không bao giờ mua với giá đó, nhưng nếu là quà tặng cho Grayson thì anh rộng rãi chấp nhận. Đương nhiên, anh cũng không quên tự mua cho mình một chiếc cốc giá 1 đô la 99 xu.
Anh tự quét mã vạch và thanh toán xong, rồi nhẹ nhàng chào lại nhân viên đang đứng ở lối vào rồi bước ra khỏi cửa hàng. Từ khi nhìn thấy chiếc lon rỗng trên tủ trang trí của Grayson, anh luôn cảm thấy khó chịu, nhưng giờ thì cảm giác thoải mái hơn rồi. Anh ngân nga một giai điệu rồi lái xe đi.
Ngực, ngực...
"Chết tiệt."
Dane đang lẩm bẩm bài hát tự động bật ra trong đầu, rồi chợt nhận ra điều đó và chửi thề. Anh bực bội bật đài lên, ngay lập tức giọng nói trang nghiêm của một người đàn ông vang lên:
"Hãy sám hối. Tất cả những kẻ dâm loạn sẽ xuống địa ngục. Chúng ta phải giữ gìn sự trong sạch, trinh tiết. Tất cả hãy hối cải những lỗi lầm trong quá khứ và tận tâm với bạn đời của mình. Những kẻ lăng nhăng chỉ qua đêm một lần, những kẻ quan hệ với nhiều người cùng lúc đều sẽ bị trừng phạt. Trên thế gian này không có gì quý giá hơn sự chung thủy..."
Dane tắt luôn đài.
***
"Chào mừng em về, Dane. Anh đã đợi em!"
Vừa đặt chân vào biệt thự, Grayson đã lao xuống cầu thang, lớn tiếng chào đón. Dane để hắn ôm mình và hôn tới tấp, rồi anh cố gắng leo lên cầu thang, bắt đầu sắp xếp hành lý. Đặt đồ dùng của Darling vào đúng chỗ và duỗi lưng ra, một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra trước mắt anh. Đây là căn phòng anh đã ở mấy tháng, nhưng cũng là căn phòng anh đã rời đi mấy tháng. Cảm giác này là đương nhiên, nhưng không hiểu sao anh cũng thấy hơi ngượng. Dane gãi gáy vu vơ rồi đẩy Grayson vẫn đang bám chặt lấy mình ra, mở miệng:
"Tôi sẽ đi lấy nốt đồ còn lại, cậu đợi ở đây nhé."
Thực ra cũng không còn bao nhiêu. Quan trọng là món quà dành cho Grayson. Anh dặn Grayson đợi ở đây rồi một mình ra xe lấy nốt đồ còn lại. Trong số đó có cả món quà được gói tạm bằng túi giấy.
Anh nhảy mấy bậc thang một lúc, nhanh chóng quay trở lại, Grayson đang đợi liền tươi cười chào đón anh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.