Desire Me If You Can - Chương 204 - Ngoại truyện 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 204: Ngoại truyện 9

"Chỉ có thế này thôi sao? Ít quá vậy?"

Grayson liếc nhanh những món đồ ít ỏi mà Dane đang cầm rồi hỏi. Dane thờ ơ đáp:

"Hầu hết mọi thứ đều ở đây cả rồi..."

"Đúng rồi!"

Dane định nói thêm thì Grayson bất ngờ cắt ngang. Anh khựng lại, còn hắn thì hào hứng nói tiếp:

"Em xem này, Dane. Giường với đồ đạc đều được thay mới hết!"

"Cái gì?"

Đến lúc này anh mới để ý, đúng là vậy thật. Cảm giác lạ lẫm vừa nãy là do cái này sao? Dane còn đang ngơ ngác thì Grayson nói tiếp:

"Đây là điều khiển cửa sổ, đây là điều khiển TV, đây là..."

Grayson cứ liên tục đưa từng món đồ trong phòng ra cho anh xem, rồi đột nhiên nhẹ nhàng bước về phía giường của Dane.

"Tada!"

Hắn hào hứng giơ lên một bộ đồ ngủ. Anh còn ngượng ngùng nhìn chất lụa mềm mại lấp lánh thì Grayson nói tiếp:

"Anh đã mua vài món quà để kỷ niệm việc em đến ở nhà anh. Đương nhiên tất cả đều là đồ đôi."

"...Đồ đôi."

Anh nhắc lại lời hắn chậm một nhịp, Grayson gật đầu lia lịa.

"Anh mua cùng kiểu dáng. Đây là đồ mặc ở nhà. Cái này cũng là đồ đôi và đôi dép này cũng là đồ đôi. Và..."

Grayson cứ liên tục lấy ra đủ thứ đồ, rồi đi về phía phòng khách, cầm một thứ gì đó đặt trên bàn lên.

"Cốc này!"

Ngay lập tức, Dane cứng đờ người. Grayson hoàn toàn không nhận ra phản ứng toát mồ hôi lạnh của anh, vẫn hào hứng cầm mỗi tay một cái cốc rồi quay lại chỗ Dane.

"Em xem này, anh khắc tên chúng ta lên mỗi cái. Anh là Grayson, em là Dane. Nếu đổi cốc cho nhau uống thì sẽ có cảm giác như hôn gián tiếp vậy, đúng không? Tuyệt vời quá! Khi uống cà phê, em nhổ nước bọt vào đây nhé. Vậy là thật sự hôn rồi. Sao? Hay đúng không? Tuyệt vời đúng không? Hả?"

Grayson cứ liên tục hỏi anh, nhưng Dane không biết phải nói gì. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy chiếc cốc mà Grayson đang cầm không thể so sánh được với chiếc cốc mà anh đang có. Chiếc cốc sứ màu đen được khắc tên bằng chữ vàng, ngay cả trong mắt Dane, người không am hiểu về chất liệu hay kiểu chữ, cũng có thể thấy nó là một món đồ cực kỳ đắt tiền. Đương nhiên, cho dù không phải vậy, nếu nghĩ đến cửa hàng mà Grayson thường lui tới thì đây cũng là kết quả đương nhiên. Nhưng dù vậy, Dane vẫn không thể không hỏi:

"...Cái này bao nhiêu tiền?"

"Ơ? Ừm, bao nhiêu nhỉ?"

Đương nhiên là Grayson không biết. Phải rồi, tên này sẽ không bao giờ hỏi giá khi mua đồ, vì vậy Dane đã thay đổi câu hỏi.

"Cậu mua ở đâu vậy?"

Câu trả lời nhận được là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng đến mức ngay cả Dane cũng từng nghe qua. Dane chết lặng, Grayson vẫn vô tư nói tiếp:

"Nếu em muốn gì thì cứ nói nhé. À, lần sau chúng ta đi cùng nhau nhé? Chúng ta còn nhiều thứ phải mua để đi du thuyền mà, đúng không! Chúng ta mua đồ bơi đôi để mặc trên du thuyền đi. Mọi người sẽ biết chúng ta là một cặp nhỉ? Tuyệt vời quá! Đúng là vậy!"

Grayson một mình hào hứng nói liên thiên. Dane ừ hờ, ừm, đại loại như vậy để hưởng ứng lời hắn, rồi khéo léo giấu chiếc túi giấy đựng cốc ra sau lưng.

Chết tiệt, mình đã biết mà.

Đêm đó, cuối cùng cũng được ở một mình, Dane vội vàng tra cứu chiếc cốc mà Grayson đã mua trên điện thoại rồi ôm đầu rên rỉ. Giá ghi trên trang web là 12.300 đô la. Anh suýt chút nữa đã chửi thề. May mắn là khắc tên thì miễn phí, nhưng điều đó hoàn toàn không an ủi được anh. Với cái giá này thì đương nhiên phải miễn phí rồi. Dane nghiến răng, nắm chặt tay. Trên bàn, chiếc cốc đó vẫn đặt uy nghi, tỏa sáng lấp lánh. Còn chiếc cốc 27 đô la của anh thì quá ư là thảm hại.

Chết tiệt, đáng lẽ mình nên mua cái 52 đô la đó.

Dane hối hận nhưng đã quá muộn. Giờ có mua cái cốc đó về thì tình hình cũng không thay đổi. Anh cần một món đồ khác. Không phải cốc, mà phải là món đồ đắt tiền hơn.

"Ư ư..."

Anh ôm đầu rên rỉ. Hối hận bất ngờ ập đến.

Đáng lẽ mình không nên nói là sẽ sống cùng Grayson.

Nếu Grayson biết anh nghĩ vậy chỉ vì một món quà, chắc chắn hắn sẽ ném cái cốc đắt tiền đó xuống đất mà đập tan tành. Dù sao thì hắn cũng vui vẻ, cố gắng thể hiện sự chúc mừng theo cách của mình. Dane không muốn làm Grayson thất vọng.

"Haizz."

Anh thở dài thật sâu rồi quyết định. Lúc này chính là lúc cần đến sự giúp đỡ của bạn bè. Và đối tượng mà anh sẽ tìm đến để xin lời khuyên thì đã quá rõ ràng.

***

"Dane, cậu về rồi!"

"Khỏe không? Trông cậu khỏe mạnh đó, may quá."

"Chuyện gì vậy? Cậu tiện đường ghé qua à? Mừng quá! Mau vào ngồi đi."

"Uống gì không? Để tôi lấy nước nhé?"

Ngay khi Dane xuất hiện ở sở cứu hỏa, những đồng nghiệp cũ đã tươi cười chào đón anh. Nhìn họ tất bật đi lại, người lấy nước, người mang đồ ăn vặt, Dane mới cảm thấy thoải mái. Anh uống cạn nửa lon nước ngọt có ga lạnh buốt rồi thở ra một hơi đầy sảng khoái, cuối cùng mới lấy lại được vẻ thư thái thường ngày.

"Chỉ là tiện đường ghé qua thôi. Mọi người có vẻ đều khỏe mạnh nhỉ."

Nghe Dane nói, mấy người kia bắt đầu cười nói rôm rả.

"Bọn tôi đương nhiên khỏe rồi. Thấy cậu cũng khỏe mạnh là bọn tôi yên tâm rồi."

"Lần trước đi bệnh viện trông cậu bị thương nặng lắm mà, giờ khỏi hẳn rồi sao? Khỏi hoàn toàn rồi chứ?"

"Cậu đột ngột nghỉ việc khiến mọi người bất ngờ đó. Giờ cậu không quay lại nữa sao? Thế cậu đang làm gì?"

Trước những câu hỏi đã dự đoán trước, Dane lấp liếm:

"Cứ tiêu số tiền tiết kiệm rồi từ từ nghĩ xem sao. Dù sao thì cũng phải nghỉ ngơi một chút."

"Ừ đúng rồi. Cậu đã quá chăm chỉ rồi."

Một người gật đầu, những người khác cũng hưởng ứng và đồng tình.

"Cậu không có gia đình ràng buộc nên có thể làm vậy. Nhân tiện đi du lịch cũng tốt."

"Cứ từ từ nghĩ xem sau này làm gì, không cần vội vàng đâu."

Dane ngắn gọn đáp "Cảm ơn" với những đồng nghiệp cũ đang vỗ vai động viên. Thấy vậy, DeAndre nghi ngờ nghiêng đầu.

"Cậu có vẻ thay đổi đó."

"Tôi á? Thay đổi cái gì?"

Nghe Dane hỏi, những người khác cũng hướng ánh mắt về phía DeAndre. Anh ta ngượng ngùng gãi đầu vì đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý.

"Ừm, khó mà nói rõ ràng... Có lẽ là mềm mỏng hơn, hay là thư thái hơn..."

Anh ta nói lắp bắp, không thể giải thích rõ ràng, nhưng những người khác nghe xong thì có vẻ hiểu. Họ trao đổi ánh mắt rồi lần lượt bắt đầu nói:

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy. Trước đây cậu cũng rất thư thái, nhưng có vẻ gì đó khác biệt."

"Cậu hiền lành hơn rồi."

"Đúng vậy, trước đây cậu có vẻ hơi sắc sảo, giờ thì không còn nữa."

"Có phải vì mấy lần suýt chết mà cậu ngộ ra điều gì đó không? Hay là cậu đã đi qua bên kia sông rồi?"

Một người hỏi đùa. Ngay sau đó, những người khác cũng cười và hưởng ứng.

"Con sông đó đi qua là không về được đâu. Và thực ra người ta nói sẽ nhìn thấy ánh sáng."

"Đúng vậy, tôi cũng đọc sách thấy bảo ánh sáng bao phủ lấy cơ thể. Người sống lại là người bị bật ra từ đó."

"Sao rồi? Cậu cũng thấy à? Thật sao?"

Câu đùa biến thành sự tò mò. Dane nhìn những đồng nghiệp cũ vẫn buông những lời vô nghĩa như trước, không khỏi bật cười khẽ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo