Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 209: Ngoại truyện 14
"Anh yêu em."
Grayson không thể kìm nén được cảm xúc đang trào dâng trong lòng mà buộc miệng thốt lên lời tỏ tình. Dane đang định đưa miếng bít tết cuối cùng lên miệng, chợt khựng lại rồi bật cười khó hiểu.
"Gì vậy cha nội? Tự nhiên đang ăn mà nói cái lời đó?"
"Thì sao đâu? Lúc nào chẳng nói được. Anh yêu em."
Grayson cố tình lặp lại lời tỏ tình như đang muốn trêu ngươi. Dane lắc đầu bất lực rồi nhai nuốt hết miếng thịt còn lại.
"Anh yêu em."
Grayson bất chợt lẩm bẩm. Mãi một lúc sau hắn mới nhận ra mình vừa lặp lại câu nói y hệt lần trước. Dane đang lái xe, liếc nhìn hắn rồi khẽ cười khẩy như mọi khi.
"Biết rồi, đồ ngốc."
Thế là xong. Lần trước cũng vậy. Dù không nhận lại được câu "tôi yêu cậu" từ Dane, nhưng Grayson thấy không sao cả. Với Grayson, chỉ riêng việc Dane chịu đến Disneyland cùng hắn thôi đã là đủ rồi.
Mình sẽ dùng những kỷ niệm đẹp đè lên những ký ức tồi tệ.
Sau lần đó, đây là lần đầu tiên Grayson trở lại Disneyland. Ký ức về lần trước thật đau đớn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm hắn quặn lòng. Bây giờ cũng chẳng khác là bao.
Nhưng giờ đây mọi thứ sẽ khác. Vì Dane sẽ tạo ra thật nhiều kỷ niệm hạnh phúc cho Grayson.
"Ngựccccccc!"
Grayson cất cao giọng hát theo điệp khúc, một tay vỗ đùi mình bồm bộp, tay kia vỗ mạnh vào ngực Dane. Lần này Dane cũng cười trừ cho qua, thầm nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh để yên cho hắn như vậy.
Thực ra Dane đã tậu về một món đồ chơi mới mấy hôm trước. Tất nhiên là để dùng với Grayson rồi. Sau khi vui chơi thả ga ở Disneyland, buổi tối sẽ là khoảng thời gian dành cho người lớn. Nghĩ đến cảnh sẽ lột trần Grayson, trói lại rồi đánh vào mông hắn sau một ngày dài vui chơi, Dane cứ để mặc bàn tay láo xược đang vỗ bồm bộp vào ngực mình.
"U oa a a!"
"Đẹp quá, đẹp quá đi!"
"Donald, đây này! Donald!"
Mọi người lại reo hò ầm ĩ mỗi khi một nhân vật hoạt hình đi ngang qua. Trong số đó có cả Grayson. Hắn chẳng mấy quan tâm đó là người hóa trang hay chỉ trang điểm, cứ hồ hởi lao tới chụp ảnh, tạo dáng và tận hưởng niềm vui như một đứa trẻ thực thụ. Còn Dane thì đứng cách xa hắn một đoạn, chỉ nhìn về hướng khác và làm như không quen biết. Duy chỉ có lần khi Grayson định tranh giành kẹo với một đứa trẻ để được nhận kẹo từ Gấu Pooh trước, Dane mới buộc phải ra tay can thiệp.
"Muốn đánh nhau với con nít à, cậu lớn tướng thế này rồi mà?"
Dane lắc đầu với vẻ chán nản. Không chỉ là lớn tướng. Nếu đo chiều cao của những người đến Disneyland hôm nay thì anh chàng này chắc chắn nằm trong top mười. Thế mà lại đi tranh giành kẹo với một đứa trẻ còn chưa cao đến đầu gối mình.
"Nhưng mà…"
Grayson bất mãn nói như muốn biện minh cho bản thân.
"Đó là viên kẹo cuối cùng mà. Thằng bé đó có ba viên, còn anh chỉ có một thôi."
"Một viên là đủ rồi."
“Em còn chả có viên nào luôn!”
Grayson nghiêm mặt, trợn tròn mắt. Nhưng dù vậy, trong mắt Dane, hắn vẫn thật đáng thương.
"Tôi không ăn kẹo nên khỏi cần. Lần sau đừng có tranh giành với con nít nữa."
"Thế… nhưng…"
Grayson chớp mắt bối rối. Nhưng Dane chẳng bận tâm, uể oải bước đi.
"Kìa, có Bạch Tuyết!"
"Đâu?"
Grayson như quên sạch chuyện vừa rồi, đôi mắt sáng rực lên. Vừa nhìn theo hướng Dane chỉ, hắn đã lập tức chạy biến đi như chưa từng có chút buồn bã nào. Nhìn theo bóng lưng ấy, Dane khẽ lắc đầu bật cười. Anh gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Ashley đã khổ sở ra sao khi phải dẫn theo cả sáu đứa nhóc cùng lúc.
Sáu đứa thì quả thực là quá nhiều.
Nhìn những đứa trẻ nắm tay bố mẹ đi ngang qua, Dane bất chợt nhớ lại. Dòng suy nghĩ ấy đến bất ngờ nhưng không dễ dàng biến mất như lúc nó xuất hiện, mà cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí. Anh đứng đó một lúc, lặng lẽ dõi theo những đứa trẻ đi ngang qua. Những sinh linh bé nhỏ, yếu ớt và đáng yêu.
Yếu ớt…
"Dane?"
Đang mơ màng, Dane bỗng giật mình khi nghe tiếng gọi. Anh quay lại thì thấy Grayson đang tiến về phía mình, cách đó vài bước, hai tay cầm hai cái hotdog.
"Đây, ăn đi."
"Ơ, à, ừ."
Dane bất giác nhận lấy cây xúc xích, rồi lần này, Grayson lại chìa ra một lon nước có ga. Cả hai bắt đầu bước đi, mỗi người một tay cầm xúc xích và nước. Công viên giải trí trải dài tưởng như không có điểm dừng. Dọc theo bờ hồ rộng lớn, gương mặt của những người qua lại đều ánh lên niềm vui rạng rỡ. Dù hai tấm vé đắt đỏ đã làm anh “chảy máu” không ít, nhưng nó hoàn toàn xứng đáng. Bởi vì…
"Dane, nhìn kia!"
Grayson lớn tiếng reo lên, chỉ tay lên trời. Một công trình điêu khắc hình trò chơi giải trí đang sừng sững nhìn xuống họ. Cuối cùng, Dane đành để Grayson lôi đi xếp hàng.
Mấy trò chơi này thì chán phèo…
Nhưng chẳng còn cách nào khác. Chẳng phải hôm nay anh đã quyết định sẽ chiều Grayson hết cỡ sao? Dane hạ quyết tâm, cố gắng chịu đựng hàng dài người, kiên nhẫn chờ đến lượt mình. Và sau khoảng hai tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt họ.
"Ôi, anh! Anh lính cứu hỏa đó à?"
Cô nhân viên hướng dẫn bất chợt nhận ra Dane và lập tức cất cao giọng. Đúng như dự đoán, ngay sau đó là màn chụp ảnh quen thuộc. Khi cô ấy thổi một nụ hôn gió, Dane thoáng khựng lại. Nếu là trước đây, có lẽ anh đã mỉm cười đáp lại, thậm chí còn đưa tay làm động tác bắt lấy nụ hôn rồi. Nhưng lần này thì khác. Anh ngập ngừng, nhất là khi Grayson đang đứng ngay bên cạnh. Chắc là cứ đứng yên sẽ an toàn hơn…
Nhưng Dane chẳng cần phải suy nghĩ gì thêm, vì Grayson đã nhanh tay đưa lên chộp lấy trái tim vô hình đang lơ lửng ngay trước mặt anh. Hắn toe toét cười, làm động tác bóp chặt trái tim ấy trong nắm đấm to lớn của mình rồi thản nhiên xòe bàn tay ra. Nếu trái tim đó thực sự tồn tại, chắc hẳn nó đã vỡ vụn thành bụi và rơi lả tả xuống sàn. Cả Dane lẫn cô nhân viên đều trợn tròn mắt nhìn Grayson như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Vào đi, nhanh lên!"
Trước khi bị làm cho bẽ mặt thêm, Dane vội đẩy Grayson vào trong. Căn phòng nhỏ, chật hẹp, với cách bố trí chỗ ngồi như một rạp hát mini. Họ chọn hàng ghế cuối cùng. Chẳng mấy chốc, thanh chắn an toàn hạ xuống, đèn quanh đó cũng lần lượt tắt. Màn hình phía trước sáng lên, hiện ra các nhân vật quen thuộc trong một series nổi tiếng đang trò chuyện dăm câu. Grayson vẫn vô tư xem, nhưng ngay giây tiếp theo, cả không gian nơi họ ngồi bỗng lao thẳng xuống.
"Ư… Ưaaaaaaaaaaaaaaa!"
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng hét thất thanh bật ra từ Dane. Đây là lần đầu tiên trong đời anh để lộ phản ứng như vậy.
Xung quanh vang lên tiếng người huyên náo. Có lẽ đoàn diễu hành sắp bắt đầu, nên tiếng những người đang tìm chỗ thích hợp cũng lẫn vào. Dane ngửa đầu ra sau và nhắm mắt, uể oải ngồi trên ghế đá dưới bóng cây. Khuôn mặt anh tái nhợt khác thường, bụng dạ cũng không được khỏe. Thực tế là ngay sau khi xuống khỏi trò chơi, anh đã nôn hết chỗ xúc xích và nước có ga vừa ăn trước đó.
"Dane, Dane."
Nghe tiếng gọi, Dane đành hé mở mí mắt. Grayson đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
"Uống nước đi."
Nhận lấy chai nước suối mà Grayson mua, Dane không nói lời nào, đưa lên miệng và uống cạn một hơi. Grayson như đã đoán trước được, cầm lấy chai rỗng rồi lại đưa ra một chai khác. Lần này Dane uống cạn một nửa rồi đặt chai nước còn lại xuống.
Không biết mình còn sống không nữa.
Anh nghĩ thầm với khuôn mặt tiều tụy. Mỗi khi chỗ ngồi lao xuống, linh hồn và nội tạng của Dane dường như đều nắm tay nhau thoát ra khỏi miệng anh. Đã khá lâu kể từ khi xuống khỏi trò chơi, nhưng anh vẫn còn choáng váng.
"Ư… ơ…"
"Da… Dane."
Nghe anh lại rên rỉ đau đớn, Grayson hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh và hỏi:
"Em không sao chứ? Lại muốn nôn à? Làm sao bây giờ, đi đến phòng y tế nhé?"
Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập, Dane giơ một tay lên ra hiệu từ chối.
"Không sao, nghỉ một chút là khỏe thôi."
Hình như đã nghỉ đủ rồi thì phải…
Grayson lo lắng cho Dane, nhưng cũng không thể ép buộc kéo anh đi được. Hắn đành ngồi bên cạnh, sốt ruột không yên. Sau một hồi khép mắt hờ và điều hòa nhịp thở, Dane đột nhiên bật cười khúc khích.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.