Desire Me If You Can - Chương 38

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 38

"Nghe nói bạn diễn là Chase Miller. Có 'xơi' được không anh?"

Khi biết tin mình sẽ hợp tác cùng Chase Miller, em trai Grayson trong bộ phim sắp tới, Naomi đã buột miệng trêu chọc như thế. Đương nhiên là trong thâm tâm cô chẳng hề nhen nhóm ý định quyến rũ nào. Bởi lẽ, chỉ riêng Grayson thôi là đã quá đủ để cô ngập tràn trong men say ái tình rồi.

"Cứ tự nhiên đi em."

Vậy mà trái với mong đợi, Grayson thản nhiên đáp lời. Naomi không khỏi sững sờ. Hắn bật cười khanh khách với vẻ mặt vô cùng thích thú. Naomi không khỏi hoài nghi khi nghe câu trả lời ấy. Rốt cuộc người đàn ông này không biết đến hai chữ "chiếm hữu" và "ghen tuông" hay sao? Trong lúc tâm trí cô còn đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, Grayson lại thong thả bồi thêm.

"Cũng may là em chỉ là beta thôi." 

Hắn còn ân cần giải thích nguyên do.

"Nếu lỡ đánh dấu chủ quyền lên người em thì sẽ hơi phiền phức đấy."

Ngay khoảnh khắc ấy, Naomi đã lỡ lời. 

"Vì sao cơ?" 

Đáng lẽ cô không nên buột miệng hỏi câu đó. Nhưng vào thời điểm ấy, Naomi đã trót trao quá nhiều thiện cảm cho gã đàn ông khốn kiếp này, nên nhất thời trở nên xao nhãng. Dù cô thừa biết đám đàn ông luôn rình rập và chỉ chực chờ cơ hội để lật mặt đổi trắng thay đen mà thôi. Grayson bật cười sằng sặc, thản nhiên buông ra một câu nhẫn tâm.

"Phải phân biệt rạch ròi giữa người để lên giường và người để kết hôn chứ em."

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lúc ấy, đến tận bây giờ Naomi vẫn còn nhớ rõ mồn một. Ý tứ trong lời nói của Grayson quá đỗi rõ ràng. Cô chỉ là đối tượng để thỏa mãn dục vọng, chứ tuyệt đối không phải mẫu người phụ nữ mà hắn muốn cưới về làm vợ. Thật là một gã đàn ông ngạo mạn đến cùng cực! Cái sự tự tin thái quá ấy là do dòng máu alpha cao quý chảy trong huyết quản hay là do gia thế hiển hách của hắn mang lại, Naomi chẳng buồn bận tâm. Cô vốn là người phụ nữ kiêu hãnh, và kẻ nào dám tổn thương lòng tự trọng của cô, tuyệt đối đừng mong được tha thứ.

Nhất định, nhất định cô phải làm cho cái tên khốn kiếp đó phải ôm hận mà gào khóc dưới chân mình!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã mấy năm trời Naomi nung nấu ý chí báo thù. Và rồi Grayson lại một lần nữa giở trò "định mệnh" của hắn. Lần này hắn lại mò đến trạm cứu hỏa. Tin tức này làm Naomi vui sướng và phấn khích chẳng kém lần cô được đề cử giải Ảnh hậu. Trước đó, cô đã xuất sắc chạm tay đến vinh quang tại lễ trao giải Oscar danh giá. Và lần này cũng vậy, chắc chắn sẽ là một chiến thắng vang dội khác. Tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Có giải thưởng nào trên đời này có thể sánh bằng việc được chứng kiến Grayson Miller thân bại danh liệt, đau khổ tột cùng chứ?

Cơn khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Cô nắm chặt hai tay, run rẩy bần bật rồi vội vã lục tìm điện thoại trong túi xách. Đã đến lúc tìm hiểu xem Grayson hiện đang vấp ngã ở nơi nào. Cô bấm số gọi nhanh. Sau vài tiếng chuông dài, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ của cô thư ký.

"Ừ, là tôi đây. Xin lỗi vì đã gọi muộn như vậy."

—Dạ không sao, có việc gì sao ạ?

Cô thư ký vẫn luôn tận tụy và chu đáo dù Naomi có gọi điện thoại vào đêm khuya. Naomi thoáng cảm thấy áy náy, nhưng sự thôi thúc báo thù đã lấn át tất cả, cô không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Cơ hội ngàn năm có một để hạ bệ Grayson Miller đã ở ngay trước mắt, cô không cho phép mình chậm trễ dù chỉ một khắc.

"Tôi đang cần tìm gấp một người. Nghe nói anh ta làm lính cứu hỏa, nhưng tôi không biết anh ta thuộc trạm cứu hỏa nào. Cô có thể giúp tôi tìm ra trong ngày mai được không?"

Naomi kiên nhẫn chờ đợi trong khi cô thư ký loay hoay tìm bút và giấy. Cuối cùng, khi nghe thấy tiếng cô thư ký báo đã sẵn sàng, Naomi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi cất tiếng.

"Grayson Miller."

Naomi cảm nhận được sự ngập ngừng của cô thư ký khi nghe thấy cái tên ấy. Cô mỉm cười rạng rỡ rồi nói thêm.

"Đúng vậy, chính là Grayson Miller đó. Nhị công tử nhà Miller, không sai vào đâu được."

Đầu dây bên kia khẽ gật đầu, cô thư ký hỏi.

—Dạ, vậy tôi chỉ cần tìm ra thông tin thôi ạ?

"Ừ, còn lại cứ để tôi lo."

Naomi ân cần nói lời cảm ơn.

"Xin lỗi vì đã luôn làm phiền cô, cảm ơn cô rất nhiều."

—Dạ không có gì đâu, tôi sẽ tính thêm phụ phí ngoài giờ cho công việc này.

Cô thư ký vừa nói đùa vừa nói thật rồi cúp máy. Naomi mỉm cười, rút sổ séc ra và viết một tấm séc hậu hĩnh cho cô thư ký. Khi đặt bút ký tên mình lên tấm séc, gương mặt cô rạng rỡ, ánh lên vẻ mong chờ và đắc thắng.

***

Cùng thời điểm đó, tại nơi khác, một người nhà Miller khác cũng đang bàn tán về sự kiện này.

"Lính cứu hỏa á? Grayson á? Anh trai em, Grayson Miller á? Anh ta đi làm lính cứu hỏa á?"

Joshua Bailey nhận được cuộc gọi từ người bạn đời của mình, Chase Miller vào khoảng thời gian đó. Joshua phải ở lại một bang khác vì công việc nên cả hai thường xuyên gọi điện thoại cho nhau để vơi bớt nỗi nhớ nhung. Và hôm nay, ngoài những lời yêu thương ngọt ngào thường nhật, họ còn có một chủ đề đặc biệt để bàn luận. Chính là tin tức về anh trai của Chase, Grayson Miller.

Đi làm, lại còn là trạm cứu hỏa nữa chứ.

Nghe Chase nói, Joshua không thể tin vào tai mình. Anh không kiềm được mà cất cao giọng, liên tục hỏi đi hỏi lại. Chase ở đầu dây bên kia đáp lời với giọng điệu vô cùng khó chịu.

—Ừ, cái gã khốn kiếp đó đó. Anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy không biết? Cái loại người ích kỷ nhất trên đời lại muốn làm cái nghề cao thượng nhất thiên hạ, chẳng phải bị điên sao? Đúng rồi, chắc chắn là do pheromone chết tiệt kia làm cho đầu óc anh ta có vấn đề rồi, không sai được!

Trong khi Chase tuôn ra những lời nguyền rủa đầy căm phẫn, Joshua lại miên man nghĩ về một hướng khác. Lính cứu hỏa ư, chẳng lẽ đây chính là định mệnh?

“Em có biết là trạm cứu hỏa nào không?”

Trước câu hỏi của Joshua, Chase cố lục lại trí nhớ, hồi tưởng những lời Koa đã nói. Nghe được câu trả lời, lần này Joshua đã hoàn toàn tin tưởng. Đây chắc chắn là một điềm báo, một sự mách bảo từ số phận.

Hơn nữa, lại còn là trạm cứu hỏa… Thời điểm này quả thật quá đỗi thích hợp, cứ như thể mọi thứ đã được an bài từ trước vậy.

“Chase này.”

Tận dụng khoảnh khắc ngập ngừng im lặng, Joshua khẽ gọi tên Chase, hạ giọng đầy ẩn ý và dò hỏi.

“Em biết không, anh vừa nảy ra một ý tưởng rất hay ho, em có muốn nghe thử không?”

—Ý tưởng gì cơ?

Chase đáp lời mà vẫn giữ nguyên giọng điệu hờn dỗi. Joshua lại một lần nữa gợi nhắc.

“Em còn nhớ lời hứa năm xưa của anh không? Rằng nếu em muốn, anh sẽ bắt cóc cái gã đó về cho em.”

Một khoảng lặng đột ngột bao trùm không gian. Joshua mỉm cười, dễ dàng hình dung ra vẻ mặt cau có, nhíu mày của Chase ở đầu dây bên kia.

“Đúng vậy, chính là lúc này đây.”

Joshua cố tình ngừng lại một nhịp rồi mới thong thả nói thêm.

“Đã đến lúc chúng ta đòi lại món nợ năm xưa rồi.”

Ở đầu dây bên kia vọng lại tiếng hít vào một hơi thật sâu. Một sự im lặng căng thẳng, hồi hộp lại bao trùm. Cuối cùng, Chase cũng chịu lên tiếng.

—Vậy… chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?

Nghe thấy giọng nói Chase khẽ run rẩy, pha lẫn sự mong chờ háo hức, Joshua nở một nụ cười mãn nguyện rồi chậm rãi mở lời:

“Việc đầu tiên cần làm đương nhiên là phải tìm kiếm đồng minh rồi.”

—Đồng minh ư?

“Đúng vậy.”

Trước câu hỏi lặp lại của Chase, Joshua gật đầu khẳng định.

“Anh biết một lính cứu hỏa.”

***

Một cành cây khẳng khiu ở trên cao khẽ rung lắc. Dane Stryker từ tốn leo lên thang rồi chợt khựng lại, dừng mọi động tác và quan sát tình hình xung quanh. Khi nhận thấy cành cây đã trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, anh mới tiếp tục tiến lên.

Trên đầu ngọn cây mà cành cây dường như chỉ chực chờ gãy vụn, một chú mèo xám tro xù lông, thân hình gầy gò đầy thương tích đang thu mình run rẩy, đôi mắt cảnh giác dõi theo Dane. Thân hình bé nhỏ run rẩy bất an, bộ lông lấm lem bụi bẩn như thể đã lang thang vất vưởng bên ngoài từ lâu, và đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh như dao găm. Tất cả những dấu hiệu ấy đều tố cáo rằng chú mèo đang ngập tràn trong nỗi sợ hãi và cảnh giác tột độ.

Khi Dane chậm rãi tiến lại gần, chú mèo vẫn cố bám trụ trên cành cây chênh vênh và cất tiếng kêu “meo” yếu ớt.

“Không sao đâu, ngoan nào. Ra đây với tao.”

Chẳng hiểu vì lý do gì mà chú mèo đã leo lên cao đến thế nhưng lại không thể tự mình xuống được. Lồng ngực nhỏ bé phập phồng lên xuống đầy khó nhọc. Nhìn thấy vậy, Dane không hề vội vã. Anh cố gắng thuyết phục chú mèo, giọng nói thật dịu dàng và tràn đầy sự vỗ về. Anh tặc lưỡi “túc túc túc”, từng bước tiếp cận chú mèo. Dưới gốc cây, những đồng đội của Dane đứng quan sát từ xa và bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Thật là kỳ lạ. Cái tên cục cằn khó tính đó, vậy mà với động vật thì lại dịu dàng đến không ngờ.”

Một người khác gật gù đồng tình.

“Đúng vậy đó, cái tên đó chỉ hung dữ với người thôi, chứ có bao giờ ra tay với động vật đâu.”

“Chỉ vậy thôi á? Lần trước, có gã chủ nhốt chó trong nhà rồi phóng hỏa đốt nhà, cậu ta suýt nữa đã đánh chết gã chủ đó, còn tí thì vào tù bóc lịch rồi đó.”

“Cũng may là chỉ phải nộp phạt thôi. Tôi nghĩ nếu mà có người ở trong nhà bị đốt thì chắc cậu ta cũng không đánh người ta đến mức đó đâu.”

“Chắc chắn luôn ấy. Có khi còn đánh người ta thậm tệ hơn ấy chứ. Cái loại người đó mà, làm phiền cậu ta là chỉ có ăn đòn thôi.”

“Ai mà biết được… Dù sao thì… chắc chắn là cậu ta sẽ không muốn vào tù đâu. Còn lũ mèo của cậu ta ở nhà mà.”

Bỏ ngoài tai những lời bàn tán xôn xao của đồng đội, Grayson đứng cách đó không xa rồi nhíu mày quan sát Dane.

Cái tên đó lại giở trò gì nữa đây…

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo