Desire Me If You Can - Chương 39

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 39

Chắc hẳn đã xấp xỉ một giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi có cuộc gọi báo về việc một chú mèo nhà bị mắc kẹt trên cây mà không tài nào xuống được. Dane thường ngày vẫn luôn uể oải ngáp dài với vẻ mặt rõ ràng là chán chường khi kiểm tra trang thiết bị, vậy mà hôm nay anh lại lập tức leo lên xe. Điều đó làm Grayson không khỏi ngạc nhiên. Hắn cũng vội vã theo sau. Chính bản thân hắn cũng chưa thể lý giải nổi hành động vừa rồi của mình. Đúng hơn là hắn đã vô thức hành động, và khi hoàn hồn lại thì chiếc xe đã bon bon trên đường rồi.

Không một ai hé răng nửa lời về việc Grayson cùng tham gia nhiệm vụ lần này. Tất cả đều giữ thái độ rõ ràng là không can dự vào bất kể ý đồ nào của hắn, và Grayson cũng cảm thấy thoải mái với điều đó. Bởi lẽ, giờ đây thứ duy nhất làm phiền tâm trí hắn chỉ có một mà thôi.

Đó chính là gã đàn ông kia. Dane Stryker khoanh tay, tựa lưng vào ghế, một chân rung lên liên hồi. Dáng vẻ sốt ruột hiếm thấy ở anh làm Grayson không khỏi dao động. Dù đối diện với một vụ hỏa hoạn lớn, Dane cũng chỉ tỏ ra uể oải hoặc chán ngán. Vậy mà thái độ ấy lại chỉ thay đổi khi liên quan đến động vật. Anh từng cứu một con sóc, từng nhặt một chú chim non rơi khỏi tổ rồi đích thân đưa nó trở về. Mỗi lần đối diện với động vật, đôi mắt anh ánh lên vẻ chân thành và lấp lánh. Nhưng cứ mỗi khi công việc kết thúc, ánh sáng ấy lại dần tan biến, nhường chỗ cho sự u ám và mờ đục quen thuộc. Grayson đã quá quen với điều đó rồi.

Thứ mà hắn chưa quen chính là thái độ khác lạ của bản thân mình gần đây. Chẳng hiểu vì sao, kể từ ‘ngày hôm ấy’, mọi hành động, cử chỉ của Dane đều bắt đầu lọt vào tầm mắt Grayson. Hắn không biết lý do là gì. Bản thân hắn cũng không thể nào hiểu nổi chính mình.

Hơn hết thảy, tình huống hiện tại làm hắn vô cùng khó chịu. Grayson không còn thời gian để phí phạm ở nơi này nữa. Vừa xong việc ở sở cứu hỏa, hắn phải lập tức rời đi mới phải, mọi khi vẫn thế cơ mà. Cha hắn đã nói hắn phải trụ lại đây ít nhất một năm, nhưng nếu tìm cách xoay xở thì chắc chắn không phải là không có khả năng trốn thoát. Và hắn phải làm như vậy mới được. Bởi lẽ, đời người quá ngắn ngủi để lãng phí vào việc tìm kiếm một tình yêu định mệnh vô vọng.

Thế nhưng, đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy, Grayson vẫn cứ mãi lưu lại nơi này. Mặc dù không thể tự mình lý giải nổi, hắn vẫn cứ đều đặn tham gia vào mọi nhiệm vụ. Nói đúng hơn thì, hành động của hắn chẳng khác nào bám theo Dane cả.

Khoan đã, hắn đang bám theo cái gã đó ư? Hắn sao?

Khi ý thức được sự thật vừa mới chợt nhận ra, Grayson không khỏi nhăn mặt. Đúng lúc ấy, xe cũng vừa kịp tới hiện trường. Người đầu tiên bước xuống xe không ai khác ngoài Dane. Anh vừa khoác vội chiếc áo khoác ngoài lên người vừa lập tức hướng về phía cái cây nơi con mèo đang mắc kẹt. Trong lúc các đồng nghiệp đang loay hoay dựng thang, Dane đội mũ bảo hiểm và chuẩn bị leo lên. Cách anh không xa, một người phụ nữ có lẽ là chủ nhân của chú mèo đang đứng cùng vài người hàng xóm, vẻ thấp thỏm, không yên.

“Không được rồi, không thể dựng thang dựa vào đây được.”

DeAndre thử đi thử lại vài lần, cuối cùng đành bất lực lắc đầu rồi lùi lại. Ezra ngay lập tức rút bộ đàm ra.

“Gọi xe thang đi. Trong lúc đó chúng ta cứ chờ đã.”

Trong lúc chờ đợi xe thang tới, những người lính cứu hỏa khác tản bộ xung quanh và bắt chuyện pha trò với người dân. Dẫu vậy, họ vẫn không quên ngước mắt lên cây để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra với chú mèo hay không. Trong khi đó, một nhóm phụ nữ túm tụm lại, khẽ xuýt xoa khi nhìn Dane đang đứng tán gẫu cùng những đồng nghiệp khác.

“Kia, có phải không nhỉ? Cái anh mà……”

Một giọng nữ đầy mong chờ cất lên, người phụ nữ khác gật đầu lia lịa.

“Trên lịch ý.”

Ngay sau đó, những tiếng hét khẽ, đầy phấn khích đồng loạt vang lên từ khắp nơi. Vô vàn những biểu cảm thái quá ùa đến, người thì chắp tay vái trời, người thì giậm chân tại chỗ, người lại bịt miệng cười khúc khích, người thì vung tay múa chân đầy phấn khích. Trong lúc vội vã rút điện thoại ra chụp ảnh, họ vẫn không ngừng xôn xao, bàn tán.

“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông nào đẹp trai đến vậy đó.”

“Mà dáng người kia kìa. Chỉ cần được hẹn hò với anh ấy một lần thôi, tôi nguyện không còn gì hối tiếc.”

“Cao ơi là cao luôn. Chắc phải hai mét chứ chẳng chơi.”

“Ôi trời đất ơi, tôi không ngờ là mình lại được gặp người đàn ông trong mơ ngoài đời thật đó. Tôi sắp khóc mất thôi.”

“Thảo nào Cherry ngoan ngoãn thế. Hóa ra là báo đáp việc thường ngày được ăn no nê đó mà.”

“Tôi đã linh cảm được là sẽ có ngày này rồi. Cherry là con mèo biết báo ơn mà.”

Những tiếng reo hò của đám phụ nữ không thể nào lọt khỏi tai họ. Ezra liếc mắt về phía đám đông kia rồi huých khuỷu tay vào Dane, hất cằm ra hiệu.

“Mấy bà cô đó cứ bàn tán về anh suốt đấy? Hay là lên tiếng chào hỏi người ta một câu đi?”

Dane im lặng, chỉ mỉm cười rồi khẽ giơ tay lên vẫy nhẹ một cái. Ngay lập tức, tiếng hò reo của đám phụ nữ lại càng trở nên ầm ĩ hơn gấp ba lần. Thế nhưng, dường như chuyện này đã quá quen thuộc rồi, nên những đồng nghiệp khác cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Họ cứ thế vừa tán gẫu về bóng chày với một cậu nhóc tò mò đứng xem vừa ung dung chờ đợi xe thang đến. Khi xe thang vừa tới, Dane nghiễm nhiên leo lên thang, thuần thục leo dần lên cao. Mọi người phía dưới chỉ biết ngước nhìn theo.

“Ngoan lắm, giỏi lắm.”

Dane cất tiếng nói dịu dàng đến lạ thường, thứ giọng mà trước đây chưa ai từng hình dung ra. Anh chậm rãi tiến lại gần, cứ như sợ chú mèo giật mình vậy. Trong lúc Dane từ từ, cẩn trọng tiếp cận chú mèo, tất cả mọi người đều nín thở theo dõi.

Dane từ tốn vươn cánh tay dài tỉ lệ thuận với chiều cao của mình. Khi ngón tay anh vừa chạm tới gần chú mèo, nó càng rụt mình lại, trông vô cùng căng thẳng. Đôi tai dỏng thẳng lên, đuôi xù ra, tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Thế nhưng, Dane không hề rời mắt khỏi nó một giây nào, mà nhanh như cắt, anh túm gọn lấy gáy con mèo. Chú mèo kêu lên một tiếng ngắn và sắc nhọn, vùng vẫy dữ dội, nhưng bàn tay Dane vừa chắc chắn, vừa điêu luyện. Anh nhanh chóng nhấc bổng chú mèo lên rồi ôm gọn nó vào lòng. Những người đang hồi hộp dõi theo ở phía dưới đồng loạt vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò vang dội.

“Hoan hô, hoan hô!”

“Làm được rồi, làm được rồi!”

“May quá, cảm ơn anh nhiều lắm!”

“A, trời ơi, cảm ơn anh nhiều lắm. Con bé làm tôi hết hồn, hú vía… Sợ chết đi được.”

Nhẹ nhõm trút được gánh nặng, mọi người xung quanh mới bắt đầu tươi tỉnh trò chuyện rôm rả. Sau khi cùng chú mèo xuống thang, Dane đã tìm thấy chủ nhân của nó. Chứng kiến cảnh người phụ nữ mắt ngấn lệ ôm chầm lấy mèo cưng, miệng không ngớt lời cảm tạ, tất cả mọi người đều xúc động, đặt tay lên ngực và không ngừng xuýt xoa thán phục. Ngay sau đó, giữa những người nãy giờ còn đứng vây quanh xem náo nhiệt, vài ba lời bàn tán nho nhỏ bắt đầu rỉ rả.

“Kia, mình có nên bắt chuyện làm quen không nhỉ?”

“Hỏi ai cơ? Ý cậu là anh lính cứu hỏa kia á? Định bụng hỏi người ta có phải là ‘mỹ nam lịch’ không hả?”

“Không, nói thế lộ liễu quá! Phải tế nhị hơn!”

“Vậy thì ‘soái ca của năm’ được không?”

“Nghe còn lố hơn nữa!”

*달력남: đàn ông có vẻ ngoài quyến rũ, thân hình đẹp, thường là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người. Trai đẹp in trên mấy tấm lịch.

Trong lúc đám đông đang nhốn nháo, lúng túng chẳng biết làm sao thì người phụ nữ lúc nãy bỗng dưng biến mất rồi lại xuất hiện, mạnh dạn bước lên phía trước. Trên tay cô đang cầm mấy cuốn lịch. Tất cả đều là lịch lính cứu hỏa mà có Dane làm người mẫu trang bìa. Cô chìa cuốn lịch và cây bút về phía Dane, ngập ngừng hỏi.

“À, à… xin hỏi anh có thể, có thể ký tặng vào đây cho tôi được không?”

Thường ngày vốn hiền lành và ít nói, vậy mà hôm nay cô lại lấy hết can đảm để thốt ra một lời đề nghị táo bạo đến vậy. Những cô gái đang xôn xao ở phía sau đều kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn. Nhưng câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Khi cô dũng cảm ngỏ lời muốn chụp ảnh chung, Dane còn chủ động gọi một đồng nghiệp tới, đưa điện thoại cho anh ta nhờ chụp ảnh kỷ niệm cho hai người. Dane đã ban phát một vinh dự quá lớn lao khi đồng ý chụp ảnh cùng fan hâm mộ. Đương nhiên, những người còn lại cũng chẳng thể nào để cơ hội ngàn năm có một này vụt qua trước mắt dễ dàng như vậy. Chụp ảnh đôi với ‘mỹ nam lịch’ cơ mà!

“Tôi nữa! Tôi cũng muốn chụp!”

“Đây, tôi năm nào cũng mua lịch của sở cứu hỏa hết đó! Mọi người nhìn này!”

“Tôi là người hỏi trước mà!”

“Không, tôi mới là người lên tiếng trước!”

Chẳng mấy chốc, tất cả những người vừa chạy vội về nhà đều đã quay trở lại, trên tay ai nấy cũng cầm theo một cuốn lịch y hệt. Trong số đó, vài người thậm chí còn cẩn thận xé riêng trang bìa ra để giữ gìn, giờ đang cầm những tờ giấy mỏng manh, phất phơ vẫy loạn xạ. Cuối cùng, thời gian Dane ký tặng và chụp ảnh cho mọi người còn kéo dài hơn cả thời gian giải cứu chú mèo.

Thật đúng là hết nói nổi.

Grayson khoanh tay đứng nhìn cảnh tượng ồn ào trước mắt và không khỏi nhíu mày khó chịu. Nhìn đám đồng nghiệp lặp đi lặp lại những động tác cứng nhắc, như thể đây chỉ là chuyện thường ngày, hắn tức đến mức chẳng còn tâm trạng để cười. Rốt cuộc, bọn chúng đang làm cái trò gì vậy chứ?

“Chậc.” Grayson bực dọc tặc lưỡi. Đúng lúc đó, hắn chợt thoáng nghe thấy âm thanh mơ hồ như tiếng người nói vọng lại từ đâu đó. Âm thanh ấy bị lẫn trong tiếng ồn ào và náo nhiệt của đám đông, nghe như ảo thanh vậy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo