Desire Me If You Can - Chương 40

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 40

Grayson vẫn đứng chôn chân tại chỗ, dỏng tai lên và tập trung cao độ. Thời gian trôi qua có vẻ khá lâu rồi, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được gì.

Chẳng lẽ hắn nghe nhầm thật sao?

Grayson định tặc lưỡi bỏ qua thì âm thanh ấy lại một lần nữa vang lên. Không thể nào có chuyện hắn nghe nhầm đến tận hai lần. Hắn khẽ giật nhẹ vành tai rồi nhíu mày, đảo mắt nhìn xung quanh.

Nơi này là khu dân cư, những ngôi nhà san sát nhau mọc lên dọc hai bên đường, chẳng có gì đặc biệt đáng chú ý. Để xác định được phương hướng phát ra âm thanh, hắn lại phải một lần nữa tập trung cao độ. Lấy âm thanh vừa mới văng vẳng bên tai làm tín hiệu, Grayson bắt đầu nhấc chân bước đi. Lần này âm thanh nghe rõ ràng hơn hẳn so với lúc nãy.

“Cứu… cứu tôi với.”

Càng tiến lại gần, điểm đến càng trở nên rõ ràng hơn. Hắn dừng chân trước một ngôi nhà trông có vẻ khá giống với những ngôi nhà khác trong khu, rồi lại một lần nữa đưa mắt nhìn quanh quất.

“Cứu… cứu tôi với…!”

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, đứa trẻ lại tiếp tục kêu cứu. Lần này thì hắn đã có thể xác định chắc chắn rồi. Không chút do dự, Grayson mở cổng hông rồi bước vào trong. Tiếng cỏ khô giòn tan dưới chân hắn. Bãi cỏ đã chuyển sang màu nâu ú úa, rõ ràng là đã lâu không được chăm sóc.

“Cứu tôi với, cứu tôi với!”

Giọng đứa trẻ mỗi lúc một thêm phần khẩn thiết. Grayson áp tai vào tường lắng nghe một hồi, nhưng bên trong nhà vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, cứ như thể chẳng có ai ở nhà vậy. Đứa trẻ có lẽ cũng biết điều đó nên mới gào khóc đến lạc cả giọng như thế.

Nghĩ đến đó, Grayson liền cúi xuống nhìn về phía dưới chân tường, nơi phát ra âm thanh. Ở đó có một cánh cửa hầm rượu khá lớn. Âm thanh bị cánh cửa đóng kín làm cho méo mó, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng. Có lẽ đâu đó trên cánh cửa có một lỗ thông hơi, giúp âm thanh lọt ra ngoài. Hắn quỳ một chân xuống đất, ghé tai sát cánh cửa.

“Có ai ở trong đó không?”

Nghe thấy tiếng hỏi, bên trong vọng ra tiếng kêu cứu với âm vực cao hơn hẳn.

“Dạ, dạ có! Cháu ở đây! Cứu cháu với, xin hãy cho cháu ra ngoài, cháu cầu xin chú!”

Giọng nói đứt quãng, nghẹn ngào vì tiếng khóc, nghe khàn đặc đi vì đã phải gào thét quá nhiều.

“Trời đất ơi…”

Hắn khẽ kêu lên với giọng đầy xót xa rồi lại hỏi:

“Cháu tên là gì? Sao cháu lại ở trong đó? Đã có chuyện gì xảy ra với cháu vậy?”

Đứa trẻ sụt sùi đáp.

“Cháu, cháu tên Santiano. Bố cháu bảo, cháu là đứa trẻ hư nên phải ở trong này…”

Câu nói bỏ lửng chìm dần vào tiếng nấc nghẹn ngào. Grayson gật đầu, vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện.

“Ra là vậy… Chú hiểu rồi, chú sẽ giúp cháu.”

Đây vốn là hành động mà hắn vẫn thường hay làm. Giúp đỡ người khác, quả là một hành vi cao thượng và vị tha biết bao. Hắn luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người khi có cơ hội. Grayson đã được dạy dỗ như vậy ngay từ khi còn bé. Và lần này cũng không phải ngoại lệ.

Hắn mở một bên cánh cửa hầm. Bên dưới, sâu hun hút trong bóng tối, một cậu bé nhỏ xíu, chắc chỉ cao đến đầu gối hắn, đang ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt đầy căng thẳng. Đôi mắt Santiano ánh lên vẻ khát khao, hy vọng. Cậu bé kiễng chân, hai tay vươn thẳng về phía trước như đang chờ đợi một phép màu. Cậu tin rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cái hầm tối tăm, đáng sợ này, tin rằng người đàn ông đẹp đẽ, rạng ngời ánh sáng kia sẽ đến giải cứu mình, tin rằng những ngày tháng tồi tệ như ác mộng này sẽ chấm dứt từ đây.

Thế nhưng…

“Ơ…?”

Grayson đột nhiên nhảy thẳng xuống hầm. Cánh cửa mà hắn vừa mới mở ra đóng sầm lại, vang lên một tiếng “thịch” nặng nề, bốn bề lại một lần nữa chìm vào bóng tối. Santiano hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra. Cậu bé ngơ ngác đứng trân trân và chỉ biết chớp mắt liên hồi. Ánh sáng le lói hắt ra từ khe cửa hầm chiếu rọi lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông. Lúc này Santiano mới chợt nhận ra rằng, người đàn ông này không hề có ý định đưa cậu ra ngoài, mà ngược lại, chính hắn mới là người vừa bước chân vào cái không gian tăm tối khủng khiếp này.

“Chú, chú làm cái gì vậy hả? Chú phải đưa cháu ra ngoài chứ!”

Santiano hoảng hốt kêu lên. Nhìn gương mặt đầy vẻ hoang mang của đứa trẻ, Grayson nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.

“Sao lại phải ra ngoài? Chẳng phải cháu đang bị phạt sao?”

“...Dạ?”

Santiano vẫn chưa thể hiểu ra đầu cua tai nheo, ngơ ngác hỏi lại. Hắn ôn tồn nói thêm, cứ như đang khuyên nhủ một đứa trẻ cứng đầu.

“Đang chịu phạt mà lại bỏ trốn thì không ngoan đâu. Chỉ có trẻ hư mới làm thế thôi.”

Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, Santiano hoàn toàn không thể nào lý giải nổi.

Người đàn ông này… rốt cuộc là đang nói cái quái gì vậy chứ?

Nhìn đứa trẻ mặt mày tái mét, đến cả chút máu cũng không còn, Grayson cất giọng đầy dịu dàng và ân cần.

“Nhưng mà Santiano này, từ giờ trở đi cháu không cần phải sợ nữa đâu. Đừng lo lắng gì cả.”

Grayson khẽ chìa một bàn tay về phía trước. Santiano giật mình kinh hãi, lùi vội về phía sau. Hắn vẫn giữ nguyên bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi nở một nụ cười tươi rói, rạng rỡ.

“Vì từ nay, chú sẽ ở đây cùng với cháu mà.”

Hy vọng vụt tắt, thay vào đó là kinh hoàng và nỗi sợ hãi tột độ hiện rõ trên gương mặt đứa trẻ.

***

Sau khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, họ tập trung lại một chỗ để chuẩn bị trở về. Ezra trả lại điện thoại cho người phụ nữ vừa được chụp ảnh chung cuối cùng, lúc này mấy gã đàn ông vẫn còn đang chờ đợi mới bắt đầu nhăn mặt nhó mũi, xoa xoa bả vai mỏi nhừ rồi thở dài thườn thượt “Haizzz”.

“Đúng là Dane Stryker có khác. Hễ mà cậu ta xuất hiện một cái là y như rằng đám phụ nữ lại được dịp phát cuồng lên ấy mà.”

Một người nào đó lên tiếng trêu chọc, những người khác cũng hùa theo, mỗi người một câu góp vui.

“Chỉ có phụ nữ thôi á? Tôi thấy nãy có mấy ông đàn ông cũng lăm le xin chụp ảnh chung kìa.”

“Hay là mình tổ chức hẳn một chiến dịch quảng bá với Dane làm người mẫu luôn đi? Cứ tống mấy tấm hình quyến rũ của cậu ta lên là hiệu quả khỏi chê luôn cho coi!”

“Ý cậu là kiểu quảng cáo vì cộng đồng á hả?”

“Ừ, vậy thì mấy chiến dịch phòng chống cháy nổ các kiểu là hợp lý nhất rồi còn gì!”

“Hay là thế này xem sao? Mấy cái dịch vụ an ủi, động viên người dân ấy. Dạo này tôi nghe đâu mấy vụ đó cũng đang rộ lên lắm, lại còn do sở cứu hỏa mình đứng ra tổ chức nữa chứ. Cứ để Dane tham gia vào mấy vụ đó, tôi cá là dân tình đổ xô kéo đến đông như kiến luôn cho xem!”

“Ô, ý kiến hay đấy chứ. Dane, cậu thấy sao? Ý tưởng này nghe cũng ra gì phết đó chứ hả?”

Mấy gã kia hào hứng chờ đợi phản ứng từ Dane. Dane im lặng nãy giờ. Anh vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ, ánh mắt lờ đờ, hờ hững đáp.

“Tôi ghét nhất là mấy vụ làm phúc bố thí không công.”

Chỉ một câu nói thôi mà mọi cuộc thảo luận lập tức đi vào ngõ cụt. Có lẽ việc anh chịu khó chụp ảnh chung và ký tặng cho mọi người lúc nãy cũng chỉ là vì đang “làm việc” mà thôi. Dane vốn là người phân biệt rạch ròi giữa công việc và đời tư, nếu như không phải trong giờ làm việc, thì dù cho ai có năn nỉ ỉ ôi vì lý do gì đi chăng nữa, chắc chắn anh cũng sẽ thẳng thừng ngó lơ cho mà xem.

“Há…..m.” Dane há miệng ngáp dài một hơi hết cỡ. DeAndre trông thấy dáng vẻ uể oải của anh thì liền nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Thằng cha này, chắc tối qua lại đi quẩy tung trời ở đâu về nữa rồi hả?”

Một người khác gật gù tán thành.

“Khả năng cao là vậy rồi. Cứ hễ được nghỉ ngày nào là y như rằng Dane lại mò tới mấy cái hộp đêm cho mà xem.”

“Khéo tay hay làm mỗi ba cái trò đó thì có.”

“Thôi thôi, dẹp đi. Về thôi mấy cha nội, muộn lắm rồi kìa.”

Ezra vừa nói vừa vỗ bốp bốp vào thành xe. Dane là người đầu tiên leo lên xe, những người còn lại cũng cười hề hề, lũ lượt theo sau. Mãi cho đến khi chiếc xe vừa chuẩn bị lăn bánh, người ta mới chợt nhận ra là thiếu mất một người.

“Ơ? Gì vậy trời? Hình như thiếu thiếu cái gì đó thì phải.”

Một người nào đó buột miệng thốt lên, DeAndre lập tức phản ứng lại.

“Ủa, Miller đâu rồi?”

Lúc này tất cả mọi người mới chợt bừng tỉnh nhận ra sự thật, cuống cuồng quay đầu nhìn xung quanh. Dù có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu lần đi chăng nữa, bóng dáng Grayson vẫn bặt vô âm tín.

“Chết tiệt, khốn kiếp!”

“Miller, Grayson Miller!”

“Cậu ta đâu rồi? Về thôi, mau ra đây!”

“Miller!”

“Grayson Miller! Chết cha nó chứ!”

Vừa chửi rủa om sòm vừa bực bội nhảy xuống xe, bọn họ gào thét gọi tên Grayson inh ỏi, nhưng đáp lại bọn họ vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

“Má nó, cái thằng chó chết này!”

DeAndre tức giận đến mất kiểm soát, đá mạnh chân vào bánh xe. Dù không đến nỗi nổi trận lôi đình như DeAndre, những người còn lại cũng đều mang một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.

Còn tiếp

-------------

Rất chi là giúp đỡ, ngta bảo anh kéo lên mà anh nhảy mẹ xuống =))))

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo