Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 41
“Thằng đó đi đâu rồi?”
“Chẳng làm được trò trống gì mà đến ngồi yên một chỗ cũng không xong.”
“Không cần đoán cũng biết. Chắc lại chui vào nhà cô nào trong khu này mà hú hí rồi chứ gì.”
Không ai có thể phản bác lời đó. Bọn họ đã tận mắt chứng kiến Grayson trác táng đến mức nào. Hơn nữa, hắn nào có quan tâm dù đồng đội có đang chết dí ở đây bao giờ đâu.
“Thôi kệ, đi đi.”
Ezra đột ngột lên tiếng. Mọi người đều ngạc nhiên nhắn cậu ta, chỉ thấy gương mặt cậu ta đang sầm lại vì tức giận.
“Hắn không phải con nít, tự biết mà mò về thôi. Muốn nhờ gái chở về, gọi Uber hay cuốc bộ thì cũng mặc kệ hắn! Chính hắn tự ý bám theo bọn mình rồi giữa chừng bỏ đi, đó là chuyện của hắn. Mắc mớ gì bọn mình phải khổ sở vì hắn chứ? Đi thôi!”
“Đúng đấy.”
“Tán thành! Cứ mặc xác hắn, hắn tự lo được.”
Tiếng hưởng ứng nổi lên tứ phía. Chẳng ai có ý định đợi thêm, cả bọn nhanh chóng trèo lên xe. Dane im lặng không nói gì, đơn giản vì chuyện này chẳng liên quan gì đến anh. Trong đầu anh chỉ mong sao mau về để nghỉ ngơi mà thôi.
Không chút do dự, chiếc xe lăn bánh. Mãi đến một ngày sau, bọn họ mới biết tin Grayson Miller đã mất tích.
***
“Mấy người bị cái quái gì thế hả?! Nếu thấy thiếu người thì phải lôi cổ về chứ! Sao lại bỏ rơi đồng đội rồi về tay không?! Mấy người là một đội đấy à?! Mấy người có xứng đáng gọi là đồng đội không?! Cút hết đi, lũ khốn nạn vô tình vô nghĩa!”
Dưới cơn thịnh nộ của trưởng trạm, Wilkins chỉ biết cúi gằm mặt nhìn sàn nhà. Anh ta thậm chí còn chẳng có mặt ở hiện trường, nhưng vì là đội trưởng nên chẳng thể thoát khỏi trách nhiệm. Sau một tràng trách mắng nặng nề, khi rời khỏi văn phòng, Wilkins trông chẳng khác gì người vừa mất nửa cái mạng.
“Wilkins...”
Nhìn đội trưởng quay về trong bộ dạng thất thểu, cả đội chỉ biết im lặng. Không ai dám mở lời mà chỉ lén lút quan sát sắc mặt anh ta. Wilkins vùi mặt vào hai bàn tay, ngửa đầu thở dài thườn thượt, sau đó mới đưa mắt nhìn lướt qua cả bọn.
“Vẫn chưa có tin gì của Miller à?”
“V-vâng...”
Ban đầu, ai cũng chỉ nghĩ hắn tự ý bỏ việc, có lẽ đã chán rồi nên không buồn quay lại. Thực ra trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi không phải chịu đựng hắn nữa. Nhưng đáng tiếc, sự an tâm đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi nhận ra Grayson không có mặt, trưởng trạm lấy làm lạ nên chủ động dò hỏi tung tích hắn. Lúc đó mới phát hiện, không phải chỉ đơn thuần là mất tích một buổi làm. Thực tế, từ hôm trước đến giờ, hắn đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Sự việc khiến trưởng trạm giận tím mặt, mà đến lúc đó cả đội mới tá hỏa nhận ra rằng Grayson thực sự đã biến mất. Ai nấy cứ đinh ninh rằng hắn chỉ vô trách nhiệm, không ai ngờ vấn đề đã bắt đầu ngay từ giây phút hắn bỏ đi. Lẽ ra bọn họ nên tìm kiếm kỹ hơn mới phải…
“Miller là một người trưởng thành, hơn nữa cái thân hình hộ pháp đó thì ai mà dám động vào chứ? Tôi cá hắn chỉ muốn lặn đi đâu đó thôi.”
Dưới bầu không khí nặng nề, DeAndre buột miệng làu bàu. Anh ta vẫn không tin việc Grayson mất tích là sự thật. Nói cho đúng, phần lớn bọn họ đều nghĩ thế, nhưng chẳng ai dại gì nói ra. Kết quả, Wilkins trừng mắt giận dữ rồi gầm lên như sấm rền.
“Đồ ngu! Cậu có biết vì sao alpha trội lúc nào cũng có vệ sĩ đi kèm không? Cậu có biết ngoài kia có bao nhiêu băng nhóm chuyên săn lùng bọn chúng không?! Từ đám khủng bố cuồng tín cho đến những kẻ chuyên bắt cóc tống tiền! Cậu dám chắc hắn không gặp chuyện à?! Cậu nghĩ hắn đang ở đâu và trong tình trạng nào?!”
Tiếng quát vang dội khiến cả phòng như nổ tung. Có kẻ sợ đến mức suýt đứng không vững. Một người chưa hiểu chuyện, ngây ngốc hỏi:
“Bọn chúng bắt cóc alpha trội để làm gì chứ? Đòi tiền chuộc à?”
“Lấy tinh trùng.”
Một kẻ khác thì thào.
“Tinh trùng của alpha trội có giá trên trời đấy. Ai mà chẳng muốn có được nguồn gen vượt trội như vậy?”
“Thế thì đáng lẽ hắn nên thuê vệ sĩ chứ, sao lại—”
DeAndre chưa kịp nói hết câu đã nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng. Nhưng đã quá muộn. Lời vừa thốt ra, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Đúng như dự đoán, Wilkins lại nổi cơn thịnh nộ.
“Các cậu đông như thế mà để hắn mất tích ngay trước mũi là sao?!”
Căn phòng lại chìm vào im lặng chết chóc. Cuối cùng, Ezra, người có khả năng ăn nói tốt nhất trong nhóm bước lên một bước.
“Trước mắt, chúng ta cứ làm những gì có thể. Ví dụ... báo cảnh sát chẳng hạn?”
Lời hắn chưa kịp dứt, cả phòng lập tức bùng nổ.
“Cảnh sát?!”
“Đùa hả? Cảnh sát á?!”
“Mẹ kiếp! Bọn họ giúp được cái quái gì chứ?!”
“Nếu cảnh sát có thể giải quyết trong một ngày thì chúng ta chỉ cần mất một tiếng là tìm ra hắn rồi! Đừng có mà kéo cảnh sát vào chuyện này!”
Chẳng ai có chút niềm tin nào vào lực lượng cảnh sát. Đối với bọn họ, đó là hai phe đối lập, từ trước đến nay chỉ có chà đạp nhau chứ chưa từng giúp đỡ lẫn nhau.
“Được rồi, bình tĩnh lại.”
Wilkins giơ hai tay ra hiệu cho cả nhóm im lặng. Lần này anh ta đã lấy lại được sự điềm tĩnh, giọng nói cũng trầm ổn hơn.
“Cảnh sát làm được thì chúng ta cũng làm được, thậm chí còn nhanh hơn và chính xác hơn bọn họ. Đầu tiên, chúng ta cần tìm hiểu khu vực mà Miller mất tích. Đó là nơi đáng để điều tra nhất. Đi thôi, không chậm trễ nữa.”
Nói rồi, Wilkins dẫn đầu rời đi, vẫy tay thúc giục cả đội nhanh chóng hành động. Những người còn lại không thể làm gì khác ngoài hô lớn lấy tinh thần rồi nhanh chóng lên xe. Người cuối cùng bước lên là Dane, mặt mày cau có như thể vừa bị lôi vào một chuyện phiền phức không liên quan vậy.
***
"Phiền phức hết sức."
Dane nghiến răng, ngồi phịch xuống ghế rồi rung chân đầy bực dọc. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cái tên đó đã khiến anh phát cáu hết lần này đến lần khác. Trong tình huống cần phải thoát thân nhanh chóng, hắn lại phun pheromone làm đám omega phát điên. Rồi tự dưng nổi hứng muốn làm lính cứu hỏa, kéo anh vào một cuộc đua vô nghĩa. Đã thế, ngay lúc đang vui vẻ trong quán bar, hắn còn xông vào phá đám. Nhắc đến Grayson Miller, tất cả những ký ức đọng lại trong đầu Dane đều là một mớ hỗn độn đầy phiền toái.
Nếu đã biến mất thì cứ lẳng lặng mà cuốn xéo đi. Đằng này lại còn làm ầm ĩ lên làm anh thêm nhức đầu.
"Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn."
Dane gắt lên một tiếng khiến mấy kẻ ngồi chung xe phải giật mình quay sang nhìn. Bình thường, anh hiếm khi để lộ cảm xúc rõ ràng như vậy. Nay lại cáu kỉnh đến mức buột miệng chửi rủa liên tục, chứng tỏ tâm trạng đang tệ đến mức nào.
Chẳng ai dám lên tiếng, tất cả chỉ im lặng quan sát anh với ánh mắt dò xét. Cho đến tận lúc xe đến nơi, Dane vẫn nhăn mày khó chịu, thỉnh thoảng lại lầm bầm vài câu chửi thề.
***
Ò e ò e... Ò e ò e...
Tiếng còi xe rú lên inh ỏi, xé toạc bầu không khí yên bình của thị trấn nhỏ. Những người đang ung dung tận hưởng buổi sáng trong nhà cũng phải tò mò ló đầu ra cửa sổ. Từng người một dần kéo nhau ra ngoài, trố mắt nhìn theo đoàn xe cứu hỏa. Khi nhận ra đó chính là nhóm cứu hỏa đã ghé qua vào hôm trước, họ lại xôn xao bàn tán.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đâu có thấy chỗ nào cháy đâu, hay lại có con mèo nào mắc trên cây nữa?"
"Chẳng biết hôm nay có phải là đội hôm qua không nhỉ? Cái anh lính cứu hỏa đẹp trai đó có đến không? Hôm qua tôi chưa kịp ngắm gì cả!"
Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi, ai nấy đều hiếu kỳ theo dõi xem chuyện gì sắp diễn ra.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.