Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42
Chiếc xe chậm rãi dừng lại giữa những ánh mắt tò mò của đám đông đang chăm chú quan sát. Cửa xe vừa mở ra, Wilkins là người đầu tiên bước xuống. Nhìn những gương mặt ngơ ngác của người dân, anh ta gượng cười đầy khó xử rồi lên tiếng.
"À, xin lỗi mọi người. Hôm nay chúng tôi có một việc khá quan trọng nên quay lại đây. Chúng tôi muốn hỏi một chút, không biết có ai đã nhìn thấy một thành viên trong đội của chúng tôi vào hôm qua không?"
Trong lúc Wilkins đang giải thích, những thành viên khác lần lượt rời khỏi xe, chia nhau đi tìm kiếm quanh khu vực. Nhưng ngay khi Dane xuất hiện, đám đông bỗng chốc vỡ òa, tiếng hét phấn khích cùng tiếng reo hò vang dội cả một góc phố.
"Aaaa! Anh ấy đến rồi!"
"Dane! Dane Stryker!"
"Nhìn đây nào, Dane! Chụp một tấm nhé!"
"Xin mọi người hãy giữ trật tự! Hôm nay chúng tôi đang làm nhiệm vụ, làm ơn đừng làm ồn nữa!"
Wilkins cố giơ hai tay lên trấn an nhưng chẳng ai chịu nghe. Tiếng cửa trập máy ảnh liên tục vang lên khi mọi người tranh nhau giơ điện thoại lên chụp ảnh và quay video. Nhận thấy đám đông không có dấu hiệu lắng xuống, những thành viên khác đành rẽ ra các hướng khác nhau để dò hỏi thông tin.
"Ôi trời ơi, anh ấy đang đi về phía mình kìa!"
Hai mẹ con đứng gần đó đỏ bừng mặt khi thấy Dane bước đến gần. Họ nắm chặt tay nhau, vừa bối rối vừa phấn khích. Dane chỉ dừng lại cách họ vài bước, khẽ gật đầu chào rồi cất giọng trầm ổn.
"Dane Stryker đây. Chúng tôi đang tìm một người—"
"Vâng vâng! Anh cứ nói đi!"
Chưa để Dane nói hết câu, người phụ nữ đã lập tức gật đầu lia lịa. Thậm chí hàng xóm cũng chạy sang, ánh mắt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào anh. Nhưng khi nhận thấy từ xa có thêm nhiều người đang chạy về phía mình, Dane lập tức cau mày khó chịu.
Hôm qua đã quá đủ rồi. Hôm nay anh không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ này nữa. Nghĩ vậy, anh liền quay sang gọi lớn.
"Này, Ezra! Họ bảo có chuyện muốn nói này!"
"Hả? À, ờ... Ừ, được rồi!"
Ezra vẫn còn ngơ ngác, nhưng cũng vội chạy lại. Tiếng than thở tiếc nuối lập tức vang lên từ đám đông.
"Đi đâu vậy? Chúng tôi ở đây mà!"
"Khoan đã! Tôi sẽ nói cho anh biết mà, Dane!"
"Nhìn tôi đi! Dane!"
Nhưng Dane đã thẳng thừng quay lưng bỏ đi, chẳng buồn nhìn lại. Trước sự thất vọng của các fan cuồng, Ezra chỉ có thể lau mồ hôi trên trán rồi bắt đầu đặt câu hỏi.
"Như tôi vừa nói, chúng tôi đang tìm một người. Hôm qua người đó đã đến đây cùng chúng tôi. Cao hơn cả Dane, thân hình cũng to lớn hơn nhiều. Hắn có mái tóc vàng và đôi mắt màu tím. Có ai đã nhìn thấy người đó không? Với ngoại hình như vậy, chắc chắn rất dễ nhận ra."
"Hả?"
Những người vừa rồi còn mải mê nhìn theo Dane giờ mới lơ đãng quay sang Ezra. Có vẻ như họ chẳng hứng thú gì với câu hỏi của cậu ta, nhưng ít nhất cũng chịu chú ý đến nội dung.
"Tóc vàng... mắt tím?"
"À, có thấy rồi! Cô cũng thấy đúng không?"
"Ừ, không thể không thấy được. Người đó nổi bật nhất trong đám luôn mà."
Tình hình đang có vẻ khả quan. Ezra bắt đầu nhen nhóm hy vọng, nhưng ngay sau đó, một câu hỏi bất ngờ ập tới.
"Nhưng mà... anh ta là alpha trội đúng không? Mắt màu tím thì chắc chắn phải là vậy rồi."
"Ồ, vậy cái mùi hôm qua chính là pheromone sao? Tôi nghe nói alpha trội thường xuyên tỏa pheromone để không bị tích tụ lại trong cơ thể."
"Bảo sao trông quyến rũ đến thế. Đúng là đội cứu hỏa này toàn mấy anh đẹp trai."
"Tôi không thấy anh ta. Có ai có ảnh chụp anh ta không?"
"Có đây!"
"Dĩ nhiên là tôi có chụp rồi! Xem này!"
"Trời ơi, vui quá đi mất! Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay! Cảm ơn nhé!"
Tiếng cười giòn giã vang lên khắp nơi, Ezra cảm thấy đầu óc mình bắt đầu trở nên quay cuồng.
***
Rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đông ồn ào, Dane thở dài ngao ngán, đưa mắt quan sát xung quanh. Một thị trấn nhỏ yên tĩnh, không có gì đặc biệt. Nghĩ đến chuyện ai đó có thể bị bắt cóc ở một nơi bình yên như thế này, anh không khỏi cau mày khó chịu.
"Khốn thật, đúng là đồ phiền phức."
Vừa chửi rủa, anh vừa đưa tay lên gãi đầu bực bội. Hắn rốt cuộc đã lặn mất tăm ở chỗ quái nào chứ?
Ngay lúc đó, Dane cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt vào mình. Anh lập tức quay lại, bắt gặp một đứa trẻ đang đứng lặng lẽ nhìn mình. Dane cau mày. Phần lớn bọn trẻ con khi thấy cậu đều sợ đến phát khóc mà bỏ chạy, nhưng đứa nhóc này lại không nhúc nhích, chỉ nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
"Gì đây?"
Dane chẳng có tâm trạng đâu mà dây dưa với một đứa nhóc. Anh hờ hững quay mặt đi, nhanh chóng sải bước về phía trước, chỉ mong mau chóng kết thúc chuyện này và trở về. Nhưng bất ngờ, từ sau lưng vang lên tiếng gọi thất thanh.
"Chú ơi! Chú ơi! Chờ đã! Chú ơi! Cháu có chuyện cần báo đây!"
Dane dừng bước, ngước lên trời, rồi thở ra một hơi dài đầy cam chịu. Đứa bé kia vẫn đang gào lên đến khản cả giọng. Chẳng còn cách nào khác, anh đành quay phắt lại rồi bước nhanh về phía nó.
Chỉ vài bước chân, một bóng đen cao lớn đã đổ ập xuống trước mặt đứa trẻ. Nó giật nảy mình, đôi mắt mở to, ngước lên nhìn anh với vẻ mặt đầy căng thẳng. Dane cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh quét qua nó.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Giọng anh nặng nề, tràn đầy sự mất kiên nhẫn. Không khó để nhận ra rằng Dane chẳng hề có hứng thú với lời nói của thằng bé. Anh gần như chắc chắn rằng nó chỉ định nói mấy chuyện nhảm nhí chẳng đâu vào đâu.
Trước áp lực của người đàn ông trước mặt, đứa bé khẽ run lên. Nhưng đáng khen là nó không khóc hay bỏ chạy. Dù viền mắt có hơi đỏ, nhưng nó vẫn cắn môi, cố gắng giữ vững tinh thần.
"Chú... chú là lính cứu hỏa đúng không?"
Dane nhướng mày, đáp lại với giọng đầy châm chọc.
"Nếu nhóc đọc đúng chữ trên áo chú thì chắc chắn là vậy rồi."
Vừa nói, anh vừa hất nhẹ ngón tay cái về phía lưng mình, nơi in dòng chữ lớn "Sở Cứu Hỏa". Đứa trẻ tò mò nhìn theo, sau đó lại ngước lên.
"Chú ơi, làm ơn tìm giúp cháu một người bạn!"
"Bạn?"
Dane nhíu mày. Anh đã đoán trước là chuyện vớ vẩn mà.
"Nó cũng là alpha trội à?"
"Hả? Sao ạ?"
Đứa trẻ mở to mắt, có vẻ không hiểu gì. Chắc chắn không phải rồi. Dane lắc đầu, vẫy tay qua loa.
"Không có gì. Rồi sao nữa?"
"Là bạn của cháu. Bạn ấy mất tích rồi."
Dù rõ ràng đang sợ hãi, đứa bé vẫn cố gắng tiếp tục.
"Bạn ấy đã không đến trường mấy ngày nay. Cháu đến nhà tìm thì bố của bạn ấy nói bạn bị sởi, không ra ngoài được. Nhưng đó là nói dối! Bạn ấy đã tiêm phòng rồi! Mẹ bạn ấy đã từng dẫn cả hai đứa cháu đi tiêm chung mà!"
Dane im lặng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Không có dấu hiệu nói dối.
Thấy anh không phản ứng gì, nó hít một hơi sâu rồi nói tiếp, giọng nói nhanh hơn vì lo lắng.
"Bố bạn ấy thỉnh thoảng đánh bạn ấy. Ông ta bảo vì bạn ấy không nghe lời, nhưng bạn ấy là người rất ngoan! Cháu thấy chuyện đó kỳ lạ lắm. Bố cháu chưa bao giờ đánh cháu cả! Bố cháu bảo, mỗi lần đi làm về, bố thích nhất là khi cháu chạy tới thơm bố một cái. Nhưng mà cháu sắp lên mười rồi! Lên mười là người lớn đúng không ạ? Thế thì cháu có nên dừng việc đó lại không? Với cả, cháu cũng không nên ăn bánh quy mẹ làm nữa nhỉ? Bánh quy cho cún thật sự rất ngon, chú thích chó hay mèo hơn? Bạn cháu nuôi chuột hamster..."
"Được rồi, dừng lại!"
Dane nhăn mặt, giơ tay ra hiệu cho nó im lặng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.