Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 52
Ầm! Tiếng búa nện đanh gọn vang vọng như thể vừa giáng xuống Virginia. Cùng với âm thanh đó, một sự căng trướng đến cực độ dâng lên trong Grayson. Chỉ cần hình dung đến vòng mông nảy nở ẩn sau lớp đồng phục thùng thình, hắn đã không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Grayson vội vã rời khỏi chỗ, gần như chạy bổ về phía nhà vệ sinh. Khốn kiếp, Virginia đang hừng hực khí thế làm hắn thậm chí không thể chạy nhanh được. Khệ nệ kéo theo dương vật nặng trịch, cuối cùng hắn cũng lách được vào buồng vệ sinh riêng. Ngay lập tức, hắn kéo khóa quần xuống và giải phóng ra ngoài. Như thể đã chờ đợi từ lâu, dương vật lập tức ngẩng cao đầu, phần chóp đã rịn ướt chất nhờn.
"Chết tiệt!"
Grayson chửi thề, bàn tay nhanh chóng chụp lấy dương vật và bắt đầu động tác thủ dâm gấp gáp. Cảm giác căng đầy, vừa vặn trong lòng bàn tay to lớn cho thấy cơn cực khoái đã cận kề.
"Hộc... hộc... hộc..."
Tiếng thở dốc nặng nhọc hòa cùng nhịp điệu bàn tay ngày càng tăng tốc. Những đường gân xanh nổi rõ trên thân dương vật lực lưỡng. Trong đầu Grayson lúc này chỉ còn duy nhất một hình ảnh ám ảnh: Xé toạc chiếc áo yếm, kéo phăng chiếc quần dài kia xuống để được tận mắt chiêm ngưỡng cặp mông nảy nở đó. Mềm mại hay săn chắc? Lỗ nhỏ phía sau sẽ như thế nào? Cái này của hắn có thể lọt vào được không? Tên đó là beta, chắc chắn sẽ không ướt át gì rồi. Vậy thì bôi trơn bằng gel rồi xoa nắn lỗ nhỏ kia thì sao? Không, không thể dùng gel được. Phải dùng lưỡi liếm tan chảy nó ra mới đúng. Liếm sâu, liếm tận bên trong, đến khi cái lỗ nhỏ kia rục rịch mở ra, rồi sau đó dứt khoát thúc mạnh dương vật vào...
"Haaaaaaa......"
Một tiếng rên dài thoát ra, cùng lúc đó, phụt phụt, tinh dịch nóng hổi bắn tung tóe. Grayson ngơ ngẩn, theo quán tính vẫn tiếp tục vuốt ve dương vật thêm vài lần nữa để tống hết những giọt tinh dịch còn sót lại.
Và phải đến vài phút sau, hắn mới bàng hoàng nhận ra sự thật: Mình vừa thủ dâm và xuất tinh chỉ vì mường tượng đến cặp mông của Dane Stryker, thậm chí còn chưa từng được nhìn thấy tận mắt.
***
Chuyện này có thể chấp nhận được sao?
Grayson khoanh tay trước ngực, cau có nhìn chằm chằm vào Dane với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Dane đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, cùng đám người khác kiểm tra trang bị cá nhân và tán gẫu rôm rả.
"Hôm qua con gái tôi..."
"Chiếc xe máy mới mua của tôi..."
"Hôm đó ông tôi đã nói với tôi là..."
Câu chuyện cứ thế lan man. Dane chỉ thỉnh thoảng đáp lời cho có lệ, hầu như không nói gì thêm. Ngẫm lại thì hình như anh vốn là kiểu người ít nói. Chẳng lẽ vì vậy mà Dane giấu kín nhiều bí mật đến vậy?
Grayson tựa lưng vào tường, chăm chú quan sát Dane, những suy nghĩ đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu hắn lại một lần nữa trỗi dậy. ‘Mình lại vì tên đó mà làm cái chuyện…’
"Ha, chết tiệt."
Grayson khẽ chửi thề. Thật sự không thể tin nổi. Dương vật của hắn ngày hôm qua còn chẳng buồn động đậy, Thế mà hôm nay, chỉ vì cái bóng lưng của Dane Stryker, cái gã đang đóng đinh kia... Chỉ nhìn cái lưng trần đó thôi mà đã cương cứng như điên. Lại còn là trong nhà vệ sinh... Cái mông quái quỷ bị che sau lớp vải thô kia... chỉ tưởng tượng thôi mà đã bắn tinh rồi? Kinh tởm!
Mỗi một từ, mỗi một cụm từ đều làm hắn kinh hãi đến tột độ. Hắn ư? Grayson Miller này ư? Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy cái gì ở tên đó? Tại sao? Lại còn đột nhiên như vậy nữa chứ?
Grayson không kìm nén được sự bối rối, đưa tay lên xoa mạnh mặt. Tất cả mọi thứ thật hỗn loạn. Hắn hoàn toàn không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra. Dane Stryker hoàn toàn khác biệt so với tất cả những đối tượng mà Grayson từng quen biết hay từng qua lại. Trước giờ hắn chưa từng đoái hoài đến kiểu người như vậy, vậy tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hôm qua thì không thể cương cứng, hôm nay thì lại hưng phấn đến mức vô lý mà xuất tinh. Câu trả lời duy nhất cho tình huống khó hiểu này mà hắn có thể tìm ra là:
Chẳng lẽ hắn thật sự đã phát điên vì pheromone rồi sao? Giống như cha hắn?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Grayson. Đúng lúc đó, đột nhiên có người gọi tên hắn.
"Miller! Có người tìm cậu kìa!"
Grayson giật mình ngẩng đầu thì thấy một lính cứu hỏa đang vẫy tay với hắn, đồng thời chỉ về một hướng.
"Đi đi, người ta đang đợi cậu đấy."
Grayson nhíu mày, bất đắc dĩ bước về phía người lính cứu hỏa chỉ. Không hiểu sao, gò má ửng hồng của người đàn ông kia làm hắn cảm thấy khó chịu, nhưng hắn sẽ sớm biết lý do thôi. Ở đó, một vị khách không ngờ tới đang chờ đợi hắn.
***
Dưới ánh nắng chói chang và làn gió mát rượi, các thành viên đội cứu hỏa tản ra khắp nơi, mỗi người một việc như thường lệ. Bất ngờ thay, vào thời điểm sau bữa trưa, khi cái nắng đã bắt đầu dịu bớt, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện.
Nhiều đồng đội vẫn đang miệt mài tập luyện trong phòng tập thể lực ở tầng Hai. DeAndre đang chạy trên máy chạy bộ đặt cạnh cửa sổ, vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài, một chiếc xe thể thao hạng sang lọt vào tầm mắt anh ta. Chiếc Ferrari màu vàng chói đỗ xịch trước bãi đỗ xe của trạm cứu hỏa, thu hút sự chú ý của những người đang chạy bộ bên cạnh. Ai vậy? Ai đến thế nhỉ? Sự tò mò và chút hiếu kỳ ban đầu nhanh chóng biến thành những tiếng reo hò kinh ngạc.
"Naomi Parker kìa!"
Tiếng hét của ai đó làm những người đang tập tạ bên trong giật mình, kinh ngạc la hét và chạy ùa ra.
"Hả? Ai cơ? Naomi Parker á?"
"Chết tiệt, tránh ra, né cái đầu của cậu ra! Ở đâu? Ở đâu thế?"
"Chết tiệt, đẹp đến nghẹt thở! Không thể tin được, cô ấy là người thật sao?"
"Naomi, Naomi ơi!"
"Naomi! Em yêu chị!"
Naomi bật cười trước những tiếng reo hò phấn khích như sấm dậy của đám lính cứu hỏa tràn xuống từ cầu thang, rồi vẫy tay chào đáp lại. Ngay lập tức, tiếng hò hét còn vang dội hơn gấp bội.
Wilkins cố gắng lờ đi bộ dạng nhốn nháo của đám thuộc cấp, tiến đến chỗ Naomi và chủ động bắt chuyện.
"Chào buổi sáng, cô Parker. Không biết hôm nay cô đến đây có việc gì vậy? Có lẽ nào... là để ghi hình?"
Tuy rằng chưa hề nhận được công văn thông báo xin phép trước, nhưng nếu Naomi Parker lên tiếng yêu cầu, anh ta sẵn sàng tạo điều kiện hết mức. Dĩ nhiên, ý kiến của cấp trên có thể khác, nhưng chẳng lẽ lại không thể thuyết phục được sao? Đây đâu phải ai khác, mà là Naomi Parker, minh tinh màn bạc từng đoạt giải Oscar danh giá cơ mà!
Cô dùng mu bàn tay che miệng, khẽ cười khúc khích, một nụ cười tao nhã và quyến rũ.
"Không đâu, không phải chuyện đó. Tôi chỉ muốn đến thăm một người bạn thôi, không biết có làm phiền mọi người không?"
"Bạn... bạn ư?"
"Bạn á? Ở trạm cứu hỏa của chúng ta?"
"Là ai vậy? Là ai mới được chứ?"
"Có khi nào... là mình không?"
"Chẳng lẽ... thật sự là mình sao?"
"Từ hôm nay, tôi là bạn của Naomi Parker rồi nhé!"
"Cái gì? Vậy thì tôi phải là bạn từ hôm qua mới đúng!"
"Không, tôi phải là bạn từ khi mới lọt lòng mẹ ấy chứ!"
Đám đàn ông nhao nhao lên, tranh nhau gào thét những lời vô nghĩa. Naomi dường như đã quá quen với cảnh tượng náo nhiệt này, vẫn giữ nụ cười tươi tắn rồi gật đầu nhẹ với Wilkins.
"Vâng, tôi có một người bạn mới vào làm ở đây không lâu, không biết có tiện...?"
"Xin cứ nói, cô cứ nói đi ạ. Để tôi cho người gọi cậu ấy ra ngay."
Wilkins vội vàng đáp lời, nhưng đầu óc thì lại cuống cuồng lục tìm hình ảnh những nhân viên mới vào làm gần đây. Nhân viên mới, lại còn làm chưa lâu, có lẽ chỉ là nhân viên hợp đồng hoặc lính cứu hỏa phụ trợ thôi cũng nên...
Anh ta đang cố gắng nhớ lại thì Naomi mỉm cười rạng rỡ, cất tiếng:
"Cảm ơn anh, vậy thì xin làm phiền anh gọi giúp tôi Grayson Miller được không ạ?"
Câu nói ấy vừa dứt, những tiếng hò reo tên Naomi vừa rồi bỗng chốc im bặt, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Ngay cả Wilkins cũng ngỡ ngàng, chớp mắt liên tục rồi lắp bắp hỏi lại:
"Ai... ai cơ... Cô vừa nói... Miller?"
Wilkins có vẻ không tin vào tai mình, phải hỏi lại lần nữa. Naomi vẫn tươi cười gật đầu xác nhận.
"Vâng, đúng vậy. Grayson Miller. Anh ta có ở đây chứ ạ?"
"À, vâng... Có chứ, có chứ. Grayson Miller, cậu ấy có ở đây."
Wilkins lặp lại lời Naomi, giọng nói vẫn còn chút run rẩy vì kinh ngạc. Anh ta lúng túng một hồi rồi vội vàng quay người lại phía sau, quát lớn:
"Này, cậu kia! Đi tìm Miller đến đây mau, nhanh lên!"
"Dạ, dạ vâng, tôi biết rồi."
Người lính cứu hỏa vội vã đáp lời rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Một lát sau, anh ta quay trở lại, không đi một mình.
"Naomi?"
Một giọng nói trầm ấm từ phía sau vang lên, Naomi quay người lại, trông thấy Grayson Miller đang đứng cách đó vài bước chân và lặng lẽ nhìn cô. Ngay lập tức, cô nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng tiến lại gần.
"Grayson, cưng yêu."
"Gì cơ? Cưng yêu?"
"Cưng... yêu ư?"
Đám lính cứu hỏa đứng xem nãy giờ đồng loạt trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng Grayson lại tỏ ra khá bình thản, dang tay ôm nhẹ Naomi rồi làm ra vẻ chạm má xã giao, lên tiếng:
"Chào mừng em đến chơi, giá mà em báo trước thì tốt hơn rồi."
Nghe Grayson nói vậy, Naomi tươi tắn nhếch mép cười.
"Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà. Trông anh hợp lắm đó? Hình như lính cứu hỏa là nghề sinh ra để dành cho anh rồi."
Naomi buông Grayson ra, ngắm nghía hắn từ đầu đến chân một lượt rồi nhận xét. Grayson vẫn mỉm cười như thường lệ.
"Vậy sao, cảm ơn em."
"Hay là... chúng ta cùng đi uống chút gì nhé? Anh thấy sao?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.