Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 74
Grayson hé miệng nhưng chẳng thốt nên lời. Hắn hoàn toàn bối rối, không biết phải phản ứng ra sao trước tình huống này. Thấy vậy, Dane thoáng nheo mắt, một chút tò mò len lỏi trong tâm trí anh. Liệu biểu cảm kia có phải là cảm xúc chân thật của gã đàn ông này không, hay chỉ là một phản xạ đã được mài giũa qua năm tháng?
“Công ty dược phẩm cần người để thử nghiệm nên họ rải thuốc kiểu đó. Với những ai khó mua thuốc hợp pháp, hoặc khi họ phát triển loại thuốc mang mục đích mờ ám, họ sẽ bán ngầm như vậy. Đổi lại là cái giá cắt cổ.”
Dane hiếm hoi nói nhiều đến thế. Có lẽ vì đã dùng tiền của Grayson, anh cảm thấy cần trả lại chút gì đó. Và Grayson cũng nghĩ vậy, chắc hẳn là thế.
“Mục đích mờ ám là sao?”
Grayson chậm chạp hỏi lại. Dane lần này cũng đáp trôi chảy.
“Chẳng hạn như biến một beta thành omega hay alpha.”
Grayson lại nhíu mày. Gương mặt hắn từ đầu tới cuối đều mang vẻ khó hiểu, nhưng Dane đánh trống lảng, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Giờ làm gì tiếp đây?”
“Cái gì?”
Grayson như chìm trong suy nghĩ, thoáng khựng lại rồi hỏi ngược. Dane vẫn bình thản đáp lời:
“Việc của tôi xong rồi. Còn cậu muốn làm gì nữa?”
Grayson vẫn giữ vẻ mặt cau có nhìn anh. Quả nhiên là tên này chẳng biết tí gì về hẹn hò.
Dù đã bị nhìn thấu hết, Dane vẫn không hề hay biết Grayson đang nghi ngờ mình. Dù sao, với vốn hiểu biết nông cạn của anh, chỉ cần hai người cùng đi loanh quanh là đã gọi là hẹn hò rồi.
Thực ra Dane chưa từng có một mối quan hệ tử tế nào. Hầu hết chỉ là tình một đêm, và dù có lần hiếm hoi ăn uống hay dành thời gian cùng ai đó, rốt cuộc mục đích vẫn chỉ là “chuyện ấy”. Nói trắng ra, đó chẳng khác gì màn dạo đầu kéo dài.
Vậy mà tên này lại đòi hẹn hò.
Càng nghĩ, Dane càng thấy nực cười. Một gã tâm thần mà còn lãng mạn hơn cả một kẻ tỉnh táo như anh ư? Nếu Grayson chỉ đơn giản đòi làm tình thêm lần nữa, có lẽ anh đã chẳng rối trí thế này.
Dù sao thì, cứ để người ta tự nói ra điều họ muốn là tốt nhất. Darling phải nằm viện thêm nên hôm nay anh không cần về sớm. Mà sau mấy ngày điên cuồng với Grayson, anh cũng chẳng còn hứng tìm đối tác khác nữa.
Thực tế, tận sâu trong cơ thể, cảm giác nhức nhối vẫn âm ỉ, len lỏi từng cơn khó chịu. Không đến mức khiến anh không đi lại được, nhưng Dane vẫn cố tỏ ra bình thản. Ý định của anh rất rõ ràng: qua loa giết thời gian với Grayson Miller, rồi về nhà và vùi mình vào giấc ngủ thật sâu.
Giết thời gian cùng nhau, chứ còn gì nữa mà gọi là hẹn hò chứ?
Trong khi đó, Grayson khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Dane đang đứng đợi mình trả lời, bỗng cảm thấy một nỗi trống rỗng ập đến.
Mình đang làm gì ở đây vậy?
Suốt đời, hắn đã lùng sục để tìm một định mệnh đáng để đánh đổi tất cả. Chỉ vì Dane là một omega trội với bộ ngực khủng, hắn từng chắc mẩm đó chính là người mình tìm kiếm. Nhưng giờ đây, niềm tin ấy đang lung lay dữ dội.
Ngực khủng thì đúng, omega trội cũng không sai, nhưng liệu Dane Stryker có thực sự là định mệnh của mình không…?
Bao năm qua, hắn đã bao lần nhầm lẫn, tin rằng định mệnh đã xuất hiện, để rồi chỉ là công cốc. Gần như cả đời. Vậy giờ hắn dám chắc lần này là thật sao? Thật sự ư?
Quan trọng hơn là ngoài bộ ngực ra, Dane Stryker chẳng có điểm nào hợp gu của hắn. Những người Grayson từng coi là định mệnh đều dịu dàng, mềm mại, và trên hết, họ sùng bái hắn.
Dane Stryker làm được cái gì trong số đó chứ?
Thô bạo không ai sánh bằng, động tí là vung nắm đấm, lúc nào cũng càu nhàu khó chịu… Grayson chợt nhớ đến một sự thật cuối cùng mà hắn chẳng muốn thừa nhận.
Anh coi hắn như rác dưới chân.
Xét toàn diện, Dane Stryker không thể nào là định mệnh của hắn. Một gã vô học chẳng biết hẹn hò là gì, chỉ quen tìm đối tác qua đêm, một kẻ tầm thường như vậy mà là người hắn chờ đợi cả đời sao?
Càng nghĩ, cơn giận trong hắn càng sôi lên. Grayson cũng sống phóng túng chẳng kém, nhưng ít ra còn có lý do. Những người hắn lên giường đều là người hắn từng tin là tình yêu, dù tình yêu đó chỉ thoáng qua như cơn gió. Không thì cũng là để giải tỏa pheromone, như một kiểu tự vệ chính đáng mà thôi.
Còn tên này thì sao? Cười nhạo tình yêu, sống buông thả bừa bãi, vậy mà hợp lý được ư?
Đã thế, ngay trước mặt hắn, Dane còn vô tư nuốt chửng viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Ít ra cũng phải bàn với hắn trước chứ? Tự ý ăn rồi thông báo, khác nào coi hắn như đồ chơi? Vậy mà bảo tên này là định mệnh của hắn sao?
Đừng có đùa…!
Grayson nghiến răng ken két. Thoát khỏi cái thế giới chỉ có hai người, hắn như chợt tỉnh mộng. Chắc chắn hắn đã bị pheromone của omega làm cho mê muội và mất trí tạm thời. Vậy mà hắn còn suýt hẹn hò với loại người này.
Ngực của Dane đúng là đáng tiếc thật, nhưng nếu tìm được định mệnh thực sự, người đó dù là nam hay nữ, chắc chắn sẽ có bộ ngực còn tuyệt hơn. Chẳng lẽ ngực của Dane là đỉnh cao nhất thế gian? Dù nó vượt trội hơn mọi bộ ngực hắn từng thấy… nhưng đâu phải hắn đã chiêm ngưỡng hết tất cả. Nghĩ đến đó, Grayson thẳng tay gạt phăng chút lưu luyến cuối cùng.
“Khốn kiếp, lại phí thời gian.”
Hắn buột miệng chửi thề. Đúng lúc ấy, tiếng nhạc rộn ràng vang lên, kèm theo đám đông tụ tập phía xa. Grayson khựng lại rồi đưa mắt nhìn, và lập tức hiểu ra. Một cuộc diễu hành đang diễn ra, có vẻ là sự kiện gì đó.
“Yêu anh, em yêu anh! Tôi yêu các bạn!”
“Đẹp trai quá! Nhìn qua đây chút đi!”
“Chúc phúc cho mọi người! Trao yêu thương cho tất cả!”
Trên đỉnh cỗ xe, một phụ nữ trang điểm lộng lẫy rắc bột hoa, bên dưới là những người thổi kèn trumpet đứng ở các góc. Bốn con ngựa kéo xe chậm rãi bước đi, theo sau là dàn nhạc chơi rộn ràng, cùng đoàn người hóa trang đủ kiểu nối gót.
Hai bên đường, đám đông đã tụ tập từ sớm, reo hò hát theo nhạc và nhún nhảy theo điệu múa. Ai nhìn cũng thấy cảnh tượng vui tươi, náo nhiệt.
Trừ Grayson.
“Đủ trò, mẹ kiếp…”
Hắn lại lẩm bẩm chửi thề. Chẳng có chuyện gì ra hồn cả. Đang cáu kỉnh vò rối tóc, Dane vốn đang nhìn cuộc diễu hành thì quay sang hắn.
“Làm gì đấy? Không đi à?”
“Cái gì?”
Grayson vô thức hỏi lại. Dane vẫn giữ giọng điệu thờ ơ.
“Chẳng phải bảo đi ăn rồi làm gì đó sao. Làm gì cũng được, đứng đây rồi chia tay thì tôi cũng chẳng ý kiến.”
Thấy chưa. Tên này rõ ràng xem mình chẳng ra gì.
Tuyệt đối không thể là định mệnh của hắn. Như mọi lần, đáng ra hắn phải cười trừ và coi đây là một lần nhầm lẫn nữa rồi đường ai nấy đi. Nhưng lần này sao hắn lại không làm được?
Không hiểu sao, Grayson cứ thấy tức tối. Tại sao chứ. Tại sao.
“Cậu…”
Hắn vừa mở miệng thì—
Ầm! Rầm! Ầm!
Mặt đất rung chuyển bởi tiếng nổ vang trời. Đám đông hoảng loạn hét lên, chạy tán loạn khắp nơi. Grayson và Dane cũng giật mình, nhìn về phía âm thanh phát ra. Khói xám bốc lên từ một hướng. Giữa đám người bỏ chạy, ai đó gào to:
“Bom! Có kẻ đánh bom!”
“Khủng bố! Là khủng bố!”
Hiện trường biến thành địa ngục. Người ta hoảng hốt la hét, chạy tứ tung. Grayson lập tức định tránh xa như mọi người khác, quay người chạy ngược hướng khói.
Nhưng sau vài bước, hắn chợt cảm thấy điều gì đó không đúng. Grayson vẫn ngoảnh lại dù không muốn. Và ngay khoảnh khắc ấy, hắn dừng phắt, đứng sững tại chỗ.
Giữa đám người điên cuồng chạy trốn, một bóng dáng cao lớn nổi bật đang lao nhanh về phía xa. Là Dane Stryker.
Cái… gì…
Grayson ngây người nhìn theo bóng lưng anh. Đám đông lướt qua hai bên hắn như một cảnh phim. Đứng giữa con phố hỗn loạn, Grayson dõi theo dáng người chạy ngược dòng, lẩm bẩm một mình:
“Tên đó… làm cái gì vậy…”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.