Định Mệnh Alphega - Chương 105

Chương 105 -

Vừa thấy cổ áo Haeil bị túm, Kanghyun đã nhanh tay bắt lấy cổ tay Seohoon. Nếu muốn, anh có thể dễ dàng gỡ ra, phải là Seohoon tự buông tay thì hơn.

"Buông ra đi. Không phải lỗi của Haeil đâu."

"Đừng làm càn, Baek Seohoon."

Nghe Kanghyun dứt khoát, Seohoon định lớn tiếng hơn, nhưng rồi im bặt trước lời của anh cả. Anh miễn cưỡng buông tay khỏi cổ áo Haeil.

"Em không sao chứ? Mặt ngốc nghếch như vậy thì bị túm cổ là phải."

"Có Baek Kanghyun bảo vệ rồi, sao mà em làm mặt tỉnh bơ được."

Hắn tươi rói, không giống như vừa bị túm cổ chút nào. Thấy hắn ngốc nghếch mà đáng yêu, anh  bất giác thả lỏng.

Đây là phòng phó chủ tịch của khách sạn Baekcheong.

Phó chủ tịch Baekcheong - Baek Seongju, Baek Seohoon - người tham gia hội thảo y tế được tổ chức tại khách sạn Baekcheong, Baek Kanghyun - người đến vì công việc, và Kwon Haeil - người nhận phòng khách sạn nhờ giám đốc Park.

Bốn người cố ý sắp xếp thời gian để gặp mặt bí mật, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ.

Seongju lặng lẽ nhìn Haeil và Kanghyun đang ngồi cạnh nhau, rồi đặt câu hỏi trong bầu không khí kỳ lạ này:

"Sao em có thai được?"

Nghe Seongju nói, Seohoon chợt tỉnh táo. Có vẻ như anh đã hơi chậm trễ, vì tin em út mang thai quá bất ngờ.

Việc Kanghyun mang thai có một vấn đề cơ bản nhất.

Baek Kanghyun và Kwon Haeil đều là Alpha.

Seohoon chưa nghĩ đến vấn đề cơ bản này, là vì hai Alpha trước mặt đã quá đường hoàng nói ra từ "mang thai".

"Đúng đó, cả hai đều là Alpha, thì mang thai là sao?"

Kanghyun nhìn Seongju đang thắc mắc. Seohoon thì nhìn anh trố mắt ngạc nhiên. Cuối cùng, anh nhìn đôi mắt trìu mến của Haeil, rồi trả lời nghiêm túc.

"Em là Alpha, nhưng không phải là Alpha."

"Ý em là gì?"

Seohoon, nghĩ rằng mình hiểu rõ về cơ thể và sức khỏe của Kanghyun, chỉ còn biết nghiêng đầu trước những lời khó hiểu như giải đố của anh.

Kanghyun định nói ngay, nhưng đôi mắt anh chợt run rẩy.

Anh đã nói ra chuyện mang thai trước, nhưng để nói hết, thì vẫn cần rất nhiều can đảm.

Trước mặt anh là những hai anh trai Omega - luôn bị so sánh với anh vì anh là Alpha trội. Thật khó để thú nhận về hình thái bất thường với họ.

Lúc đó, Haeil dịu dàng nắm lấy tay anh. Đôi mắt hắn lặng lẽ động viên anh.

-Bình thường và bất thường chỉ khác nhau ở chỗ, cái nào nhiều hơn thôi. Hình thái như Baek Kanghyun chỉ là hiếm gặp, chứ em không nghĩ là bất thường.

Nhớ lại lời Haeil, nỗi bất an tan biến. Tay hai người đan chặt vào nhau.

Cuối cùng, môi anh khẽ mấp máy.

"Thật ra thì em..."

Những gì anh nói tiếp theo là lời thú nhận về một "Alphega Baek Kanghyun" khó tin.


Hai anh trai im lặng một lúc, sau khi nghe câu chuyện về hình thái hiếm gặp xa lạ.

Họ có thể bối rối. Việc không tin là điều đương nhiên.

Ngay lúc này, pheromone Alpha cao quý vẫn đang tỏa ra từ Kanghyun.

Nhưng em út mà Seongju và Seohoon biết, không bao giờ nói dối họ. Chẳng có lý do gì để viện cớ công việc, rồi tạo ra một cuộc gặp mặt bí mật như thế này, chỉ để nói đùa vớ vẩn.

Seohoon phá vỡ sự im lặng trong phòng phó chủ tịch.

"...Thật á?"

"Ừm. Xin lỗi."

Sự hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt Kanghyun. Vừa nhìn thấy điều đó, Seohoon đã ôm đầu vì chóng mặt.

"Sao lại làm mặt như vậy? Em có gì phải xin lỗi chứ. Em đâu có muốn có hình thái đó."

"Nhưng vì em mà..."

"Nếu em dám nói vì em mà anh trai phải khổ sở, thì anh không tha đâu, thật đó."

Kanghyun đành phải im lặng. Dù vậy, vẻ hối lỗi trên mặt anh vẫn không hề biến mất.

"Như Seohoon nói, em không có gì phải xin lỗi cả. Bỏ cái vẻ mặt đó đi."

Seongju phụ họa theo Seohoon, trông anh khá bình tĩnh. Không phải là anh không ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là thoáng qua. Giờ anh đang có một khuôn mặt điềm tĩnh, như thể có thể hiểu mọi chuyện.

"Hình thái thế nào thì em vẫn là em trai của anh mà. Chỉ cần vậy là đủ rồi."

Rồi ánh mắt Seongju dịu dàng hơn. Một nụ cười hiền từ nở trên môi anh.

"Chắc là em đã rất khó khăn, cảm ơn em vì đã nói cho anh biết."

Kanghyun nghẹn ngào.

Dù luôn bị cha so sánh, vì anh là Alpha, họ vẫn luôn nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Đáng lẽ họ có thể chửi rủa anh bằng những lời lẽ cay độc, như đồ lừa đảo hay dị nhân, vậy mà...

Cố kìm nén sự nghẹn ngào, anh cúi gằm mặt xuống.

"Em mới là người phải cảm ơn. ...Em xin lỗi và cảm ơn hai anh."

Seohoon không thích việc Kanghyun cúi đầu, nên đã vươn tay ra. Bàn tay anh vuốt ve đầu Kanghyun.

"Anh đã bảo là em không có lỗi gì rồi mà. Nên ngẩng đầu lên đi."

Dỗ dành em trai xong, Seohoon nheo mắt nhìn Haeil.

"Còn cậu thì cúi đầu xuống đi chứ? Dám làm em út quý giá của bọn này có... Haizzz... Đau đầu quá."

"Em xin lỗi, anh. Nếu anh đau đầu quá thì em mua thuốc giảm đau cho anh nhé?"

"Câm mồm."

"Vâng."

Haeil cười tươi, còn Seohoon đang ôm đầu, dựa vào tay vịn sofa. Vừa cười, hắn vừa khoác vai Kanghyun, vỗ về anh.

Seongju nhìn Haeil, rồi chuyển ánh mắt sang bụng Kanghyun.

Anh nói là đã mang thai được 8 tuần rồi, nên nhìn bên ngoài thì không có gì khác lạ cả. Nhưng khoảng ba tháng nữa thôi, thì sẽ dần dần lộ ra.

Anh tự hỏi, tại sao em trai lại gấp gáp tổ chức đám cưới giả, thì giờ anh đã hiểu. Nếu đã mang thai rồi, thì không thể thong thả được nữa.

"Ra là cái chuyện khiến mình bất ngờ mà mẹ nói, là cái này."

Seongju nhớ lại những lời Lee Yerin đã nói..

"Tôi đã nghe nói là cậu đã gặp mẹ tôi. Tôi cũng đoán được phần nào suy nghĩ của bà ấy rồi."

"Vậy thì nhanh lên. Vì em út đáng yêu và đứa cháu tương lai, các anh phải làm gì đó thôi."

Hai anh trai gật đầu mà không hề từ chối.


Kwon Haeil nói chuyện riêng với Baek Seongju.

Một phần vì người quan trọng trong kế hoạch là Baek Seongju, phần còn lại là vì Baek Seohoon không thích những chuyện đau đầu. Vì vậy, anh ta kéo Kanghyun đi. Trong khi hai người ngồi đối diện nhau, uống trà ở chiếc bàn tròn trong phòng phó chủ tịch, thì Seongju và Haeil đang nói chuyện khá quan trọng.

"...Thì sẽ có thể vượt lên một chút."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ kiểm soát những lá phiếu có thể gây biến số đó. Tôi nắm rõ hết sở thích và điểm yếu của từng cổ đông mà."

Seongju lướt qua danh sách các cổ đông của Baekcheong. Cảm nhận được ánh mắt của Haeil đang nhìn mình chằm chằm, anh bèn ngước mắt lên. Haeil có vẻ như đang muốn hỏi gì đó nhưng lại kìm nén.

Seongju đặt danh sách đang cầm xuống, rồi ân cần hỏi.

"Nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi đi. Chắc không biết đến khi nào mới có thể gặp lại trước lễ đính hôn đâu."

Haeil không trả lời ngay, mà nhìn về phía chiếc bàn trà. Hắn thấy Kanghyun đang nói chuyện với Seohoon.

"...Em xin lỗi vì đã nói điều này, nhưng anh có thể tự mình nhắm đến vị trí chủ tịch mà? Với thông tin về các cổ đông mà anh đang nắm giữ, thì anh có thể lôi kéo được phần lớn số phiếu bầu về phía mình."

Hắn rời mắt khỏi anh, nhìn Seongju bằng ánh mắt sắc bén.

"Anh không ham muốn vị trí chủ tịch à?"

Theo hắn thấy, Baek Seongju là người đủ khả năng để trở thành chủ tịch.

Nếu tận dụng tốt thông tin về các cổ đông, đặc biệt là những điểm yếu của họ, thì anh cả có thể giành được hơn một nửa số người ủng hộ Baek Kanghyun. Thậm chí có thể lật đổ Baek Jungman ngay lập tức, và tự mình nhắm đến vị trí chủ tịch.

hắn đã hỏi thẳng như vậy, nhưng ánh mắt Seongju vẫn không hề dao động.

"Ba anh em tôi, cả Heewoo nữa, đều đã nhận được quá nhiều ân huệ nhờ có Kanghyun."

Seongju nhìn em trai qua cặp kính.

"Nhưng Kanghyun thì khác. Em ấy đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, và bị lợi dụng rất nhiều vì chúng tôi."

Từ Seongju, người vừa nãy còn tỏ ra cứng nhắc, giờ lại tỏa ra một bầu không khí dịu dàng. Một nụ cười chân thành ấm áp hiện lên trên khuôn mặt anh hai.

"Vậy nên thứ mà chúng tôi có thể ham muốn, chỉ là mong muốn của Kanghyun mà thôi."

"Quả là những người anh tuyệt vời."

Hắn nhìn Seongju, rồi bắt đầu thấy ghen tị với Kanghyun.

Không phải anh em ruột, nhưng nhìn thấy cảnh họ tận tâm với nhau như vậy, hắn xúc động. Thêm vào đó, hắn hơi tủi thân vì mình là con một.

'Một mình thì không được rồi. Sau khi ‘phép màu’ ra đời, phải tính đến kỳ phát tình tiếp theo thôi.'

Ánh mắt hắn nhìn Kanghyun thêm lần nữa, trông khá quyết tâm.


Baek Seohoon là người đầu tiên nhận ra ánh mắt quyết tâm của hắn.

Seohoon che chắn em trai bằng cơ thể, nheo mắt nhìn hắn. Anh biết hắn không phải là người xấu, nhưng dù sao đi nữa, việc hắn chiếm được vị trí bên cạnh em út xinh đẹp và đáng yêu của anh, vẫn khiến anh khó chịu.

"Đồ trộm cướp... Cái thằng trộm cướp điên khùng... Anh đã nghi từ lúc lảm nhảm chuyện ăn chung nồi rồi."

Anh khó xử khi nhìn anh hai đang lẩm bẩm đầy sát khí.

"Anh, không phải lỗi của Haeil đâu."

"Không phải lỗi của nó thì của ai? Con cái đâu có tự nhiên mà sinh ra."

Có vẻ như Kwon Haeil đã bị ghét cay ghét đắng rồi.

Anh đang lo lắng không biết phải làm sao để xoa dịu Seohoon, thì đặt tay lên bụng.

"Đừng nói nặng lời quá. Con em nghe thấy hết đó."

"..."

Có vẻ như đã có tác dụng, miệng Seohoon ngay lập tức ngậm lại.

Seohoon thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn bụng em trai.

"Phép màu à, con nhất định phải giống Kanghyun thôi đó. Đừng có giống cái thằng kỳ quặc kia."

"Em thì muốn con giống Kwon Haeil hơn."

"Tại sao???"

Seohoon vừa nói chuyện với đứa bé trong bụng, vừa nhìn Kanghyun bằng ánh mắt nghi ngờ. Đôi mắt em trai lúc này đang hướng về Kwon Haeil, người đang trò chuyện nghiêm túc với anh cả.

"Em ấy luôn tươi sáng, phóng khoáng, tự do, lại còn thẳng thắn nữa, đôi khi em thấy ghen tị. Em ấy trái ngược hoàn toàn với em."

Kanghyun lấp đầy mắt mình bằng hình ảnh Haeil, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Nên em muốn con giống Kwon Haeil, thật tươi sáng."

Seohoon lại một lần nữa ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên, Kanghyun nở một nụ cười tươi tắn đến vậy với người khác. Nụ cười tươi hiếm khi thấy, khiến tim Seohoon rung động.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Seohoon nuốt ngược một trăm lần câu nói em trai anh mới là quý giá nhất’, rồi bĩu môi nhìn Haeil.

"Chắc thằng kia nghĩ ngược lại với em đó."

Seohoon lầm bầm, rồi nhìn Kanghyun một lúc rồi hỏi.

"...Em yêu cậu ta nhiều lắm hả?"

"Ừm."

Không chút do dự.

Sức lực cạn kiệt, anh chỉ cười trừ.

"Ừ. Vậy là được rồi."

Tay Seohoon nhẹ nhàng vuốt ve đầu em trai.

"Cứ làm những gì em muốn đi. Đó cũng là ý của anh mà."

Có lẽ vì ánh mắt và giọng nói của Seohoon quá dịu dàng.

Đôi mắt Kanghyun hơi ướt át, nói bằng cả tấm lòng, "Cảm ơn anh."

Vừa hay, Haeil nhìn lại Kanghyun, rồi đột ngột đứng dậy. Không biết mắt hắn tốt đến mức nào, không bao giờ bỏ lỡ khoảnh khắc mắt anh ướt lệ.

"Anh! Em còn chưa làm anh ấy khóc được mấy lần mà anh đã làm rồi, quá đáng vậy?"

Seohoon ngơ ngác trước tiếng "anh" đầy tự nhiên của Haeil.

"Đừng có gọi tôi là anh! Với lại cái gì mà chưa làm khóc được mấy lần...? Cậu làm nó khóc?! Khi nào, ở đâu, tại sao! Không, cậu đã làm gì mà nó khóc?!"

Trước những lời nói xối xả, Haeil giật mình, lén nhìn ra ngọn núi xa xăm ngoài kia.

"À, thì..."

Gáy hắn nóng ran, trước ánh mắt sắc lẹm của Seohoon. Baek Seongju vẫn luôn điềm tĩnh, cũng không thể bỏ qua chuyện em trai đang khóc.

'Ha... Anh em kiểu này đáng sợ quá. Phải cẩn thận lời nói mới được.'

Haeil rút ra một bài học cho mình, rồi lén lút trốn sau lưng Kanghyun.


Ngày nọ, Kanghyun mang thai được 12 tuần, và còn khoảng 2 tuần nữa là đến lễ đính hôn.

Lúc mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ.

Đột nhiên, Baek Kanghyun gặp chuyện bất thường.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo