Chương 106
Sau cuộc họp, Kanghyun về nhà sớm. Như mọi khi, anh đến thẳng nhà Haeil.
Trừ khi phải thay quần áo hoặc cần tài liệu gì, anh dành gần như toàn bộ thời gian riêng tư ở nhà hắn. Bác sĩ bảo, trước khi thai kỳ ổn định, việc truyền pheromone trực tiếp qua quan hệ tình dục là không thể, nên tốt nhất là cứ ở chung một chỗ càng nhiều càng tốt.
Dù không có lời khuyên đó, hai người chắc cũng làm thế thôi.
Haeil luôn cưng chiều anh thái quá. Ở bên hắn, anh luôn có cảm giác an toàn, yên tâm hơn. Vậy nên, việc hai người dính lấy nhau mọi lúc là điều hiển nhiên.
Hôm nay cũng vậy, hắn vui vẻ đón anh vừa tan làm về đến nhà. Hắn nhận cặp tài liệu và áo khoác của Kanghyun ngay ở cửa, rồi dẫn anh đến bàn ăn.
Bàn ăn hôm nay lại đầy ắp đồ ăn như muốn sập đến nơi. Ban đầu chỉ có một hai món chính thôi, nhưng từ sau khi Baek Heewoo đến chơi vài hôm trước, Haeil bắt đầu bày biện ra cả đống thế này, như thể đang thi đua với ai vậy. Chắc là hắn thấy khó chịu với cái kiểu bày biện đủ loại món lên bàn của Baek Heewoo, rồi sinh ra ganh tị.
Vừa cười, anh vừa bảo không cần phải làm thế đâu.
Anh nghén nặng đến nỗi gần như không ăn được đồ người khác nấu, nhưng đồ Kwon Haeil và Baek Heewoo nấu, thì lại không thấy ghê. Nhờ vậy mà Kanghyun - bình thường ra ngoài chỉ dám uống nước lọc, ăn được vài miếng thanh Bar Protein là cùng - cũng có thể ăn no nê vào những lúc thế này.
Haeil thấy anh chỉ ăn đồ mình nấu, thì trong lòng vừa vui vừa tự hào.
Hắn cảm thấy hạnh phúc và xúc động lạ thường khi món ăn của mình được coi trọng đến vậy. Hắn thậm chí còn mơ mộng, ước gì Baek Kanghyun cứ ăn mãi đồ mình nấu thì tốt biết mấy.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến anh bị nghén như thế, hắn mới nhận ra suy nghĩ của mình ngây thơ và vô tư đến mức nào.
"Ọe, khụ!"
Chỉ một muỗng thôi.
Mà chỉ là chút nước súp cà chua thôi đấy.
Anh còn chưa kịp nuốt, đã phải bịt miệng đứng phắt dậy, chạy vội vào nhà vệ sinh. Sau đó là mấy tiếng nôn khan.
Nhớ lại cảnh anh nôn mửa khó nhọc trước đây, hắn vội vàng chạy theo sau. Đứng bên ngoài cánh cửa nhà vệ sinh đóng kín, nghe tiếng anh nôn khan, Haeil lộ vẻ lo lắng hiếm thấy.
Sau khi tiếng động nhỏ dần và có tiếng nước, anh mới mở cửa ra. Khuôn mặt anh tái nhợt như người sắp chết, ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn.
"Chỉ là nghén thôi mà. Đừng lo lắng quá."
Anh nói như không có gì, rồi nắm tay Haeil kéo đi.
Cả hai lại ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, thử ăn món khác. Anh cố gắng ăn để hắn bớt lo, nhưng thật trớ trêu, anh còn chưa kịp cầm thìa lên, đã thấy dạ dày cồn cào. Ruột gan anh như sóng đánh, cồn cào dữ dội khiến anh buồn nôn trở lại.
Sau đó, anh lại nghén mấy lần nữa. Cuối cùng, anh không ăn được gì mà ngồi phịch xuống дhế phòng khách.
Sau những lần nôn mửa và nôn khan, anh trông như người sắp chết thật. Mặt anh không còn chút máu, người thì bủn rủn, trông như chỉ cần chạm vào là ngã nhào.
Hắn ngồi xuống cạnh anh, để anh tựa vào vai mình. Hắn xót xa, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh của anh.
Vẻ mặt còn đau khổ hơn cả người bệnh, Haeil lo lắng hỏi:
"Lần nào cũng thế à? Lần nào cũng không ăn được miếng nào rồi nôn hết ra ?"
"Anh không sao. Chịu được mà."
"Chuyện này đâu phải cứ chịu là được."
Anh mệt mỏi tựa vào vai Haeil, nhận ra nỗi sợ hãi đang ẩn hiện trong mắt hắn. Đây là lần đầu tiên anh nghén trước mặt hắn, có vẻ như hắn đã quá hoảng sợ rồi.
Thực ra, Kanghyun cũng đang bối rối.
Trước giờ, anh chưa từng nghén khi ăn đồ Kwon Haeil nấu, có lẽ là do tình trạng nghén đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Vấn đề không chỉ là việc anh không thể thoải mái ăn bất cứ món gì nữa, mà còn là việc anh đã khiến Kwon Haeil lo lắng. Cả những món ăn hắn cẩn thận chuẩn bị đang nguội dần, cũng khiến anh áy náy.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của Haeil, an ủi hắn.
"Anh xin lỗi, đã làm em lo lắng."
"Anh à, anh có lỗi gì chứ."
Hắn buồn bã, ôm anh vào lòng.
Mỗi lần ôm anh, hắn lại cảm thấy anh gầy đi. Hắn cũng biết nguyên nhân trực tiếp là do nghén.
Nhưng biết một cách mơ hồ, khác hoàn toàn với việc tận mắt chứng kiến và cảm nhận. Khi chứng kiến anh vật vã với cơn nghén, Haeil không thể chịu đựng được nữa...
Hắn thậm chí còn oán hận đứa bé trong bụng anh.
"Phép màu à, giá mà con đến trong bụng bố thì hơn."
Vì hắn không có kiểu gen hiếm như Kanghyun, nên hắn không thể mang thai được. Khả năng kiểu gen trội biến đổi sang kiểu gen khác là 0%.
Hắn phát hoảng đến mức nghĩ ra những điều vô lý như vậy.
"Anh có ăn được gì không? Chẳng lẽ ở ngoài anh nhịn đói suốt à?"
Nghe Haeil hỏi, anh nhớ lại những thứ mình đã ăn gần đây.
"Cũng có một vài thứ... Nhưng anh chỉ cố gắng ăn vì nghĩ đó là đồ em nấu thôi. Giờ thì anh không biết mình còn ăn được không nữa."
Kanghyun đã cố gắng, hạn chế tối đa những cuộc họp bắt buộc phải ăn uống bên ngoài.
Nhưng không phải cuộc họp nào cũng tránh được, nên đôi khi anh buộc phải ăn uống trước mặt người khác. Anh đều gọi những món giống như Haeil đã nấu, rồi tự nhủ rằng đó là do hắn tự tay làm. Nhưng ngay cả như vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, anh vẫn thường xuyên phải chạy vội vào nhà vệ sinh vì buồn nôn.
Giờ đây, ngay cả đồ Kwon Haeil nấu mà anh còn không ăn được, thì việc cố gắng ăn những món mà anh chỉ ăn được chút ít ở ngoài, chỉ là vô nghĩa.
Một mặt, hắn xót xa cho anh vì đã phải khổ sở, mặt khác, hắn cũng cảm động vì Kanghyun vẫn luôn nghĩ đến hắn. Nỗi lo lắng của Haeil dành cho Kanghyun càng ngày càng nhiều.
"Phải làm sao đây... Cứ thế này thì chưa kịp đính hôn anh sẽ chết mất."
"Anh không sao. Dù sao thì anh vẫn ăn được thanh Bar Protein."
Haeil nhớ đến mấy thanh Bar Protein, mà Kanghyun đã chuẩn bị cho hắn trong kỳ phát tình trước. Lúc đó hắn không thèm ngó ngàng đến, nhưng sau này tò mò nên ăn thử một cái. Ngoài vị bùi bùi nhẹ ở đầu lưỡi ra thì không có mùi vị gì cả, hắn ăn chưa được nửa cái đã bỏ.
Quả thực, nghén ảnh hưởng rất lớn đến vị giác và khứu giác. Có lẽ vì thế mà anh vẫn ăn được những thứ gần như không có mùi vị.
"Cái thứ nhạt nhẽo đó mà anh cũng ăn được à?"
"Vì Phép Màu, anh phải ăn bất cứ thứ gì có thể chứ."
"Ngoan quá đi."
Được vỗ về, Kanghyun thoải mái tựa vào lòng hắn. Anh không buồn ngủ, nhưng cơ thể anh lại thoải mái và lười biếng, anh chỉ muốn nằm xuống một chút. Haeil nhanh chóng nhận ra điều đó, hắn hôn lên mái tóc mềm mại của anh rồi hỏi:
"Anh buồn ngủ à?"
"Không. Anh không buồn ngủ... Nhưng anh muốn nằm xuống."
"Ừ, vậy thì nằm xuống đi."
Haeil gật đầu, bế bổng Kanghyun lên. Nếu là trước đây, hắn đã lại cằn nhằn ‘Anh à, anh gầy lại đi rồi’, nhưng giờ thì hắn không thể nói những lời đó nữa. Anh đâu có muốn gầy đi đâu.
Cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng, như có hòn đá chắn ngang.
Hắn bế Kanghyun đến giường, thật cẩn thận. Hắn đặt anh nằm xuống chỗ êm ái và thoải mái nhất, rồi ngồi xuống mép giường.
Kanghyun chậm rãi chớp mắt, rồi nắm lấy cánh tay của Haeil như vuốt ve.
"Em không nằm xuống cùng anh à?"
"Em cũng nằm xuống nhé?"
"Chẳng lẽ em định để anh nằm một mình ? Giường rộng thế cơ mà."
Ánh mắt tinh nghịch của anh như đang quyến rũ hắn.
Hắn ngượng ngùng quay đi, khuôn mặt đã hơi đỏ lên.
Đã 6 tuần rồi cả hai không quan hệ.
Sau khi biết tin mang thai, không chỉ anh mà hắn cũng là người đầu tiên kiềm chế bản thân. Trong suốt thời gian đó, dù có cả kỳ phát tình, hắn vẫn bỏ qua tác dụng phụ mà cắn răng nhai thuốc ức chế, để cố gắng chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên Haeil cố gắng "giữ mình" như vậy, nên thực ra cũng có không ít lần hắn suýt mất kiểm soát. Hắn đã nghĩ đến Phép Màu để cố gắng vượt qua những ngày tháng mà lý trí suýt chút nữa đã bay biến. Vậy mà đã được tận 6 tuần rồi, thật đáng kinh ngạc.
Như thể thấu hiểu được lòng Haeil, anh có vẻ không định ngoan ngoãn nằm yên.
"Hôm nay anh mệt lắm, anh cần em."
Anh không ăn tối được mà chỉ nôn mửa liên tục, nên cũng phải thôi.
Tay anh không còn nhiều sức, nắm lấy cánh tay hắn . Hắn vội vàng nằm xuống bên cạnh anh. Hắn tự nhiên gối tay cho anh, ôm chặt anh vào lòng rồi xoa lưng anh như một thói quen. Tiếng thở của Kanghyun trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cảm nhận được sự thoải mái nhất trên đời, Kanghyun thả lỏng cơ thể rồi ngập ngừng nói:
"Em có biết không?"
"Biết gì?"
"Phép Màu của chúng ta, giờ đã được 12 tuần rồi."
Mắt Haeil mở to, hắn lộ vẻ ngạc nhiên.
"Thật sao? Thời gian trôi nhanh quá."
Hắn cũng lờ mờ biết, nhưng vì bận chuẩn bị nhiều thứ nên hắn không để ý, giờ mới giật mình nhận ra.
Hắn vô cùng biết ơn đứa bé đã phát triển ổn định đến tuần thứ 12, chỉ mong con được bình an, khỏe mạnh ra đời là đủ.
Chỉ là anh đang phải chịu khổ sở quá nhiều.
"Bác sĩ bảo rằng khi thai kỳ ổn định, cần phải nhận pheromone trực tiếp càng nhiều càng tốt."
"Ý anh là..."
Hắn ngơ ngác, bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của anh.
"Có nghĩa là giờ quan hệ được rồi. Không quan hệ thì... còn tệ hơn đấy."
Ngay khi anh vừa dứt lời, Haeil đã bật dậy. Đôi mắt hắn mở to, bừng bừng dục vọng.
Như thể cái dây cương mà hắn cố gắng giữ chặt bấy lâu nay đã đứt phăng, Hắn vội vàng cởi áo sơ mi của mình. Tiếp đó, hắn lập tức ngồi vào giữa hai chân anh. Bàn tay hắn vội vàng, nhưng cẩn thận cởi từng cúc áo sơ mi của anh.
"Nhẹ nhàng thôi, biết không?"
"Đương nhiên rồi."
Hắn giật mạnh chiếc áo sơ mi đã cởi cúc sang hai bên. Choáng váng, có lẽ vì đã nhịn quá lâu, hắn thấy cơ thể trắng trẻo và săn chắc của Kanghyun trông thật rực rỡ.
"Nhẹ nhàng... xả hết những gì đã dồn nén bấy lâu nay ra, nhỉ?"
Lý trí bay biến. Hắn thở dốc, nhìn Kanghyun từ trên xuống như đang nhìn món ngon.
"Cái đó thì em giỏi nhất."
Haeil liếm môi thèm thuồng, muốn sạch sẽ ăn hết anh.