Định Mệnh Alphega - Chương 97

Chương 97 -

Nghe Kanghyun nói xong, Haeil cứng đờ người, không nói được lời nào.

Hắn không biết mình vừa nghe thấy cái gì. Liệu hắn có nghe đúng không?

Haeil lặp đi lặp lại lời của Kanghyun trong đầu mình nhiều lần. Càng nghiền ngẫm, đầu óc hắn càng chìm trong sự hỗn loạn kỳ lạ.

Cuối cùng, hắn lắp bắp thốt ra được vỏn vẹn một từ.

"Con...?"

Thấy Haeil cứng đờ mặt, Kanghyun cúi gằm đầu xuống.

Anh sợ Haeil sẽ khinh bỉ và ghê tởm anh. Anh sợ Haeil sẽ bảo anh bỏ đứa bé ngay lập tức. Anh không đủ can đảm để chứng kiến sự thay đổi trong biểu cảm của hắn.

Nhưng anh vẫn phải nói.

Vì Kwon Haeil là cha của con anh.

"Có lẽ... có lẽ là anh đã mang thai trong kỳ phát tình. Anh cũng không ngờ mình lại có thể mang thai như Omega. Anh biết mình có đặc tính của Omega, nhưng... anh không ngờ... nó lại thành ra như thế này..."

Những lời anh vội vã nói ra dần dần mất đi sức lực. Từng chữ một vỡ vụn như những hạt cát, cuối cùng chỉ còn lại sự run rẩy.

Anh có lỗi với Kwon Haeil - người phải đối mặt với tình huống bất ngờ này.

Anh cũng có lỗi với đứa con, nó lẽ ra phải được chào đón bằng nhiều phước lành và tình yêu thương.

Ngay khi anh nghĩ vậy, mọi thứ trước mắt Kanghyun nhanh chóng mờ đi. Nước mắt dần ứ đọng trên khóe mắt nóng bừng của anh.

'Đừng khóc.'

Baek Kanghyun siết chặt khóe mắt ướt đẫm. Anh cắn chặt môi, cố nuốt nước mắt. Nhưng một khi đã khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

‘Thật hèn nhát.'

Nếu anh cứ khóc như thế này, trông chẳng khác nào anh đang van xin người khác thương hại mình. Như một hành động hèn nhát để ngăn Kwon Haeil buông lời trách móc.

Haeil lắp bắp nói với Kanghyun, anh đang cúi gằm mặt như một tội nhân.

"Thật... thật sự mang thai... sao? Anh mang thai á?"

Kanghyun không thể nói nên lời, anh chỉ chậm rãi gật đầu khi vẫn đang cúi gằm mặt.

"...ừm. anh đã đích thân đến bệnh viện để xác nhận việc mang thai."

Hẳn em ấy đang bối rối lắm. Chắc em ấy thấy ghê tởm lắm.

Dù có ngọt ngào đến đâu, một người luôn khẳng định mình là Alpha trội lại đột ngột mang thai.

Kanghyun nhắm nghiền mắt trước sự xấu hổ dâng trào.

Nước mắt trào ra đến tận cằm, cuối cùng rơi xuống sàn. Cảm nhận được những giọt nước mắt không thể ngăn cản tiếp tục rơi xuống, anh khó khăn nói lời xin lỗi.

"Anh xin lỗi..."

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Kwon Haeil đã ôm chầm lấy anh. Hai trái tim mang theo hơi ấm riêng chạm vào nhau không một kẽ hở, và đôi tay ấm áp ôm lấy tấm lưng anh, tấm lưng đã lạnh đi vì tựa vào cửa sổ kính lạnh lẽo.

Anh hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột ngột này. Anh không thể nhìn thấy mặt hắn vì anh đang bị ôm chặt, nên không biết hắn đang nghĩ gì.

Anh định gọi tên Kwon Haeil bằng giọng nói nghẹn ngào.

Nhưng Baek Kanghyun lại nghe thấy giọng nói của người kia, một giọng nói run rẩy hơn cả anh.

"Thật sao? Thật sự hả? Bây giờ... có phải em đã cư xử như thằng khốn, nên anh mới nói dối để trả thù em không? Anh đâu có giỏi nói dối đâu."

Đó không phải là giọng nói mang sự khinh bỉ và ghê tởm. Trong câu hỏi vặn vẹo ấy, ẩn chứa sự mong muốn tha thiết rằng đó là sự thật.

"Những gì anh vừa nói, tất cả đều là thật đúng không? Phải không?"

Nhịp tim và sự run rẩy dữ dội như muốn vỡ tung, truyền đến từ lồng ngực đang chạm vào nhau. Hai cánh tay vốn chỉ biết ôm chặt, giờ lại trở nên vô cùng cẩn trọng.

Anh ôm lấy lưng Haeil.

Anh vẫn còn bối rối trước phản ứng của hắn.

Anh không thể nói dối được. Anh bối rối, nhưng anh vẫn phải gật đầu trước những lời xác nhận liên tục của Haeil.

"...ừm... Đó là sự thật."

Ngay khi Kanghyun vừa trả lời.

Haeil không thể kìm nén được nữa, hắn vội vàng hôn lên môi Kanghyun. Hai bờ môi mềm mại áp chặt vào nhau, lưỡi hắn đầy nhiệt huyết xâm chiếm khoang miệng của Kanghyun.

"Ưm, ư..."

Kanghyun bối rối trước nụ hôn đột ngột, ánh mắt của Haeil đang nhìn anh đã hoàn toàn thay đổi.

Đó là ánh mắt chứa đựng tình yêu thương, không, thậm chí còn hơn thế nữa.

Nụ hôn của Haeil không kéo dài. Khác với vẻ thành thạo thường thấy, thậm chí đến cả nhịp thở hắn cũng không điều khiển được, hắn thở hổn hển rồi buông môi anh ra.

"Chết tiệt... anh thật là..."

Đôi mắt hơi ướt của Haeil ánh lên nhiều tia sáng khác nhau. Vô số cảm xúc không thể định nghĩa bằng một từ hoặc một câu, lan tỏa nhẹ nhàng trên khuôn mặt hắn. Không có một cảm xúc nào là không chứa đựng tình yêu thương.

Kanghyun mấp máy môi, khuôn mặt đẫm lệ.

"Haeil à, bây giờ... tại sao..."

Haeil mỉm cười chân thành, ôm lấy khuôn mặt anh bằng cả hai tay. Hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đang rơi.

Như thể xúc động dâng trào, những ngón tay lau nước mắt của hắn bắt đầu run rẩy rõ rệt. Khuôn mặt mang nhiều cảm xúc của hắn vỡ òa trong niềm vui.

"Phải làm sao đây... em phải làm sao đây..."

Trán Haeil chạm nhẹ vào trán Kanghyun. Sự rung động hơn cả sự run rẩy.

"em...em...vui đến phát điên mất..."

Haeil không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào này. Hắn liếm đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Kanghyun, hôn lên mặt anh tới tấp.

"Baek Kanghyun... Baek Kanghyun... Kanghyun à... Anh Kanghyun..."

Vô số cách gọi Kanghyun vang lên từ miệng Haeil.

Hắn gọi từng cái tên của Kanghyun với tất cả sự chân thành. Hắn không thể chịu đựng được nếu không gọi như vậy.

Kanghyun, bối rối trước những lời gọi và nụ hôn yêu thương, cẩn thận đẩy hắn ra và hỏi.

"Em không phải bảo ghét... ghê tởm trẻ con sao?"

"Em nói dối đó. Em nói vậy vì em nghĩ Baek Kanghyun cũng sẽ ghét bỏ em."

Haeil thản nhiên thừa nhận lời nói của mình là dối trá, nở một nụ cười gượng gạo.

"Em nghĩ rằng nếu một trong hai chúng ta muốn có con, thì cuối cùng chúng ta sẽ phải chia tay."

Háo ra, Haeil cũng đang nghĩ giống anh. Khoảnh khắc những Alpha như họ mong muốn có con, mối quan hệ này chắc chắn sẽ đổ vỡ.

Tuy nhiên, Haeil bây giờ đang thực sự cảm động vì đứa con của họ.

Haeil nhìn anh trìu mến, đắm chìm trong hạnh phúc mà hắn chưa từng cảm nhận trước đây.

"Và dù em có ghét trẻ con đến đâu, thì em vẫn sẽ yêu đứa con mà Baek Kanghyun sinh ra hết mực. Vì đó là đứa con mà chúng ta cùng nhau tạo ra."

Lời nói của Haeil nhẹ nhàng vuốt ve tâm trí hỗn loạn của Kanghyun. Nó không chỉ xóa tan sự bất an và sợ hãi mà anh đã kìm nén, mà còn khiến trái tim cứng đờ của anh đập trở lại.

Đôi mắt Kanghyun, vốn đã ngừng lại trong giây lát, lại ướt lệ. Như thể đại diện cho cảm xúc của anh, nước mắt tuôn rơi không thể kiểm soát được, tuôn trào đến mức không thể kìm nén mà không rơi ra.

Haeil khó xử lau nước mắt cho Kanghyun, cười.

"Sao tự nhiên lại khóc thế này. Nhìn anh mà em xót hết cả ruột gan."

Không thể trả lời gì cả, anh khóc.

Bàn tay lau nước mắt cho anh, giọng nói tràn đầy yêu thương, ánh mắt như thể đang nhìn thứ quý giá nhất trên đời, tất cả đều khiến anh biết ơn và yêu thương. Anh vui mừng và xúc động đến nghẹt thở.

Kanghyun tựa vào Haeil, anh cứ im lặng khóc mãi trong vòng tay hắn.

Sau một lúc,  Kanghyun mới ngừng khóc, nằm cùng Haeil trên giường khách sạn.

Hắn vuốt ve mái tóc của anh - người đang nhắm mắt trong vòng tay hắn. Đồng thời, hắn dùng một tay cẩn thận xoa bụng dưới của anh.

Kanghyun vẫn nhắm mắt nói.

"em có xoa thế nào cũng không cảm nhận được gì đâu."

Việc không cảm nhận được gì là điều đương nhiên, vì anh mới chỉ mang thai được 6 tuần.

Mặc dù vậy, Haeil vẫn kiên trì sờ soạng.

"Không, em cảm thấy em bé đang chào em đó chứ."

"Đó là em tưởng tượng thôi."

Kanghyun dứt khoát nói, rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt hơi đỏ nhìn Haeil đang cười toe toét.

"Có gì đó... hơi hụt hẫng nhỉ."

Hắn nhìn anh với một nụ cười rồi cụp đuôi mắt xuống.

"Xin lỗi anh. Vì những lời em đã nói mà anh đã phải chịu khổ rồi."

Ánh mắt Haeil hướng về phía bụng dưới của Kanghyun.

"Ba cũng xin lỗi em bé nữa nhé."

"Cảm ơn em. Vì đã thích anh."

"Sao em lại không thích chứ. Anh bắt được cả con non của em rồi, sao em lại không thích được?"

Lời nói của Haeil là thật lòng.

Khuôn mặt hắn lại một lần nữa vỡ òa trong hạnh phúc, anh hơi ngập ngừng hỏi.

"...Em không thấy ghê tởm anh sao? Anh vừa là Alpha vừa là Omega... Anh quá bất thường mà."

Nghe câu hỏi đó, khuôn mặt Haeil nhăn nhó. Như thể anh đang hỏi một câu hỏi vô lý.

Haeil cố tình tặc lưỡi nói.

"Bình thường và bất thường chỉ khác nhau ở chỗ bên nào nhiều hơn thôi. Em nghĩ kiểu hình của anh chỉ là hiếm thôi chứ không phải bất thường."

Lời nói đó nhẹ nhàng chạm vào trái tim Kanghyun.

Tiêu chuẩn chia rẽ bình thường và bất thường chẳng có ý nghĩa gì cả, anh hoàn toàn bình thường, vậy nên đừng tự trách mình.

Một nụ cười nhẹ nở trên môi Kanghyun.

"Cảm ơn em vì đã nói như vậy."

"Hôm nay anh cứ thật thà quá nên em lại thấy rung động rồi đây này."

"...Tay em đang đi lạc sang chỗ khác rồi đấy."

"Anh tưởng tượng thôi, tưởng tượng thôi mà."

Thật khó để nói đó là trí tưởng tượng, khi bàn tay đang ở trên bụng dưới của anh lại đang xoa nắn mông của Kanghyun.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo