Tập 99
Sau buổi gặp gỡ bí mật ở khách sạn, Kanghyun lại phải ở lại Cheongunjae một thời gian.
Anh muốn nhanh chóng trở về nhà, nhưng trước mắt, anh cần phải ở lại Cheongunjae để xua tan nghi ngờ của cha mình.
Trong thời gian ở Cheongunjae, anh luôn nhận được sự quan tâm thái quá và sự bảo bọc quá mức từ cha. Lúc nào anh cũng ngột ngạt, khó thở.
Nhưng so với vài ngày trước thì bây giờ anh đã chịu đựng được hơn nhiều. Nỗi lo lắng về Kwon Haeil và nỗi sợ bị hắn coi thường đã biến mất. Việc Kwon Haeil là một đồng minh vững chắc cũng là một nguồn sức mạnh lớn.
Điều anh lo lắng nhất là ốm nghén.
Khi anh nghĩ rằng mình bị chán ăn do căng thẳng, anh không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng một khi nhận ra mình đang ốm nghén, anh trở nên rất cảnh giác với đồ ăn. Chỉ cần ngửi thấy mùi gì đó không ổn là anh sẽ buồn nôn. Nếu cha anh thấy vậy, ông sẽ bắt anh đi bệnh viện và làm ầm lên mất.
May mắn thay, vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng. Sau khi quyết định tổ chức lễ đính hôn, việc thừa kế trở nên cấp bách hơn, cha bận rộn hơn cả anh, nên không có thời gian ăn cơm cùng.
Kanghyun thở phào nhẹ nhõm, đến biệt thự của anh trai, Baek Heewoo, để ăn cơm.
Không biết có phải vì thoải mái hay không, mà anh hiếm khi bị ốm nghén khi ăn cơm với Heewoo. Có lẽ vì Heewoo tự tay nấu ăn cho anh mỗi bữa sao?.
"Cứ thế này thì có khi quản gia Park sẽ mắng anh mất?"
Heewoo vừa ăn cơm vừa liếc nhìn về phía cửa. Anh đã cho người lui hết nên không có ai ở đó cả, nhưng anh vẫn có vẻ lo lắng.
Kanghyun gắp một miếng thịt bulgogi ngon lành, đặt lên thìa cơm của Heewoo, bảo anh đừng lo lắng mà ăn đi.
"Quản gia Park mắng anh làm gì?"
"Vì anh cứ chiếm thời gian của em."
Heewoo buồn bã nhét cơm và thịt vào miệng. Kanghyun đưa cho anh một cốc nước.
"Dù sao thì cũng đến giờ ăn cơm nên chúng ta ăn cùng nhau thôi mà. Quản gia Park tuy khó tính nhưng không đến nỗi không hiểu chuyện này đâu."
"Nhưng mà..."
"Em sẽ nói chuyện với ông ấy, đừng lo lắng mà ăn đi."
"Ừm..."
Heewoo ngoan ngoãn uống nước Kanghyun đưa, ngập ngừng nói:
"Kanghyun à, anh có thể ở đây thêm một thời gian nữa."
Kanghyun ngẩng lên nhìn Heewoo vì câu nói bất ngờ đó. Heewoo cúi gằm mặt xuống như muốn tránh né ánh mắt anh, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm.
"Thật ra thì anh thích ở biệt thự này lắm. Thoáng mát, rộng rãi, yên tĩnh, lại không bị kiểm soát quá chặt chẽ."
Nhận ra rằng việc bị kiểm soát đã là một vấn đề dửng dưng, nên anh vội ngẩng đầu lên cười:
"Chắc mấy anh cũng sẽ nói vậy, nhưng anh ổn nên em đừng cố quá."
Giống như Heewoo nói, Baek Seongju và Baek Seohoon cũng luôn bảo anh đừng cố quá. Họ có thể chờ đợi được. Họ ổn.
Kanghyun vừa biết ơn, vừa áy náy vì họ đã cố gắng giảm bớt gánh nặng cho anh, vì đã khiến họ phải nói những lời đó.
Kanghyun đang cố gắng xua tan cảm xúc dâng trào thì Heewoo kiên quyết nói:
"Vậy nên nếu em không muốn đính hôn thì đừng đính hôn nữa."
Heewoo kiên quyết, khác hẳn với vẻ yếu đuối thường ngày của anh ta.
Kanghyun nhìn Heewoo với vẻ mặt kiên định rồi bật cười:
"em có thai rồi mà?"
"Thì... thì cũng có... nhưng mà, có lẽ có cách nào đó? Không phải đính hôn mà là cái gì đó khác... ừm..."
Heewoo đã nói rất hùng hồn, nhưng có vẻ như anh ta đã nhận ra rằng bản thân mình cũng không có giải pháp nào. Anh không thể bảo Kanghyun bỏ rơi đứa con của mình được.
Kanghyun thấy Heewoo đang lo lắng nên anh nói:
"Đừng lo. Em muốn kết hôn."
"Thật chứ?"
"Ừm."
Heewoo nhìn kỹ khuôn mặt Baek Kanghyun. Vẻ mặt anh không hề u ám, mà trông rất bình yên. Chỉ cần nhìn vậy thôi là Heewoo biết, Baek Kanghyun không hề ép buộc bản thân quá như những ngày trước nữa.
"Gì chứ, ai ngờ người yêu của em lại hợp ý anh đến vậy."
Nghe được lời nói thật lòng đó của Heewoo, Kanghyun mỉm cười.
"Đúng vậy. Hơn cả mong đợi ạ."
Heewoo ngạc nhiên, nhưng cũng thầm nhẹ nhõm.
Anh chưa từng gặp trực tiếp Omega trội, người được cho là người yêu của Baek Kanghyun. Baek Seongju và Baek Seohoon đã từng gặp, nhưng Baek Heewoo thì chưa. Anh ta ở rất xa những người khác, thêm vào đó là sức khỏe yếu nên anh ta gần như bị nhốt trong biệt thự, ít khi gặp được người ngoài.
Heewoo tò mò về Omega trội bí ẩn - người được cho là người yêu của Kanghyun.
Heewoo nhìn nụ cười trên môi Kanghyun và cười theo:
"Anh tò mò quá. Muốn gặp người đó sớm cơ."
Kanghyun gượng gạo khi nghe Heewoo.
Anh không thể nói rằng "anh đã gặp người đó rồi mà."
Kanghyun tự nhiên nghĩ đến Kwon Haeil - người sắp trở thành "người yêu" của anh.
Anh đã không gặp hắn kể từ sau buổi gặp ở khách sạn.
Để loại bỏ sự theo dõi càng nhanh càng tốt, cả hai đã cố tình tránh gặp mặt nhau, tạo cảm giác như họ không còn liên hệ gì nữa.
Hắn cũng đồng ý với điều này. Thay vì Kwon Haeil, giám đốc Park sẽ tiếp đón anh mỗi khi anh đến club, và anh ta cũng sẽ là người liên lạc công việc. Kwon Haeil cũng không quay lại Palace Sky Tower, nên anh đoán sẽ không có cơ hội gặp lại hắn.
Baek Kanghyun là người đã đề nghị chuyện này, nhưng mấy ngày không được nghe giọng của Kwon Haeil khiến anh bứt rứt vô cùng. Anh ước gì có thể gọi điện, nhưng vì an toàn nên anh quyết định nhịn.
May mắn thay, sự xa cách này không kéo dài lâu.
Kanghyun trở về nhà, một bầu không khí lại lạnh lẽo đến khó chịu. Anh đã rời nhà gần một tuần, nhưng vẫn có người đến dọn dẹp và chăm sóc định kỳ. Tuy vậy, anh không biết tại sao nơi này lại âm u đến thế.
Kanghyun chậm rãi nhìn quanh phòng khách, nơi chỉ có những đồ nội thất cơ bản.
"Dù sao thì trở về cũng yên tâm hơn."
Nghe tin những người giám sát Kwon Haeil đã rời đi, Kanghyun mới có thể trở về nhà. Còn Baek Jungman tỏ vẻ tiếc nuối. Do quá bận rộn nên họ ít khi gặp nhau, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kanghyun theo thói quen định lấy tài liệu trong túi ra thì khựng lại.
"Đừng làm việc ở nhà. Làm việc quá sức không tốt cho ‘phép màu’ đâu."
Lời của Kwon Haeil khi chia tay ở khách sạn vang vọng trong đầu anh.
Kanghyun nhìn xuống bụng mình. Nghĩ đến đứa đứa bé đang cuộn tròn dễ thương bên trong, anh không thể làm việc được.
Cuối cùng, Kanghyun bỏ tài liệu vào lại túi, lấy điện thoại ra.
Đó là chiếc điện thoại riêng mà Seong Taerim đã làm cho anh, đăng ký dưới tên của Seong Taerim. Anh lo sợ điện thoại do mình đứng tên sẽ bị cha động vào, nên Seong Taerim đã chu đáo lo liệu cho anh.
Seong Taerim nói chỉ có hắn và Haeil biết số điện thoại này. Vì Taerim thường xuyên ra ngoài nên có vẻ hắn đã cho Haeil số điện thoại này để họ liên lạc bí mật.
Nhưng Kwon Haeil, người đã có số điện thoại của Baek Kanghyun, vẫn chưa gọi cho anh lấy một cuộc.
"À, hôm nay mà, em ấy đi Mỹ rồi."
Kwon Haeil sẽ đến Mỹ vào sáng sớm hôm nay. Vài ngày trước, khi anh đến club, anh đã nghe giám đốc Park nói "anh ấy có người cần gặp ở Mỹ."
"Em ấy đến nơi an toàn chưa nhỉ?"
Kanghyun nhớ Haeil, nhìn điện thoại mà buồn rười rượi rồi cắn môi. Anh bất an, không thể ngồi yên một chỗ.
Ngập ngừng một lúc, Kanghyun quyết định ra khỏi nhà.
Anh đi dọc hành lang lạnh lẽo như băng giá, đến trước cửa nhà bên cạnh. Anh chần chừ, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên.
Tiếng bấm mật khẩu vang lên vài tiếng, cánh cửa "tách" một tiếng mở ra.
Vừa bước chân vào nhà Haeil, Kanghyun thở phào nhẹ nhõm.
Sao hai căn nhà lại khác nhau đến vậy?
Nhà Haeil ấm áp, thơm tho dễ chịu, không hề lạnh lẽo.
Kanghyun hít sâu, tận hưởng mùi hương đó.
Anh đã biết mật khẩu nhà Haeil từ lâu rồi. Anh đến đây gần như mỗi ngày, nên không biết mới lạ.
Hắn bảo anh cứ đến chơi thoải mái, dù có ở nhà hay không.
Haeil còn nói cứ coi nhà hắn như chỗ nghỉ ngơi.
Có lẽ vì vậy mà Kanghyun thư thái ngay khi vừa bước vào. Chỉ ở nhà Haeil anh mới có cảm giác này.
"xin phép vào ạ."
Kanghyun chào chủ nhà vắng mặt, rồi tự nhiên đi về phía phòng ngủ. Đó là nơi quen thuộc nhất, nơi có mùi hương Haeil nồng đậm nhất, khiến anh an tâm.
"Nhưng... vẫn thiếu gì đó."
Anh cảm thấy đứa bé trong bụng đang nhõng nhẽo, chỉ an tâm thôi thì chưa đủ để ngủ ngon.
Kanghyun nhìn quanh, suy nghĩ một lúc rồi đi về phía phòng thay đồ. Anh ôm một đống quần áo của Haeil vào lòng. Anh đã chọn những món đồ có mùi hương đặc trưng của Haeil cẩn thận.
Kanghyun ôm quần áo của Haeil như búp bê rồi nằm xuống giường.
Anh không ngửi được mùi pheromone của Haeil. Anh tiếc nuối vì mình không phải Omega, nếu không đã được tận hưởng mùi hương dễ chịu đến say đắm lòng người rồi. Nhưng vậy cũng đủ. Mùi hương Haeil thoang thoảng thế này cũng làm anh dễ chịu.
Nằm một lúc, anh lại thấy thiếu thiếu. Anh ước gì mình được bao bọc trong pheromone nồng đậm hơn, như khi Haeil ôm chặt anh vậy.
Kanghyun suy nghĩ một hồi rồi ngồi dậy.
Anh xếp quần áo thành vòng tròn quanh chỗ mình sẽ nằm.
"Mình làm thế này có đúng không nhỉ?"
Anh từng nghe nói Omega khi mang thai hoặc cảm thấy bất an vì thiếu người yêu thường làm thế này. Không gì tốt hơn việc tạo "tổ" bằng pheromone của Alpha để ổn định hơn.
Kanghyun xếp quần áo thành hình bầu dục dài, ôm chiếc áo sơ mi còn lại rồi nằm vào giữa.
"Haa..."
Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Pheromone của Haeil tỏa ra từ mọi phía, ôm lấy Kanghyun êm ái như một chiếc chăn.
"Thì ra Omega tạo tổ là như vậy."
Kanghyun cuộn tròn mình trong đống quần áo như một chú chim nhỏ trong tổ, nhắm mắt lại với vẻ mặt bình yên. Anh sẽ ngủ ngon hơn trong trạng thái này.
Trong bầu không khí êm dịu, anh dần chìm vào giấc ngủ.
Rung -
Kanghyun giật mình mở mắt khi nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Anh nhấc máy.
-Anh à.
Là Haeil.
Nghe giọng nói của Haeil, Kanghyun nghẹn ngào. Anh có cảm giác pheromone của Haeil đang bao quanh mình nồng nàn hơn.
"... ừm."
Kanghyun hít một hơi thật sâu rồi trả lời. Haeil cười:
-Đừng nói là nhớ em quá nên tạo tổ rồi nằm trong nhà em đấy nhé?
Kanghyun vội ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Anh đặc biệt nhìn kỹ các góc của căn phòng.
Không lẽ có gắn camera giấu kín.
Không hiểu sao, anh cảm thấy Kwon Haeil hoàn toàn có thể làm như vậy.
Haeil thì thầm ngọt ngào vào tai Kanghyun:
-Em thì em thích thế đấy.