Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
#011
Trong kiếp sống này, tôi quyết định sẽ không ở bên Ki Baek Woo. Tôi phải tách mình ra khỏi cậu ta. Tôi sẽ cố hết sức để không nhìn thấy cậu ta. Tôi sẽ không còn lưu giữ bất kỳ cảm xúc nào nữa. Giờ tôi chỉ muốn được yên ổn. Tôi chán ngấy cái sự xáo động này rồi. Tôi chỉ muốn dành trọn thời gian cho bản thân tại một nơi không người. Dẫu cho cái trò chơi chết tiệt này và cốt truyện của nó cuối cùng sẽ lôi tôi đến trước mặt Ki Baek Woo và bắt tôi chết vì tình yêu của cậu ta, thì chí ít trước khi đón nhận cái chết nhàm chán đến phát ngán, tôi sẽ sống cho chính mình. Tôi sẽ quên đi tất cả những lời hứa thời thơ ấu, bóng ma đã trói buộc tôi trong ý nghĩ phải sống vì Ki Baek Woo. Dù sao thì Ki Baek Woo cũng sẽ chẳng bao giờ giữ lời hứa ấy.
“Bác bảo ký vào đây đúng không? Chủ nhà không đến ạ?”
“Ừ, cậu cứ ký vào đó là được. Chủ nhà không đến đâu. Tôi là người đại diện. Đây, kiểm tra giấy ủy quyền đi.”
“À vâng, ký vào... chỗ này ạ?”
“Ừ, chỗ đó với bên dưới nữa. Cậu đúng là may mắn đấy. Nếu không phải vì con cái thì chắc tôi cũng ở đây rồi. Nghe đồn chủ nhà vừa đẹp trai lại vừa giàu có. Anh ta ở ngay bên cạnh thôi, cậu gặp là nhận ra ngay. Với lại quanh đây nhiều quán ăn nữa, sinh hoạt thích lắm. So với khu A thì đúng là một trời một vực. À khoan đã, tôi đãng trí quá, chưa đưa số tài khoản. Tiền đặt cọc chuyển vào tài khoản này nhé. Cậu bảo không vay ngân hàng đúng không?”
“Vậy còn phí môi giới thì sao ạ?”
“Cái đó để sau khi cậu chuyển đến. Mùng 1 tháng sau, xem lại ngày ghi ở đây nhé. Ừ, ký thêm vào đây nữa là xong.”
Tôi đặt bút xuống sau khi ký lần cuối cùng. Bà Bu Dong Suk đưa cho tôi bản hợp đồng và biên lai đặt cọc trong một tập hồ sơ màu vàng có dòng chữ [Chuyên nghiệp tận tâm, bất động sản Bu Dong Suk]. Tôi cầm lấy tập hồ sơ, bất giác mở ra đóng vào vài lần. Một tệp giấy mỏng manh chứa đựng cuộc sống tách biệt khỏi Ki Baek Woo.
Nếu cái kết cục không thể tránh khỏi ấy mãi mãi là tốn công vô ích vì Ki Baek Woo, nếu đó là định mệnh không thể tránh khỏi của tôi... thì giờ đây tôi không muốn ủ rũ, tuyệt vọng hay một mình gắng gượng nữa. Một cuộc đời như vậy thật chẳng đáng sống.
“Anh bạn trẻ, hẳn là cậu đã có một khoảng thời gian khó khăn khi sống ở cái nơi địa ngục đó. Giờ là lúc được thoải mái rồi.”
“...Vâng?”
“Đời người có mấy khi, cứ sống thư thái một chút. Cậu thấy đúng không?”
Bà Bu Dong Suk ngồi đối diện, nhấp một ngụm cà phê hoà tan, thờ ơ nói.
Bà ấy biết gì ư?
Dù biết là không thể, tôi vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Nếu vừa rồi là một lời an ủi... thì đây là lần đầu tiên tôi nghe được điều đó trong suốt hơn hai mươi lần tôi một mình vật vã chết đi sống lại. Hơn hai mươi lần quỳ rạp dưới chân Ki Baek Woo, van xin, níu kéo rồi lại tuyệt vọng, nhưng chưa từng có ai nói với tôi hãy sống thoải mái. Chính bản thân tôi cũng chưa một lần làm vậy.
Bà Bu Dong Suk nhún vai cười, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.
“Sao cậu lại ngạc nhiên thế? Khu A ấy mà, so với địa ngục thì có gì khác gì nhau chứ?”
“À, khu A... Vâng, cũng đúng ạ.”
“Ở cái nơi khắc nghiệt đó chắc cậu đã phải chịu khổ không ít. Thợ săn mà chỉ cấp C thôi. Khu đó với cậu đúng là không hợp nhau chút nào. Ở khu B này cuộc sống lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc.”
Tôi gật đầu cười. Quả thực là không hợp nhau chút nào. Hiện giờ tôi chỉ muốn được hạnh phúc. Hay chỉ cần được yên tĩnh nghỉ ngơi thôi cũng đủ rồi. Tôi yếu ớt lẩm bẩm, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên. Màn hình sáng lên dòng tin nhắn.
[Ki Baek Woo: Khi nào anh về? Tối nay ăn ở nhà chứ? Em nấu cơm rồi, toàn món anh thích thôi.] Bây giờ
[Ki Baek Woo: Lâu rồi mới có canh kim chi Ki Baek Woo nấu đó nha hehe. Anh có muốn ăn không? Ngon lắm đấy kkk.] Bây giờ
[Ki Baek Woo: Mau về đi Lee Han Sol, em nhớ anh quá.] Bây giờ
Tôi úp điện thoại xuống, nhìn bà Bu Dong Suk.
“Khốn khổ vật lộn bao lâu rồi, đến giờ cũng nên được thoải mái một chút. Dù gì thì vẫn là con người mà.”
Dù chỉ là vai phụ hay vật trang trí, hiện tại tôi vẫn là một người đang sống. Vậy nên, tôi xứng đáng có được một chút yên bình.
Ba tuần sau, tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà mà tôi đã cố gắng bám trụ suốt 6 năm cho đến bây giờ, và hơn 30 năm nếu tính cả những kiếp sống trước. Nếu không thể rời xa Ki Baek Woo, ít nhất tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với cậu ta. Cho đến lần tiếp theo bỏ mạng, tôi sẽ được bình yên.
***
Suốt bữa ăn, Ki Baek Woo ồn ào không ngừng. Không, không chỉ trong lúc ăn, mà từ cái khoảnh khắc tôi về đến nhà, cái miệng của thằng nhóc đó đã hoạt động không ngừng nghỉ.
Thành phố bị tàn phá bởi sự xuất hiện của diệt vong, dù đã được xây dựng lại nhưng vẫn không thể khôi phục hoàn toàn như xưa. Thiệt hại nặng nề nhất chính là giao thông. Những con đường nối liền các tỉnh, đường hầm nối liền các thành phố, những tuyến đường sắt tỏa đi khắp muôn nơi. Việc sửa chữa toàn bộ những thứ đó là điều bất khả thi.
Dân số giảm sút, đường xá tan hoang, nhà nước không thể duy trì sáu khu hành chính như trước. Việc các khu hành chính cũ bị gộp lại thành những cái tên vô nghĩa như khu A, khu B đều là vì thế mà ra.
Cũng vì đường xá tệ hại mà quãng đường trước đây chỉ mất một hai tiếng di chuyển giờ đã kéo dài gấp đôi. Chị Jae Yi, người tôi quen biết từ những ngày tháng lang thang trên đường phố cùng Ki Baek Woo, thường cáu bẳn vì chuyện này.
“Trời ạ, quá đáng thật! Đường có tệ đến mức nào thì cũng không thể thế này được, từ Seoul đến Gyeonggi mà cứ như đi xuống tận Haenam ấy! Dì ơi! Cháu biết là đi nhờ xe mà nói thế này thì hơi kỳ, nhưng xe dì chạy bình thường chứ ạ? Cháu là người Gyeonggi nên biết đường biết xá, nhưng thế này thì đúng là quá thể đáng rồi!”
Sau khi ký hợp đồng thuê nhà ở khu B thông qua bà Bu Dong Suk, tôi đã đi ngược lại con đường mà chị Jae Yi từng nổi giận để trở về nhà. Vừa đặt tay lên khóa cửa, tôi liền chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong.
Thằng nhóc Ki Baek Woo này... hôm nay kiểu gì cũng sẽ quậy tung trời cho mà xem.
Tôi nhăn mặt mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy Ki Baek Woo với vẻ mặt rạng rỡ khác thường.
“Anh!”
Ki Baek Woo để chân trần chạy vọt ra tận chỗ để giày chẳng khác nào một chú cún mừng chủ trở về. Nếu có thêm đuôi, hẳn là đã vẫy như chong chóng rồi. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại làm như vậy.
“Anh về rồi à? Muộn thế. Sáng anh đi mà không nói gì làm em cứ đợi mãi.”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu ta, tôi chỉ muốn xem cậu ta sẽ diễn đến đâu. Vậy mà cái tên vô liêm sỉ này lại giả vờ mừng rỡ, còn lén lút định ôm chầm lấy tôi.
Cái gì?
Tôi bật cười kinh ngạc. Mọi hành động của cậu ta trơn tru như rắn lướt qua tường, khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra sự bất thường. Cái ôm sau khi về nhà vốn là thói quen lâu ngày của chúng tôi, tôi cư nhiên định ôm đáp lại Ki Baek Woo nhưng rồi chợt khựng lại.
Nếu tôi không nhận ra cổ và cơ tay của cậu ta đang căng cứng vì căng thẳng khi cậu ta tiến sát lại gần, có lẽ tôi đã không nghĩ gì mà ôm lấy cậu ta rồi. Chỉ đến khi nhận ra tình huống, tôi mới tức đến nghẹn lời.
Thằng nhóc Ki Baek Woo này vứt liêm sỉ xuống địa ngục rồi hay sao... Cái tên cáo già này đang giở trò gì với tôi vậy?
Cảm thấy vô cùng khó chịu trước trò mèo của cậu ta, tôi dùng mu bàn tay đẩy mạnh vào cánh tay Ki Baek Woo.
“Xí. Không dọn cái này đi à?”
Ki Baek Woo hơi khựng lại trước giọng điệu khó chịu của tôi, nhưng chẳng mấy chốc lại cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, giật lấy túi xách của tôi.
“Anh về muộn thế. Mà anh đi đâu vậy? Sáng em hỏi anh cũng không nói, tin nhắn cũng không trả lời... Anh quá đáng thật đấy! Anh đi gặp ai à? Hôm nay đâu có raid đâu nhỉ.”
“Anh đi raid.”
“Làm gì có. Anh trốn em đi đâu đấy?”
“Sao mày biết anh có bị gọi đi raid hay không mà bảo không phải?”
“Ơ... Tại em có việc cần liên lạc với trung tâm nên tiện hỏi xem anh có đi raid không thôi. Không phải em cố ý hỏi đâu, chỉ là nhân tiện…”
“Trung tâm lại đi kể chuyện đó cho mày à?”
“Hả?”
Ki Baek Woo nghiêng đầu, ra vẻ khó hiểu. Khuôn mặt ngơ ngác như không hề biết chuyện gì khiến tôi cảm thấy nực cười, bực bội quay phắt đi.
“Thế không phải là không được sao? Thợ săn không có thông tin cá nhân à? Không phải người liên quan mà họ lại tự tiện nói cho người khác như thế?”
“Ơ... Tại trung tâm biết rõ quan hệ của anh với em nên họ nghĩ chúng ta không phải người ngoài…”
“Không phải người ngoài thì là gì?”
“Ý em không phải... À thôi, anh đói bụng chưa?”
Ki Baek Woo lúng túng biện minh, cố đánh trống lảng. Những chuyện mà trước đây chúng tôi coi là lẽ đương nhiên, giờ lại bị tôi vạch rõ ranh giới khiến cậu ta có vẻ bối rối. Sắc mặt Ki Baek Woo hơi tái đi. Thế nhưng cậu ta vẫn cố gắng gượng cười như không có gì, chủ động lái sang chuyện khác.
“Anh xem tin nhắn em gửi chưa? Hôm nay em nấu canh kim chi đó. Anh thấy thơm không? Hôm nay em là đầu bếp Ki tài ba đó nha.”
“Thế à?”
“Vâng, anh mau rửa tay rồi ra ăn cơm đi. Em còn làm trứng cuộn với giá đỗ nữa. À, em xem trên cộng đồng trung tâm thấy bảo hôm nay chợ có cá tươi. Hình như lâu lắm rồi anh không ăn cá nên em đã mua liền cá thu với cá trích…”
“Baek Woo.”
“Dạ?”
“Mày định đi theo anh đến đâu?”
Tôi vừa bật đèn phòng tắm vừa liếc nhìn Ki Baek Woo. Cậu ta lẽo đẽo theo sau như thể muốn vào tận trong phòng tắm để xem tôi có rửa tay thật hay không. Nhìn cái cách cậu ta hành động, tôi đoán nếu không ngăn chắc cậu ta sẽ còn tự mình rửa tay cho tôi, hoặc cầm khăn đứng đợi lau tay cho tôi ấy chứ.
Cơ mà Ki Baek Woo bây giờ quá ồn ào. Dù đã đoán trước cậu ta sẽ ầm ĩ, nhưng không ngờ lại vượt mức như vậy. Tai tôi như muốn chảy máu luôn rồi...
Rốt cuộc thì Ki Baek Woo đang làm cái gì vậy? Tôi thật sự rất tò mò.
Vì cái gì mà cậu ta phải nhìn sắc mặt tôi, cố lấy lòng tôi đến vậy? Dù có làm thế này thì chúng tôi cũng không thể quay lại được nữa. Không, chúng tôi không cần phải quay lại.
Lee Han Sol và Ki Baek Woo. Cái gọi là “chúng ta” chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch kể từ khi Jeong Yi Dam xuất hiện. Một khi Jeong Yi Dam đã xuất hiện thì Ki Baek Woo cũng sẽ không còn yêu tôi nữa. Dĩ nhiên, bây giờ tôi cũng không còn yêu Ki Baek Woo. Chúng tôi hoàn toàn chẳng có lý do gì để cố gắng cứu vãn cả.
Tôi đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm vào Ki Baek Woo. Cậu ta im lặng trong giây lát, sau đó lùi lại nửa bước, một lần nữa nở nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt dài cong lên thành hình lưỡi liềm, đáp:
“Em biết rồi, anh.”
“Anh rửa tay đi. Em xới cơm cho anh.”
Tôi không đáp, chỉ quay người đi.
“Em đợi anh trong bếp.”
Ki Baek Woo cố nói một lần nữa. Tôi vặn vòi nước mạnh nhất có thể. Tiếng nước chảy át đi tiếng động của Ki Baek Woo, quả thực rất dễ chịu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.