Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
#012
“Ăn canh kim chi thế này lại nhớ ngày xưa anh nhỉ.”
Thành thật mà nói, canh kim chi của Ki Baek Woo ngon tuyệt. Cậu ta phiền phức là một chuyện, nhưng đồ ăn ngon thì vẫn cứ ngon, nên tôi vẫn chăm chỉ xúc từng thìa.
“Anh còn nhớ lúc mới chuyển đến đây không? Hồi đó anh 19 tuổi, trông đáng yêu kinh khủng.”
Ki Baek Woo bị điên rồi sao? Tôi vừa nhai miếng trứng cuộn vừa liếc nhìn phía đối diện. Năm tôi 19, Ki Baek Woo mới 16. Nói đến nhỏ xíu, đáng yêu thì chắc chắn không phải tôi mà là cậu ta. Nếu hồi đó Ki Baek Woo dám trêu tôi “anh đáng yêu quá” thì chắc tôi đã sốc đến cạn lời, thậm chí còn thấy nghi ngờ nhân sinh ấy chứ.
“Trước khi chuyển đến đây thì ở trại trẻ mồ côi... sau này tìm được phòng trọ rồi thì lại không được dùng bếp. Chuyển đến đây được dùng bếp thích thật. Em được nấu cơm cho anh... nhưng thích nhất vẫn là chỉ có hai đứa mình sống với nhau, không ai làm phiền.”
“Để đấy, anh tự gỡ được.”
Tôi định gắp miếng cá thu thì Ki Baek Woo đã nhanh tay gỡ thịt cá. Tôi khẽ gõ đũa vào bát cá, ý bảo cậu ta thôi đi.
“Vâng, em biết rồi.”
Ki Baek Woo lập tức đặt đũa xuống. Những chuyện này thì nghe lời ghê cơ. Giá mà cậu ta cũng chịu im miệng đừng làm tôi khó chịu thì tốt biết mấy.
“Anh này, anh còn nhớ cái đó không?”
Ki Baek Woo cứ líu lo không ngừng từ lúc tôi bước vào bếp. Trong lòng tôi chỉ muốn véo mạnh vào cái mỏ đầy đặn kia, nhưng làm vậy chắc cũng vô ích nên đành thôi. Sao cậu ta có thể nói không ngừng nghỉ như thế trong khi tôi chẳng buồn đáp lại một lời? Giờ thì tôi thấy ngạc nhiên thật sự. Ai nhìn vào hẳn cũng sẽ nghĩ Ki Baek Woo là một con chim sẻ đích thực.
Rốt cuộc Ki Baek Woo đang cố gắng vì điều gì? Một câu hỏi vu vơ thoáng qua, nhưng tôi không muốn biết câu trả lời cho lắm. Bởi Ki Baek Woo vốn dĩ không phải là một kẻ nói nhiều.
Ngạc nhiên thay, những người xung quanh đều đánh giá Ki Baek Woo là một người ít nói.
“Thợ săn Ki không hề khó tính, làm việc chung cũng không có gì khó khăn, chỉ là cậu ấy quá ít nói, chẳng bao giờ nói chuyện riêng nên khó làm thân được.”
Trong những năm tháng đã qua, tôi thường xuyên có dịp gặp gỡ những người từ trung tâm hiệp hội thức tỉnh. Chín phần mười cuộc trò chuyện với họ đều xoay quanh Ki Baek Woo. Những người ở trung tâm, những người quản lý thợ săn cấp cao chẳng có gì muốn hỏi một kẻ hạng bét như tôi, và tôi thì lúc nào cũng chỉ nói về Ki Baek Woo.
“Dường như cậu ấy có một thứ hào quang bất khả xâm phạm... Dĩ nhiên, với đám không thức tỉnh như chúng tôi thì thợ săn cấp S nào cũng thế, nhưng thợ săn Ki cứ có một cảm giác khang khác thế nào ấy….”
Mỗi lần gặp người của trung tâm, họ thường nói về Ki Baek Woo như vậy. Và tôi sẽ đáp lại:
“Mọi người nói quá rồi. Baek Woo nó chỉ ngại người lạ thôi. Thân rồi thì nó nói nhiều lắm.”
“Nói nhiều… Thợ săn Ki Baek Woo ấy ạ?”
“Dĩ nhiên là tôi nói nhiều hơn nó gấp bội rồi.”
“A, ra thế ạ? Vậy mà tôi cứ tưởng... ha ha.”
“Vâng, cũng đúng thôi. Ha ha ha ha.”
Mỗi khi trên đường về nhà sau những cuộc trò chuyện kiểu vậy, nhìn Ki Baek Woo luyên thuyên kể đủ thứ chuyện trước mặt, tôi lại thấy vui đến lạ.
Người thân thiết nhất với Ki Baek Woo là tôi. Người duy nhất mà Ki Baek Woo mở lòng và thoải mái đối đãi là tôi. Người đặc biệt duy nhất của Ki Baek Woo, Lee Han Sol.
Cảm giác ấy khiến tôi tự hào. Giờ nghĩ lại mới thấy thật nực cười, nhưng lúc đó tôi đã từng nghĩ Ki Baek Woo nói nhiều hơn một chút cũng tốt. Dường như tình cảm của Ki Baek Woo tỉ lệ thuận với số lời cậu ta nói.
“Anh còn nhớ cái ngày mà mới chuyển đến là lần đầu tiên em nấu ăn cho anh không? Lúc anh đi làm về, em đã nấu sẵn canh kim chi đợi anh. Anh khen ngon lắm, còn ngạc nhiên hỏi sao lần đầu nấu mà em giỏi thế…”
Là thời gian khiến con người ta đổi thay, hay là định mệnh?
Là suy nghĩ khiến trái tim đổi thay, hay là trải nghiệm?
Dù thế giới này có là một trò chơi chết tiệt thì tôi dù ở quá khứ hay hiện tại, vẫn luôn là một và duy nhất.
Thế mà tôi bây giờ lại chẳng giống tôi của ngày xưa chút nào. Điển hình là việc nhìn Ki Baek Woo líu lo không ngừng mà tôi chẳng thấy vui vẻ gì sất.
“Thật ra cái nồi canh kim chi đó em làm hỏng một lần rồi lần thứ hai mới được. Nhưng vì muốn anh nghĩ em làm gì cũng giỏi nên em đã giả vờ như nấu một lần đã được luôn. Anh không biết đúng không?”
“Không.”
Tôi múc một thìa canh kim chi, liếc nhìn Ki Baek Woo. Vừa mới đáp lại một câu, sắc mặt Ki Baek Woo đã tươi tỉnh hẳn lên. Gò má trắng trẻo ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt cậu ta lấp lánh.
“Không á? Vậy là anh biết rồi?”
“Kim chi hết nhiều như vậy sao mà không biết? Cả một hũ kim chi đắt tiền biến mất luôn mà.”
“Ha, vậy mà em cứ tưởng anh không biết chứ. Đúng là không thể giấu được anh mà.”
Ki Baek Woo đáp lại một cách tinh nghịch như không có chuyện gì, nhưng giọng nói tràn ngập niềm vui.
Tôi lặng lẽ quan sát cậu ta mím chặt môi dưới, khẽ rụt vai, rồi cầm cả cái thìa mà từ đầu bữa chưa đụng đến với vẻ mặt hớn hở. Hệt như một đứa trẻ đang vui sướng tột độ.
Ki Baek Woo, người từ nãy đến giờ chỉ gẩy gẩy thức ăn, cuối cùng cũng học theo tôi múc một thìa canh kim chi lớn ăn với cơm. Khuôn mặt tươi cười cùng đôi mắt cong cong giống hệt với dáng vẻ ngày xưa.
Hệt như gương mặt trong câu chuyện Ki Baek Woo đang kể.
***
Chuyện xảy ra không lâu sau khi Ki Baek Woo 16 tuổi thức tỉnh thành thợ săn cấp cao và chuyển đến sống ở khu A.
“Anh! Anh về rồi ạ?”
“Ừ, anh về rồi đây, cục cưng của anh. Mà khoan, mùi gì thế?”
“Anh mau lại đây xem này. Em làm cái này cho anh đó!”
“Ơ… ơ… ơ, từ từ đã, đừng kéo anh vội. Anh còn chưa cởi giày!”
Vừa làm xong thủ tục hành chính ở trung tâm về, Ki Baek Woo với chiếc tạp dề trên người đã chạy vội ra đón tôi. Khuôn mặt non nớt cùng gò má ửng hồng của Ki Baek Woo khi ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
“Ta da!”
“Cái gì thế này?”
Ki Baek Woo kéo tôi vào bếp, khuôn mặt rạng rỡ, tự hào, đầy mong đợi mỉm cười.
“Khoan đã, cái này chẳng lẽ là…”
“…”
“Canh kim chi hả?”
“Đúng rồi, canh kim chi đó. Em làm cho anh đấy.”
Cái thời chưa có bàn ăn, chúng tôi trải một chiếc bàn gỗ thấp cũ kỹ rồi ngồi đối diện nhau cười khúc khích. Giữa bàn đặt một chiếc nồi nhôm hơi méo, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Đã rất lâu rồi tôi mới lại được nhìn thấy canh kim chi. Không thịt, không đậu phụ, chỉ có kim chi nấu đơn giản, nhưng khi đó tưởng chừng như nó là món ăn ngon nhất trên đời.
“Baek Woo, em học nấu canh kim chi ở đâu thế? Em có bao giờ nấu ăn đâu.”
“Ngon không anh?”
“Ừ, ngon dã man. Canh kim chi hồi nhỏ anh ăn rồi nhưng không biết nấu thế nào. Mà em còn chưa từng ăn món này cơ mà. Tận thế ập tới lúc em mới 7 tuổi... Chưa nói đến canh, đến kim chi còn toàn là loại rửa nước không ấy chứ. Đây là lần đầu tiên em được ăn đúng không?”
“Em hỏi chị Jae Yi.”
“Chị Jae Yi á?”
“Vâng. Chị ấy bảo đây là món anh thích nhất, ngày nào anh cũng ao ước muốn được ăn lại một lần.”
“Anh có nói thế á?”
“Vâng, anh bảo thích canh kim chi nhất, anh muốn ăn nó hơn năm lần rồi.”
“Vậy là em hỏi chị ấy vì anh thích món này à?”
“Vâng. Canh kim chi, trứng cuộn, thịt lợn xào cay và giá trộn. Tất cả những món đó em đều hỏi chị Jae Yi rồi ghi vào sổ tay. Từ giờ em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày.”
“Em nhớ hết những món anh thích ăn à?”
“Món anh thích… thì dĩ nhiên rồi. Hì hì.”
“Ki Baek Woo… cái đồ đáng yêu này…. Huhu, anh cảm động quá đi mất. Không được rồi. Anh phải hôn Baek Woo của anh một trăm vạn lần mới được. Cục cưng mau lại đây nào.”
Dáng vẻ Ki Baek Woo lao vào lòng tôi, vừa cười vừa rúc vào ngực tôi ngày ấy là thứ quý giá nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi khi nhớ đến nụ cười của Ki Baek Woo, lòng tôi lại tràn ngập yêu thương đến nghẹn ngào. Tôi muốn cho cậu ta tất cả những gì tôi có, kể cả những thứ tôi không thể cho. Tôi muốn bảo vệ cậu ta bằng mọi giá.
Ký ức về những ngày tháng ấy là thứ lương thực dự trữ duy nhất của tôi trong những ngày tháng nghèo khó. Thời gian cứ thế trôi đi, Jeong Yi Dam xuất hiện, Ki Baek Woo rời bỏ tôi, mỗi khi cảm thấy cô đơn và trống trải đến mức muốn chết đi, tôi lại lôi những ký ức ấy ra gặm nhấm từng chút một. Mỗi ngày tôi đều cố gắng sống sót bằng cách hồi tưởng về những ngày tháng ấy, những kỷ niệm hạnh phúc đến nỗi biến tôi trở thành kẻ ngốc.
Tại sao Ki Baek Woo lại nhắc đến chuyện đó?
Cứ như thể cậu ta đang cố gắng thuyết phục tôi nhớ lại những ngày tháng ấy vậy.
“Hồi đó em gần như bị nghiện nấu ăn luôn đó anh. Giờ nghĩ lại thấy cũng chẳng ngon lắm. Nhưng cứ mỗi lần em làm gì cho anh, anh cũng khen ngon, khen tuyệt vời rồi còn hôn em, cưng chiều em nữa... Gần như cả ngày em chỉ nghĩ đến chuyện nấu cơm thôi. Buồn cười thật.”
Ki Baek Woo trưởng thành cười lớn như Ki Baek Woo 16 tuổi. Gương mặt cậu ta tràn đầy hy vọng. Như thể cậu ta đang rơi vào một ảo vọng kỳ lạ vô nghĩa rằng mọi vấn đề hiện tại sẽ được giải quyết bằng cách nào đó, và chúng tôi có thể quay lại những tháng ngày hạnh phúc khi xưa. Giống như cô bé bán diêm đốt que diêm để ước vậy... Ki Baek Woo bây giờ đang mang dáng vẻ của Lee Han Sol ngày xưa, người đã từng bám víu vào những ký ức đã qua để tồn tại.
Kỳ lạ thật. Tại sao Ki Baek Woo lại như thế này? Tất cả những hành động cậu ta đang làm đều rất vụng về.
Việc cậu ta bày ra một mâm cơm thịnh soạn, việc cậu ta vốn không phải người nói nhiều mà lại luyên thuyên không ngừng như thế. Cả việc cậu ta tự nguyện đắm chìm trong những kỷ niệm đẹp đẽ xưa cũ nhưng đã nhạt phai.
Nhân vật chính dành cho Jeong Yi Dam lại đi lưu luyến một vai phụ sắp chết như tôi, chắc chắn không có thiết lập như vậy trong cái trò chơi này.
Ki Baek Woo hiện tại quá mức kỳ lạ đến nỗi tôi bỗng cảm thấy buồn cười.
“Ừ, buồn cười thật.”
Tôi ngậm thìa, nhìn chằm chằm vào Ki Baek Woo kỳ lạ ấy. Ki Baek Woo ngượng ngùng gãi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.