Định Mệnh Hỗn Loạn - Chương 13

Lịch đăng: T4 & CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#013

“Lúc ấy, trong lòng em chỉ mong sao được anh để mắt tới. Anh cứ lớn mãi, còn em chật vật mãi mới nhích được một chút, mà em thì không muốn anh xem em như một đứa con nít. Tuổi dậy thì mà…”

Ki Baek Woo vừa nói vừa cười, má lúm đồng tiền hiện rõ mỗi khi cậu ta cười lớn. 

“Anh là mối tình đầu của em. Tuổi xuân nổi loạn, mối tình đầu đơn phương, anh nghĩ em đã sốt sắng đến mức nào?” 

Tôi muốn biết rốt cuộc Ki Baek Woo đang cố gắng vì điều gì. Một Ki Baek Woo nỗ lực vì Lee Han Sol… Thật kỳ lạ. Kỳ lạ đến nỗi tôi chẳng thể đoán nổi nguyên nhân.

Chẳng lẽ vì cậu ta và Jeong Yi Dam vẫn chưa hoàn toàn thuộc về nhau nên cậu ta mới giở trò này ư? Vì tình cảm giữa cậu ta và Jeong Yi Dam chỉ vừa chớm nở, vậy nên giờ đây cậu ta đang lầm tưởng rằng mình yêu tôi?

Không, không đâu.

Thậm chí chẳng cần phải nghĩ đến chuyện yêu đương. Rất có thể chỉ đơn giản là cậu ta thấy người cùng nhà có vẻ tức giận nên muốn xoa dịu mà thôi. Cái đứa sống chung nhà bỗng dưng tỏ thái độ với mình, hẳn là anh ta gặp chuyện gì điên tiết lắm rồi đây. Sống chung mà bầu không khí căng thẳng như này sẽ rất khó chịu, trước tiên cứ dỗ cho anh ta nguôi giận đã. Hoặc cũng có thể là chẳng liên quan gì đến tình cảm, mà chỉ là chút tình nghĩa còn sót lại giữa chúng tôi.

Nhưng nếu chỉ là chút tình nghĩa thì có nhất thiết phải làm quá lên như vậy không? Trông cậu ta chẳng khác nào một kẻ đáng thương van xin người tình đã hết mặn nồng. 

“Baek Woo, Ki Baek Woo.” 

Tôi gọi tên cậu ta, cắt ngang những lời vô nghĩa mà cậu ta lải nhải. Ki Baek Woo đáp lại bằng một nụ cười.

“Vâng, anh.”

Tôi chưa từng thấy một Ki Baek Woo cẩn trọng, lo lắng như thế này bao giờ, và cảm giác ấy thật chẳng dễ chịu chút nào. Cứ như nhìn thấy một con mèo hoang run rẩy trong gió rét. Lạnh lẽo, đói khát đến nỗi thường ngày chẳng thèm liếc mắt tới người lạ, giờ lại dụi đầu vào chân họ. Thật đáng thương, nhưng cũng thật vô ích. Vì sẽ chẳng có gì thay đổi. Vậy nên… 

“Thôi đi, Baek Woo.”

“Dạ?”

“Sao cứ tốn công vào những chuyện vô ích thế?”

Nụ cười trên môi Ki Baek Woo dần tắt. Cậu ta mím môi vài lần như đang cân nhắc rồi cất lời.

 “...Cái gì vô ích cơ ạ?”

“Đừng cố nữa. Không cần thiết đâu.”

Khóe miệng Ki Baek Woo chậm rãi hạ xuống. 

“Trông em có vẻ đang cố gắng lắm hả anh?”

“Chứ sao nữa? Bình thường mày đâu có như vậy.”

“Thỉnh thoảng… thỉnh thoảng cũng có lúc thế mà. Giống như anh thỉnh thoảng cũng khác vậy. Con người mà, làm sao lúc nào cũng giống nhau được.” 

Ki Baek Woo lặp đi lặp lại chữ “thỉnh thoảng” tận ba lần. Như thể cậu ta đang hy vọng tôi chỉ thay đổi một thời gian rồi sẽ lại trở về như trước kia.

Ki Baek Woo muộn màng nở một nụ cười gượng gạo, sự miễn cưỡng lộ rõ mồn một. Cậu ta ngập ngừng một lát rồi hỏi.

“Nhưng mà… em như thế này, anh không thích ạ?”

“Ừ…”

“Nếu anh ghét em đến thế thì em sẽ im lặng, được không anh?”

Tôi chậm rãi nhai nốt thìa cơm cuối cùng, nuốt xuống rồi nói. Nhưng không phải là câu trả lời cho câu hỏi của cậu ta. 

“Anh định chuyển nhà.”

“...Chuyển nhà á?”

“Không phải đi ngay đâu.”

Ki Baek Woo hoàn toàn câm nín. Hôm nay là lần đầu tiên cậu ta yên lặng đến thế. Nếu biết trước, tôi đã nói câu này từ lâu rồi.

Tôi thoáng hối hận, đứng dậy. Tiếng chân ghế ma sát trên sàn vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.

***

“Anh à, em nghĩ kỹ rồi. Có vẻ trước giờ em đã suy nghĩ quá nông cạn. Đáng lẽ em nên bảo anh chuyển nhà sớm hơn mới phải. Chung cư này cũ rồi, vách tường lại mỏng, an ninh không tốt. Chỉ là… em có quá nhiều kỷ niệm với anh ở đây, vậy nên em mới tham lam muốn giữ lại. Chúng ta bắt đầu yêu nhau cũng ở nơi này mà… Với em, nơi này vô cùng đặc biệt nên em chưa từng nghĩ đến việc sẽ chuyển đi. Nhưng lỡ như cổng không gian mở ra thì nguy hiểm lắm.”

“…”

“Em xin lỗi vì đã khiến anh vì em mà đến tận khu A này sống. Lẽ ra khi bắt đầu kiếm được tiền, em nên tìm nhà mới ngay. Em xin lỗi. Em sẽ gọi điện cho trung tâm và các văn phòng bất động sản quanh đây để xem có chỗ nào tốt không. Một căn nhà an toàn, rộng rãi… À, em sẽ tìm ở ngoại ô phía nam nữa. Anh đi raid ở các khu khác nên đi lại vất vả lắm đúng không? Em thật sự quá trẻ con, lại còn ích kỷ nữa, lớn rồi mà chỉ nghĩ cho bản thân… Em xin lỗi, anh đợi em một chút, em sẽ tìm chỗ dọn đi nhanh nhất có thể.”

“Sao lại phải tìm?”

“Anh bảo muốn chuyển đi mà…”

“Không, Baek Woo.”

“Dạ?”

“Anh sẽ chuyển đến khu B.”

“À, nếu đến được khu B thì quá được rồi… Nhưng mà anh ơi, em còn vướng luật cấp bậc nên…”

“Không, chuyện đó liên quan gì chứ. Baek Woo, mày đang nói linh tinh gì vậy?”

“Dạ?”

“Chỉ có anh chuyển đi thôi. Mày cứ ở lại đây đi.”

“…Dạ?”

“Anh sẽ không đòi tiền thuê nhà đâu, mày cứ tiếp tục sống ở đây đi. Không thích thì có thể tìm một căn tốt hơn rồi chuyển đi. Tùy mày."

Đêm qua quả thực là một mớ hỗn loạn.

Tại sao tôi phải  tốn sức vào những chuyện vặt vãnh này? Tên Ki Baek Woo này rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì vậy? Cậu ta muốn gì ở tôi, cái thứ khốn kiếp chết tiệt này? Tôi đã nói tôi sẽ tự mình rời đi. Nhưng tại sao tôi lại phải hạ mình giải thích từng câu từng chữ với cái loại như cậu ta chứ? Nói ra thì cậu ta có hiểu không? Không biết gì hết thì hiểu thế quái nào được? Tại sao tôi phải phí sức vào những chuyện vô ích như thế này? Rốt cuộc là tại sao! Nên là ngậm mồm vào đi. Khoá ngay cái mỏ chết tiệt của cậu lại cho tôi nhờ!

Những ý nghĩ ấy khiến tôi không thể kìm được mà tức điên lên.

Chuyện xảy ra sau khi tôi thông báo về việc chuyển nhà trong bữa tối. Ki Baek Woo, người mới nãy còn huyên thuyên đủ thứ bỗng dưng im bặt. Tôi chẳng còn gì để nói nữa nên đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

“Anh vào phòng trước đây, ăn xong thì gọi anh. Bát đũa anh sẽ rửa.” 

Nói xong, tôi vào phòng và tắm rửa. Tắm xong sấy tóc thay quần áo các kiểu, vậy mà Ki Baek Woo vẫn còn đang ở trong bếp.

Hừm, hôm nay cậu ta có vẻ thích ngồi lì trong bếp nhỉ?

Tôi chẳng quan tâm Ki Baek Woo nghĩ gì, cứ thế nằm dài trên giường thư giãn. Một chiếc bụng no, da dẻ mịn màng, trên người thoang thoảng hương thơm dễ chịu của sữa tắm và kem dưỡng thể. Hơn nữa, tôi cũng đã nói với Ki Baek Woo về việc chuyển nhà. Tôi còn đang nghĩ không biết khi nào mới nói được, ai ngờ lại xong sớm như vậy. Lâu lắm rồi tôi mới thấy vui đến thế. Tôi lười biếng lăn qua lăn lại trên giường, nghịch điện thoại.

À, đúng rồi. Lâu rồi không vào xem thử.

Tôi chợt nhớ đến cộng đồng mạng của trung tâm, nơi tập trung các nhân viên và người thức tỉnh thuộc trung tâm. Bài viết mới nhất như thường lệ vẫn là những lời ca tụng Jeong Yi Dam.

Nào là hoá thân của Hoa Đà, nào là vị thần chữa lành giáng trần vì tiếc nuối đất nước đã mất, nào là đại thiên sứ đến cứu rỗi nhân loại trong nghịch cảnh…

Trong cộng đồng tràn ngập những lời lẽ nịnh bợ Jeong Yi Dam. Là người trị liệu cấp S duy nhất trên thế giới, Jeong Yi Dam không những được tung hô mà còn được thêm mắm dặm muối về lòng yêu nước vào những bài viết nhiều không đếm xuể.

Ôi, những sinh linh đáng thương này… Chậc chậc.

Bọn họ cứ ngỡ thế giới này được tạo ra vì Jeong Yi Dam, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo hệ thống tung hô những lời sáo rỗng. Tôi cười khẩy, lướt nhanh qua các bài đăng mới thấy chẳng khác nào thế giới trò chơi hẹn hò với Jeong Yi Dam, đám đông kia cứ ghép Jeong Yi Dam với đủ loại đối tượng rồi cãi cọ ầm trời.

Ha, đám người ngu ngốc này… Cái lúc tôi quay lại, Jeong Yi Dam đã chọn tuyến của Ki Baek Woo rồi.

Tôi đắm mình trong cảm giác tự mãn vô nghĩa. Tôi thấy tất cả những kẻ đang tụ tập trong cộng đồng lải nhải về Jeong Yi Dam đều thật ngu xuẩn. Tôi nhếch miệng, lướt xem ảnh chụp lén của Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam.

[Ảnh paparazzi] Người trị liệu cấp S Jeong Yi Dam x Thợ săn cấp S Ki Baek Woo.jpg 

(Ảnh 1.jpg) 

(Ảnh 2.jpg) 

Bình luận (999+) 

Ẩn danh 123: Mà hình như thợ săn Ki có người yêu rồi thì phải? Cái này không phải ngoại tình à? 

Ẩn danh 124: Người yêu hiện tại của thợ săn Ki là cấp C. 

Phía dưới bài đăng có hàng loạt bình luận vô nghĩa nhắc đến tôi, nhưng tôi bỏ qua hết. Bọn họ nói gì tôi cũng chẳng thấy tức giận. Vì tôi chỉ là một tên cấp C tầm thường, và Ki Baek Woo sắp sửa đá tôi để đến với Jeong Yi Dam, tất cả đều là sự thật. Tôi chỉ là thứ cặn bã chẳng đủ tư cách làm nhân vật chính, nhưng tôi không phải loại người hèn nhát nổi giận với những lời nói đúng. Thật đấy.

Đúng là đẹp đôi thật. 

Tôi thờ ơ nghĩ khi nhìn những bức ảnh Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam đứng bên nhau. Một Ki Baek Woo lạnh lùng và một Jeong Yi Dam có vẻ ngoài mềm mại, khách quan mà nói thì họ rất hợp nhau. Kiếp trước, có lần tôi nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì khung cảnh trong truyện tranh lãng mạn. Còn tôi cứ thế chìm trong cảm giác thất bại thảm hại. Nhưng tất cả đều là chuyện của quá khứ.

Thời gian đó dường như đã xa lắm rồi. Đang chìm đắm trong những cảm xúc mới lạ, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở.

“Anh.”

Ki Baek Woo bước vào, đứng ở mép cửa.

“Anh à, chuyện chuyển nhà ban nãy…”

Thái độ bình tĩnh, không hề gượng gạo của cậu ta khiến tôi nhìn thẳng vào mắt cậu. Ki Baek Woo nhẹ nhàng bước đến trước giường. Dáng vẻ trầm tĩnh này mới giống Ki Baek Woo thường ngày, khiến tôi có chút thiện chí muốn đáp lời.

Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi dậy. Cậu ta ngồi xuống mép giường.

“Chuyển nhà thì sao?” 

Tôi tốt bụng chủ động hỏi. Ki Baek Woo quay người về phía tôi, đáp lời. Nhưng ngay lập tức, tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.

Cái thằng này… đang nói cái quái gì vậy…? 

Mới nãy tôi còn vui vẻ, còn có lòng muốn nói chuyện với Ki Baek Woo… vậy mà cậu ta đã phá hỏng tất cả trong giây lát. Những lời thốt ra từ miệng Ki Baek Woo toàn là những lời nhảm nhí.

“Anh, em nghĩ kỹ rồi, hình như trước giờ em hơi nông cạn… Anh vì em mà đến tận khu A này sống… Em sẽ gọi điện cho trung tâm và các văn phòng bất động sản quanh đây để xem có chỗ nào tốt không. Một căn nhà an toàn, rộng rãi…”

Việc cậu ta nói sẽ tìm nhà ở ngoại ô khu A, hay việc cậu ta nhận ra trước đây mình đã ích kỷ như nào, tất cả những lời lẽ ngọt ngào mà Ki Baek Woo thốt ra đều là vô nghĩa.

Tôi có cảm giác như đang đi đường thì bất ngờ bị tạt một gáo nước bẩn vào mặt mà cau mày khó chịu.

“Baek Woo, mày nói cái quái gì vậy. Chuyển nhà là anh đi một mình. Mày cứ ở lại đây đi.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo