Định Mệnh Hỗn Loạn - Chương 21

Lịch đăng: T4 & CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#021

“A hức…”

Tôi ôm lấy vai đang đau nhức dữ dội rồi khuỵu xuống. Chắc chắn là tôi đã bị thương, lúc đó tôi mới từ từ bò lết trên sàn.

Rõ ràng tôi đã tìm thấy một nơi để ẩn nấp, nhưng nó ở đâu nhỉ… Á, đau quá… Khi tôi đang rên rỉ và lề mề, một bàn tay túm chặt lấy eo tôi. Đó là Kim Jin Oh.

“Mày, cái thằng khốn nạn này, mày điên thật rồi à? Mày định từ giã cõi đời này thật à? Muốn chết thì nói sớm đi chứ? Không cần phải bò lết đến tận đây để tự tử công khai, tao có thể giết mày một cách sạch sẽ từ trước rồi chôn cất cẩn thận trên núi sau nhà đấy. Tại sao mày lại cứ phải tự chuốc lấy khổ sở thế hả đồ chó chết!”

Kim Jin Oh phun nước miếng và chửi rủa thậm tệ.

Nhìn cái cách gã gân cổ lên mà hét như thể chúng tôi có mối quan hệ gì đó thật buồn cười. Ai nhìn thấy cảnh này chắc sẽ nghĩ tôi và gã là bạn thân, đã cùng nhau xây dựng tình đồng đội vĩ đại lắm.

Mặc dù khả năng tấn công của chúng tôi hợp nhau, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi thân thiết. Kim Jin Oh đôi khi cũng gửi tin nhắn riêng cho tôi, nhưng tôi hiếm khi trả lời. Thật lòng mà nói, tôi thấy gã hơi thái quá.

Nhưng tôi không nói ra điều đó. Bởi vì đúng là tôi vừa gây phiền phức, và cũng đúng là Kim Jin Oh đã đưa tôi, người đang ôm vai lúng túng, đến một nơi an toàn.

Dù sao thì tôi vẫn biết ơn nên gượng cười.

“Này, nước bọt bắn nhiều quá…”

“Nước bọt á? Cái đụ má! Tao đang cố nhịn không nhổ đờm vào cái mặt chó chết của mày đấy!”

“Mặt tôi đâu đến nỗi chó chết. Đừng nhổ mấy thứ đó.”

“Oa, tao thật sự muốn đấm mày một trận. Ừ, mặt mày không chó chết thì tốt rồi đấy, thằng điên. Cứ dùng cái mặt đẹp đẽ của mày mà đi lừa gạt khắp nơi đi, thằng chó đẻ.”

“Á á, đau quá. Đừng lắc tay như thế, á á á.”

Kim Jin Oh nắm lấy cánh tay tôi và lắc mạnh, tôi rên rỉ, nhưng thay vì dừng lại, gã ta lại nắm chặt vào vai trái vừa bị thương của tôi.

“Á á á! Đau quá, thật sự rất đau, làm ơn làm ơn làm ơn!”

Đau đến mức nước mắt tôi cứ tuôn rơi. Khi tôi thở hổn hển và quằn quại vì đau đớn, Kim Jin Oh có vẻ hả hê hơn một chút, gã nắm lấy eo tôi và kéo tôi vào một góc khuất hơn.

“Mày không biết bị thương thì đau chết đi được à? Nhìn mày khóc lóc thế này thì có vẻ không phải diễn kịch để chết, vậy tại sao lại đứng ngây ra đó chứ? Mày có chịu tỉnh táo lại không hả?”

Kim Jin Oh vừa chửi rủa vừa kéo vạt áo chiến đấu của mình lên và chà mạnh vào mặt tôi. Dù vậy, bộ đồ chiến đấu được làm bằng vải Gore-Tex chống đâm, rất trơn nên nước mắt không thể lau sạch được.

Két! Két!

Giữa tiếng kêu rên của diệt vong đang hấp hối, tôi và Kim Jin Oh tạm nghỉ để lấy lại hơi. Những đồng đội khác không thấy bóng dáng đâu cả. Có vẻ như họ đã tự ẩn nấp cẩn thận. Lửa than bắn vào đá như những tia lửa văng tung tóe khắp nơi.

Tách tách. Giữa tiếng củi cháy tí tách, Kim Jin Oh bất chợt lên tiếng. May mắn thay, lần này là giọng điệu bình thường chứ không phải kiểu xã hội đen.

“Mày bị gì vậy?”

“Hả?”

“Nghe nói dạo này mày cứ như vậy suốt.”

“Gì cơ?”

“Tao nghe hết từ Lee Su Hyun và Ham Yoon Ah rồi. Họ nói mày cứ hành động như thể muốn bị thương vậy.”

“Tôi á?”

“Mấy nhỏ đó cứ làm quá lên vì mày đẹp trai, nên tao cứ nghĩ chắc mày lại làm trầy xước đâu đó tí thôi. Giờ nhìn thì đúng là thật. Mày bị làm sao vậy?”

Tôi không biết Kim Jin Oh thân với chị Su Hyun hay Yoon Ah hay không. Đương nhiên là do tôi chưa từng hỏi.

Dù sao thì tôi cũng không nghĩ họ sẽ dành thời gian để nói chuyện về tôi. Thật ra, tôi không nghĩ mình thân thiết với cả chị Su Hyun hay Yoon Ah. Nhưng tôi vẫn thích họ hơn Kim Jin Oh… Mà thôi, chắc không phải họ đang nói xấu tôi là đồ vô học Lee Han Sol gây phiền phức gì đâu, chỉ là lo lắng nên nói chuyện linh tinh thôi, vậy nên tôi thấy hơi ngượng.

Tôi là thợ săn cấp C, không phải cấp S quý giá như Ki Baek Woo, nên đội hình của tôi thường xuyên thay đổi khi đi raid. S hay A thì ít người nên đội hình cũng quanh quẩn bấy nhiêu thôi, nhưng cấp B trở xuống thì khác. Nên tôi nghĩ mọi người sẽ không nhận ra. Dù sao thì cũng chỉ thỉnh thoảng gặp nhau thôi mà.

Dù tôi cố tình bị thương thì họ cũng sẽ nghĩ tôi ngu ngốc nên mắc lỗi thôi. Nhưng hóa ra mọi người đều nhận ra. Một cảm giác xấu hổ đột nhiên ập đến.

‘Mình lộ liễu đến thế sao? Mình cứ nghĩ dạo này khả năng diễn xuất giả vờ của mình đã khá lên rồi chứ… Cái này thật là mất mặt quá đi…’

Tôi không nghĩ ra được lời bào chữa hợp lý nào nên đành im lặng. Tôi mong Kim Jin Oh sẽ không hỏi thêm nữa. Tôi tuyệt đối không muốn tự mình nói ra sự thật.

Bởi vì tôi biết rõ rằng những gì tôi đang làm là ngu ngốc và ngớ ngẩn hơn bất cứ điều gì trên đời, không cần phải có ai chỉ ra.

Nhưng người khác thì luôn không theo ý mình. Ngay cả Ki Baek Woo còn không theo ý tôi, thì đây là điều không thể tránh khỏi. Thế nên, Kim Jin Oh lại hỏi tôi như thể đang thúc ép:

“Tại sao lại như vậy, Lee Han Sol. Nghe nói khi đi raid với Lee Su Hyun, mày đã làm ngón chân bị thương. Vết thương vừa lành chưa được bao lâu mà giờ lại làm bị thương cả vai. Tại sao mày lại tự chuốc lấy khổ sở thế. Mày muốn tàn phế à?”

“Chị Su Hyun là bạn anh à?”

“Đừng đánh trống lảng.”

“Đánh trống lảng gì chứ. Đừng có mất dạy mà gọi Lee Su Hyun, Lee Su Hyun, hãy gọi là chị đi. Chị Su Hyun mạnh hơn anh nhiều đấy.”

Thằng chó này, nếu bị điện trăm vôn của chị Su Hyun giật một phát là chết ngay, vậy mà còn dám gọi Lee Su Hyun, Lee Su Hyun một cách vô lễ…

Kim Jin Oh trừng mắt nhìn tôi. Tôi giả vờ quay lại phía sau tảng đá, kiểm tra tình trạng của diệt vong. Dù Kim Jin Oh có cứu mạng tôi bao nhiêu lần, dù anh ta có mắng mỏ tôi tơi bời, chửi rủa và đe dọa tôi đến mức tai chảy máu. Tôi cũng tuyệt đối chết cũng không thể nói ra.

Không thể nào nói rằng nếu bị thương, Ki Baek Woo sẽ quan tâm tôi, và vì vậy, tôi liều mạng lặp đi lặp lại những hành động ngu ngốc này…

***

Lúc đầu, đó không phải là cố ý. Thật ra, trong quá trình săn quái vật, đôi khi tôi cũng bị thương. Giống như một người lính trong chiến tranh thường xuyên mang trên mình những vết sẹo, một thợ săn chiến đấu với diệt vong cũng không thể tránh khỏi điều đó. Tôi cũng bị thương, Ki Baek Woo cũng bị thương. Giống như trước khi Ki Baek Woo thay đổi, lời hứa duy nhất chúng tôi không thể giữ được là ‘không bị thương’.

Nhưng ngày hôm đó, tôi đã bị thương khá nặng. Bình thường, tôi thường hèn nhát cố gắng tránh bị thương nặng, nhưng ngày hôm đó thì khác.

Một con diệt vong lao về phía bức tường băng mà một thợ săn khác trong đội đã tạo ra. Bức tường băng vỡ tan thành nhiều mảnh và văng tứ tung. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp né tránh.

“Á?”

Cảm giác lạnh lẽo của vật gì đó rơi xuống từ trên cao khiến tôi ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó, một cảm giác nóng rát dữ dội ập đến.

Một mảnh băng sắc nhọn xé toạc da đầu bên phải tôi, sượt qua tai và găm vào vai. Một thứ gì đó ẩm ướt chảy từ trên xuống, thấm vào bộ đồ chiến đấu của tôi. Tôi không biết đó là nước đá tan chảy hay máu của tôi. Dù sao thì, tôi vẫn phải đối mặt với con quái vật gớm ghiếc đang hoành hành trước mắt. Tôi lùi lại đồng thời bắn ra những ngọn lửa.

Khi chúng tôi phá hủy lõi hầm ngục và kết thúc raid, tất cả những người tham gia đều tả tơi. Ai cũng chảy máu ở đâu đó, và vì thế, tôi cũng biết thứ chất lỏng nhớp nháp vẫn chảy dọc theo má tôi cho đến bây giờ không phải là mồ hôi mà là máu.

“Này, nhìn Han Sol kìa. Mặt mày toàn máu. Cậu ổn không?”

“Ha ha, cái này thì có là gì đâu… Mọi người đều ổn chứ?”

“Chân tay chưa đứt lìa thì coi như ổn hết đúng không? Ha ha ha!”

Chúng tôi chen chúc nhau di chuyển đến Trung tâm khu B. Trung tâm có phòng hồi phục dành cho người thức tỉnh. Các thành viên trong đội cười khúc khích khi nhìn thấy nhau tơi tả, và lần lượt được điều trị. Mặc dù có người thức tỉnh hệ trị liệu được điều động nhưng do họ không đạt đến cấp D nên không có nhiều ý nghĩa. Hệ trị liệu rất hiếm, chỉ cần vượt qua cấp D là đã được triệu tập đến Trung tâm chính rồi.

“Tôi sẽ sử dụng năng lực. Với vết thương này thì có thể cầm máu được.”

Nhìn người trị liệu nói một cách máy móc và đưa tay gần mặt tôi, tôi chợt nghĩ đến người trị liệu cấp S. Người trị liệu cấp S xuất hiện kỳ diệu như một vị thần chữa lành.

Jeong Yi Dam, đúng vậy, là cái tên đã in sâu vào tai tôi qua truyền thông một thời và không thể nào quên được.

Người đó chắc sẽ chữa lành vết thương này ngay lập tức.

Chợt nhận ra dạo này Ki Baek Woo trở về từ raid không hề có một vết xước nào. Jeong Yi Dam, chắc là người đó đã chữa trị cho cậu ta. May quá.

May mắn sao?

May mắn chứ, đương nhiên rồi. Baek Woo sẽ không phải chịu đau đớn mà vết thương sẽ được chữa lành ngay lập tức. Thật may mắn khi Jeong Yi Dam xuất hiện.

May mắn sao.

Nhưng… Ki Baek Woo trở nên kỳ lạ là sau khi người trị liệu đó đến khu A thì phải.

Lee Han Sol, đồ điên. Mày đang nghĩ cái quái gì thế này.

Những suy nghĩ không cần thiết cứ lặp đi lặp lại. Bất chợt, không liên quan đến ý muốn, hình ảnh Ki Baek Woo bị thương ở tai trái và vai y hệt tôi hiện lên trong tâm trí tôi như một ảo ảnh. Khuôn mặt Ki Baek Woo, người mà tôi đã liều mạng bảo vệ từ nhỏ để cậu ta không bị thương, không phải đau đớn hay vất vả, giờ đây đẫm máu khiến lòng tôi đau nhói. Tôi điên cuồng lắc đầu, không muốn ảo tưởng về những điều chưa xảy ra. Tôi nhắm chặt mắt rồi lại mở ra.

Dừng lại đi. Dừng lại đi, Lee Han Sol, thằng ngu này. 

Nhưng Ki Baek Woo trong ảo ảnh lại càng trở nên rõ nét hơn.

Lúc đó, Jeong Yi Dam mặc đồ trắng xuất hiện trong tưởng tượng.

Bộ đồ chiến đấu cho raid là một bộ đồ đen bó sát toàn thân, nhưng Jeong Yi Dam xuất hiện bất ngờ trong tâm trí tôi lại mặc đồ trắng tinh. Giống như một thứ gì đó linh thiêng, một vầng hào quang rực rỡ tỏa ra từ phía sau lưng cậu ta. Khuôn mặt của Jeong Yi Dam, người mà tôi từng nghĩ là khá dễ thương chỉ qua bức ảnh thẻ vô cảm trên báo giờ đây lấp lánh như một thiên thần giáng trần cùng với ánh sáng đó.

Thiên thần Jeong Yi Dam tiến đến gần Ki Baek Woo đang kiệt sức vì mệt mỏi. Ki Baek Woo nhìn cậu ta. Ánh mắt khô khan như thể đã chán ngấy mọi thứ, ánh mắt mà cậu ta nhìn tôi dạo gần đây.

Jeong Yi Dam khác với tôi, không màng đến ánh mắt vô cảm đó, lặng lẽ đưa tay ra. Bàn tay với móng tay được cắt tỉa gọn gàng chạm vào khuôn mặt rõ nét của Ki Baek Woo. Cậu ta chậm rãi xoa dịu vết thương. Ánh sáng chói lóa tỏa ra, vết thương của Ki Baek Woo từng bị xé rách một cách tàn nhẫn đã lành lại. Ánh mắt lạnh lùng của Ki Baek Woo đong đầy cảm xúc, trở nên dịu dàng. Ánh mắt sùng bái như nhìn thấy thần thánh.

Ánh mắt ngọt ngào như đang đắm chìm trong tình yêu, ánh mắt mà cậu ta từng nhìn tôi trước đây.

Ki Baek Woo vùi khuôn mặt nhỏ bé và xinh đẹp vào bàn tay của Jeong Yi Dam và mỉm cười.

“Từ bây giờ em sẽ yêu anh. Vì anh hữu dụng hơn Lee Han Sol nhiều. Jeong Yi Dam, anh xứng đáng nhận được tình yêu của em. Em sẽ hứa yêu anh mãi mãi…”

Má Ki Baek Woo ửng hồng, cậu ta nói những lời kỳ lạ.

“Xong rồi.”

“…”

“Thợ săn Lee Han Sol!”

“Ơ, vâng, vâng ạ?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo