Định Mệnh Hỗn Loạn - Chương 30

Lịch đăng: T6 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#030

“Quá đáng thật, Ki Baek Woo! Không chịu quang hợp cùng anh nữa. Dạo này em lạnh lùng quá đấy, có biết không?”

Tôi vẫn cất giọng than vãn như chẳng có gì to tát. Vui vẻ, nhẹ nhàng, như thể mọi thứ vẫn bình thường. Như thể tình cảnh này là một điều hoàn toàn có thể xảy ra.

“Em bị dậy thì muộn hay sao mà giờ mới thế này? Cứ thế này thì anh buồn lắm đấy.”

Tôi nói rồi cười. Dù Ki Baek Woo chẳng hề quay lại nhìn tôi.

“Này? Baek Woo, lại đây xem nào. Trên TV đang chiếu chỗ chúng ta từng đến này.”

Tôi xem TV, lướt điện thoại, nghe radio. Hễ có bất kỳ thứ gì gợi nhắc dù chỉ một chút đến ký ức của chúng tôi, tôi liền gọi Ki Baek Woo bằng giọng hào hứng.

“Em nhớ chỗ này không? Nhà hàng mì ngày xưa chúng ta đến ấy. Ngon tuyệt luôn.”

Ki Baek Woo xoa trán mệt mỏi, rồi quay mặt đi mà chẳng thèm nhìn tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng, một mình hăng say kể lể.

“Chỗ đó là do em tìm ra mà, đúng không? Hôm ấy tụi mình đùa nhau, bảo phải đi hẹn hò đúng kiểu, thế là ngay hôm sau em nhắn một tin dài dằng dặc làm anh giật cả mình. Em không ngủ cả đêm, mò mẫm tìm đủ mọi quán ngon, chỗ đẹp, rồi bảo đi hết mấy chỗ này, hẹn hò đi. Em nhớ không? Hài chết đi được.”

“….”

“Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò là quán mì đó đấy. Anh muốn đi lại lần nữa. Được không?”

Dù Ki Baek Woo chẳng đến gần tôi, chẳng trả lời, dù cậu ta chỉ lướt qua tôi với ánh mắt lạnh như đá, tay lướt điện thoại chẳng màng đến tôi. Tôi vẫn cố gợi lại những ngày hạnh phúc của chúng tôi không ngừng nghỉ.

“Hồi đó em dễ thương lắm. Anh chỉ đùa thôi, vậy mà em nghiêm túc ghi lại hết mọi chỗ hay ho, rồi tự tin đưa cho anh xem. Em còn nói gì nữa nhỉ? Rằng em là một người yêu siêu đáng tin cậy, đúng không? Anh lúc đó chỉ nghĩ, trời ơi, cái cậu nhóc đáng yêu này từ đâu rơi xuống thế không biết…”

Tôi tiếp tục, tiếp tục, chẳng bỏ cuộc, cố tỏ ra hạnh phúc trước mặt Ki Baek Woo. Tôi thật lòng tin rằng nếu cứ hành xử như bình thường, Ki Baek Woo sẽ trở lại là cậu ta mà tôi từng biết. Rằng nếu chúng tôi giữ được “chất chúng tôi”, thì chúng tôi sẽ lại là chính mình. Tôi ôm ấp cái ý nghĩ ngớ ngẩn ấy, mãnh liệt, khao khát đến tuyệt vọng.

Nhưng dù cố gắng để vẫn là Lee Han Sol và Ki Baek Woo, tôi lại chìm vào những suy nghĩ rối bời. Đặc biệt là khi nhìn thấy những bức ảnh của Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam thỉnh thoảng xuất hiện trên diễn đàn.

Hay là đổi kiểu tóc nhỉ.

Tôi đứng ngây ngốc trước gương, nghịch ngợm mái tóc mà từ trước đến nay chẳng bao giờ để tâm. Liệu có bù xù quá không? Có tệ không…? Nếu tôi để tóc dài dịu dàng như người đó, để phần tóc mái rũ xuống thế này… liệu có khá hơn không?

Tôi kéo mớ tóc mái lỏng lẻo vuốt qua, rồi bất chợt chạm mắt với chính mình trong gương. Tôi giật mình, khựng lại.

Người đó trên mặt chẳng có lấy một nốt ruồi. Da trắng như tờ giấy… thật sự khác hẳn mình.

Tôi nhìn nốt ruồi trên mí mắt phải. Chỉ cần hạ mắt xuống một chút, tôi thấy một nốt ruồi khác nằm ngay trên má cùng một đường thẳng. Hai nốt ruồi mà Ki Baek Woo từng nói là kỳ diệu và đáng yêu, thường xuyên vuốt ve, hôn lên từng cái một.

Có nên xóa nốt ruồi không nhỉ?

Có cả nốt ở khóe miệng nữa, trông mặt tôi có vẻ hơi bừa bộn. Sao trước giờ tôi không thấy phiền nhỉ? Có phải tôi quá vô tư với mấy chuyện này không?

Rồi cả cách nói chuyện nữa…

“Xin chào, tôi là Jeong Yi Dam, à không, làm lại.”

“Xin chào, tôi là thợ săn Lee Han Sol. Rất vui được gặp. Cấp của tôi là C. Tôi là, tôi là…”

Người đó nói chuyện thế nào nhỉ?

Hôm ở bệnh viện, với giọng ngọt ngào, người đó nói…

“Thợ săn à, nhìn cậu thế này mà lại hay nói những lời sến sẩm thế sao.”

“Thợ săn, nghe điện thoại đi.”

Đúng rồi, là kiểu như vậy. Giọng nói dịu dàng trôi chảy, cuối câu hơi vút lên khiến lòng người nghe ngứa ngáy. Phát âm mềm mại, nhịp thở điềm tĩnh. Tôi nghĩ mình cũng có thể nói như thế. Chỉ là vấn đề thói quen thôi, nếu luyện tập một chút, tôi sẽ quen. Chuyện này chắc chắn tôi làm được…

Rồi còn gì nữa nhỉ? Làm gì nữa đây? Nếu tôi…

“Cách ăn mặc cũng khác nữa… Tôi toàn mặc đồ thoải mái, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng kiểu này chắc tôi cũng làm được. Chỉ cần mua vài cái áo len hay gì đó…”

Và, và còn…

“Nếu vấn đề là vì tôi là Lee Han Sol thì cứ trở thành người đó là được, đúng không? Nếu Baek Woo thích kiểu người như vậy, tôi sẽ trở thành như vậy…”

Ki Baek Woo giờ chẳng còn lấy cớ đi cổng nữa, cứ thế biến mất bất cứ lúc nào. Và mỗi lần như vậy, chắc chắn cậu ta đang ở bên Jeong Yi Dam. Diễn đàn lại xuất hiện thêm những lời kể về việc bắt gặp hai người họ, còn tôi thì chẳng làm được gì, chỉ lặp đi lặp lại những ý nghĩ quái gở.

“Vậy thì cứ để tôi trở thành Jeong Yi Dam là được, phải không?”

Nếu tôi là Jeong Yi Dam, liệu Ki Baek Woo có trở lại bên tôi không? Dù chỉ là trong chốc lát. Nếu tôi không còn là Lee Han Sol mà là Jeong Yi Dam, liệu quãng thời gian kinh khủng này có kết thúc một cách đơn giản không? Trước mắt cứ làm thế đã, rồi từ từ sửa chữa mối quan hệ lệch lạc này…

“Tự nghĩ thôi mà cũng thấy hơi creepy… Đây đâu phải phim kinh dị.”

Thay quần áo, xóa nốt ruồi, liệu có biến Lee Han Sol thành Jeong Yi Dam được không? Ngốc thật…

Tôi biết mình không bình thường. Biết mình đang hành xử không ra dáng người lớn mà chỉ biết loay hoay. Cười đó, khóc đó. Muốn nói chuyện với Ki Baek Woo nhưng lại sợ hãi muốn chạy trốn. Muốn là Lee Han Sol, nhưng lại nghĩ mình có thể trở thành Jeong Yi Dam.

Tôi oán trách cả thế giới, oán trách Jeong Yi Dam, rồi oán trách chính mình.

Tôi thấy mình thật ghê tởm, nhưng ngay sau đó lại nghĩ rằng việc tôi hành xử thất thường là điều dễ hiểu. Vì tôi chẳng biết phải làm gì. Dù cố hành động như bình thường, dù cố lôi kéo những kỷ niệm vui vẻ của chúng tôi, dù chuẩn bị quà hay nấu những món Ki Baek Woo thích, dù làm mọi thứ mà cậu ta từng yêu thích…

Nhưng ánh mắt Ki Baek Woo nhìn tôi chẳng còn chút ánh sáng nào.

Ngày trước, cậu ta luôn nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như sao. Vậy giờ tôi phải làm gì thêm nữa đây?

‘Tôi không biết.’

Thật sự không biết. Không biết từ đâu mà mọi thứ bắt đầu lệch lạc. Không biết tôi đã làm sai điều gì. Không biết phải làm gì để đưa mối quan hệ của chúng tôi trở lại đúng hướng.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Tôi chỉ muốn được gặp Ki Baek Woo.

Dạo này, Ki Baek Woo chỉ về nhà khi say xỉn. Không, phải nói là chỉ khi say xỉn cậu ta mới về. Tin nhắn tôi gửi mười cái, may ra cậu ta trả lời một cái. Gọi điện, cậu ta chẳng bắt máy.

Người khiến tôi yêu cậu ta, vậy mà giờ lại chẳng cho tôi bất kỳ cơ hội nào.

Tôi chỉ muốn được gặp cậu ta.

***

Hy vọng bỗng nhiên xuất hiện vào một ngày bất chợt.

Dạo gần đây, Ki Baek Woo về nhà trong trạng thái say xỉn rất nhiều. Không, chỉ những ngày say cậu ta mới về nhà.

Ki Baek Woo mà tôi từng biết chẳng màng đến rượu. Trong ký ức, cậu ta chỉ mua một chai rượu vang đắt tiền vào dịp kỷ niệm, ngượng ngùng tạo không khí. Những lúc ấy, tôi hay trêu cậu, bảo cái cậu nhóc này lớn khi nào mà biết mua rượu thế. Ki Baek Woo sẽ giả vờ cáu, càu nhàu rằng tôi cứ coi cậu ta là trẻ con mãi. Rồi bất chợt, cậu ta làm ra vẻ ngây thơ, thì thầm bên tai tôi với giọng vô hại: 

“Anh, người ta bảo rượu là thứ người lớn dạy nhau.” 

Rồi như chờ sẵn khoảnh khắc tôi nhấp ngụm rượu, cậu ta đặt môi lên môi tôi.

Ki Baek Woo ngày ấy nếm rượu qua môi tôi, rồi chẳng mấy chốc đã ngà ngà say và cười ngây ngô.

So với hồi đó, Ki Baek Woo bây giờ như một người hoàn toàn khác. Dĩ nhiên, giờ đây cái gì của cậu ta cũng giống người khác.

Cứ như thể cậu ta đang cố quên điều gì đó một cách tuyệt vọng, như thể chỉ khi say đến mức nhìn cả thế giới mờ mịt, cậu ta mới chịu nổi. Ki Baek Woo lảo đảo, ngập trong men rượu.

Nhưng chỉ khi ấy, cậu ta mới trở về nhà.

Tôi không muốn Ki Baek Woo tự hủy hoại mình bằng rượu, nhưng những ngày không được gặp cậu ta, tôi lại thầm cầu mong hôm nay cậu ta sẽ say, sẽ xuất hiện trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, dù có mắng mỏ, đánh đập hay nổi giận với tôi cũng được, miễn là cậu ta về nhà.

Và hôm ấy là một ngày như thế. Một ngày Ki Baek Woo lảo đảo bước qua cửa vào lúc sáng sớm.

Hôm đó như mọi ngày, tôi ngồi trong phòng khách đợi Ki Baek Woo đến tận khi trời hửng sáng. Tôi biết khả năng cậu ta không về cao hơn nhưng tôi vẫn đợi. Trừ khi kiệt sức mà thiếp đi, tôi vẫn cố chờ cậu ta mỗi ngày.

Thời gian đợi Ki Baek Woo mà chẳng biết bao giờ cậu ta sẽ về thật mịt mờ. Giống như một con thuyền giấy trôi dạt giữa đại dương bao la. Sợ hãi vì cảm giác sắp chìm nghỉm, nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi kết cục.

Lúc này Baek Woo đang ở cùng Jeong Yi Dam sao? Giờ này hai người họ đang làm gì? Họ có nghĩ về tôi một chút nào không? 

Đừng nghĩ thế. Nhưng đó là sự thật mà. Không, không phải sự thật. Tại sao không phải sự thật? Vì Baek Woo chưa từng nói gì với mày. Vì mày không dám hỏi, đồ hèn nhát. Mày đã thề sẽ mãi tin tưởng Baek Woo, vậy mà giờ lại nghi ngờ, đồ phản bội. Nhưng chính Baek Woo đã… Baek Woo đã…

Tinh thần tôi như bị phân liệt. Suy nghĩ hỗn loạn, rời rạc. Trong lúc đó, tay tôi vẫn ám ảnh lướt qua các bài đăng trên diễn đàn của trung tâm, liên tục làm mới trang. Tôi lặp lại tưởng tượng về việc trở thành Jeong Yi Dam. Tôi thấy chính mình thật ghê tởm.

Bíp bíp.

Tiếng khóa cửa điện tử vang lên. Tôi đang co ro trên sofa, đầu óc mơ hồ, bỗng tỉnh táo bật dậy.

“Em về rồi à? Muộn thế.”

Cửa mở, Ki Baek Woo, người mà dường như đã lâu lắm tôi mới thấy, bước vào. Tôi mừng rỡ như chú chó gặp lại chủ, chạy ùa ra.

“Lâu rồi không gặp, dạo này bận lắm hả? Lại uống rượu nữa rồi. Sao dạo này cứ uống hoài thế. Lỡ em bị làm sao thì sao hả? Em biết anh sẽ lo lắm mà, đúng không?”

“….”

“Anh nhớ em. Gặp được em thế này đúng là vui thật.”

Ki Baek Woo cao lớn, đứng dựa vào khung cửa cũng to lớn chẳng kém. Đôi mắt mệt mỏi, mờ đục của cậu ta nhìn xuống tôi, người đang bám lấy cậu. Ánh mắt ấy như nhìn một người xa lạ.

Chắc tại say rồi nên mới thế. Không sao đâu. Dù sao thì đây là Ki Baek Woo đứng trước mặt mình, chứ không phải Ki Baek Woo bên Jeong Yi Dam.

Tôi nép vào lòng Ki Baek Woo mà líu lo.

“Trời ơi, mùi rượu. Cứ uống rồi về thế này, chắc anh quên béng Ki Baek Woo tỉnh táo mất thôi. Bao giờ em mới cho anh thấy một Ki Baek Woo tỉnh táo đây hả?”

Tôi đỡ Ki Baek Woo, người đang dựa vật vào cửa. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, người đang ôm lấy lưng cậu, rồi thở dài một hơi. Mùi whisky nồng nàn, vừa đắng vừa ngọt phả vào mũi tôi. Giọng Ki Baek Woo hơi khàn vì men rượu cất lên.

“Ai vậy…?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo