Định Mệnh Hỗn Loạn - Chương 5

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#005

Nếu chúng ta dừng lại, chúng ta sẽ chết. Chắc chắn là như vậy. Em cũng thấy thứ đó rồi đúng không? Ánh mắt quái dị lóe lên từ dưới hố sâu thăm thẳm không đáy ấy? Con quái vật, cái con quỷ đang nghiền nát, đập vụn, nhai nuốt mọi thứ một cách kinh khủng ấy, em cũng thấy nó phải không?

Nếu chúng ta dừng lại, con quỷ đó sẽ há miệng lao tới ngay lập tức như thể đã đợi từ lâu. Chúng không phải thứ sẽ biến mất chỉ bằng cách niệm “pomade” ba lần trong một giây. Chúng ta sẽ bị lôi tuột vào cái hố đó, bị chôn vùi như xác chết dưới đáy sâu, không riêng gì miệng mà cả cơ thể sẽ bị xé toạc. Chúng ta sẽ trở thành thịt vụn, sẽ bị nuốt chửng trong một cái ngoạm. Nếu không thì cũng sẽ bị những người lớn không còn bảo vệ chúng ta giẫm đạp đến chết. Sẽ bị đám đông nghiền nát. Khoảnh khắc cái chết tham lam ập đến với những kẻ yếu đuối và bất lực nhất nơi này, chính là khi chúng ta không còn chạy nữa.

Vậy nên, dù có mệt mỏi hay kiệt sức đến mấy, cũng không được dừng lại. Phải chạy đến cùng, Baek Woo à.

Tôi lặp đi lặp lại trong đầu, kéo Baek Woo chạy trốn. Tôi khẩn thiết cầu nguyện. 

Hãy trốn khỏi con quỷ đó. Đừng để con quỷ đã ăn thịt mẹ nuốt chửng chúng ta. Baek Woo à, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót. Nhất định phải sống sót...

Khát vọng sống của một sinh vật sống là gì? Tôi thật sự không muốn chết. Dù chỉ là một thằng nhóc ngốc nghếch làm bài chính tả mười câu may ra đúng được năm câu, thậm chí còn gặp ác mộng vì cái mặt nạ đỏ vớ vẩn ấy, tôi vẫn muốn sống. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là sống sót, cùng với Ki Baek Woo.

Và chúng tôi đã thật sự sống sót. Hành trình ấy bẩn thỉu, mệt mỏi, gần như chỉ là hy vọng lay lắt kéo dài sự sống, nhưng dù sao thì thằng nhóc 10 tuổi Lee Han Sol và cậu bé 7 tuổi Ki Baek Woo đã kiên trì sống sót và trưởng thành.

Mối quan hệ của tôi và Ki Baek Woo là như vậy. Chúng tôi bò lê dưới đáy bùn để sống sót, coi đối phương là nơi ẩn náu duy nhất. Chúng tôi bám víu lấy nhau như một thể thống nhất, vượt qua những ngày tháng tuyệt vọng nhưng cũng là kỳ tích, thở dốc từng hơi, cố gắng sống sót từng ngày. Sự ấm áp duy nhất mà chúng tôi biết đến chính là hơi ấm cơ thể của nhau. Trong thế giới của những con thú đang cố gắng sống sót, chúng tôi chỉ có thể là con người khi ở trước mặt nhau...

Nếu không có Ki Baek Woo, tôi đã chết. Thật đấy. Tôi đã cố gắng bám trụ một cách tuyệt vọng chỉ vì phải sống cùng Ki Baek Woo. Đó là khát vọng duy nhất của tôi, là dây cót duy nhất của tôi. Miễn là khát vọng đó còn tồn tại, tôi có thể vùng vẫy như một con rối cho đến khi cơ thể tôi rã rời. Đằng nào cũng vậy, tôi quyết định sẽ sống vì Ki Baek Woo. Và Ki Baek Woo cũng vậy.

“Không có anh, em đã chết từ lâu rồi. Nếu không có anh, em cũng chẳng muốn sống trong cái thế giới chết tiệt này. Chắc chắn em đã chết từ lâu, vì tự căm ghét bản thân yếu đuối, ngu dốt, vì cái thế giới điên rồ này quá đáng sợ, hoặc vì cô đơn không chịu nổi. Nên là anh ơi, em chỉ muốn nói... Mạng sống của em là của anh. Nếu mạng sống có linh hồn, linh hồn đó cũng là của anh. Vì trong linh hồn có em, nên cuối cùng em là của anh. Em tồn tại vì anh. Em đang sống vì anh... Thật đấy.”

Ki Baek Woo đã nói như vậy, có lẽ là sự thật...

Tôi không rõ nữa. Giờ đây tôi biết rất nhiều điều. Tôi đã biết rõ thân phận của con quỷ đã nuốt chửng mẹ tôi và mẹ của Ki Baek Woo nhưng vẫn không ngừng săn lùng vật thể. Đó là sự huỷ diệt trút xuống nhân loại vốn chỉ quen sống trong nhung lụa. Những cánh cổng bất ngờ mở ra, những hầm ngục bên trong, và lũ quái vật tuôn trào nếu không được ngăn lại. 

Diệt vong.

Diệt vong là điều mà thằng nhóc 10 tuổi Lee Han Sol, người nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi của cậu bé 7 tuổi Ki Baek Woo và chạy trốn để sống sót không hề hiểu. Sự diệt vong và thế giới mà nó mang đến đầy rẫy những điều bí ẩn. Lee Han Sol khi ấy chẳng biết gì hết.

Lee Han Sol của lúc đó là một thằng nhóc cực kỳ ngốc, viết sai chính tả, lẫn lộn cách viết, chỉ biết phân biệt cái gì bình thường và cái gì bất thường theo bản năng. Nhưng thế giới sau thảm họa toàn là những điều bất thường, nên Lee Han Sol khi ấy chẳng khác gì một đứa khờ. Trong cái đầu rỗng tuếch của Lee Han Sol chỉ có một điều duy nhất được khắc sâu in đậm. Điều duy nhất tôi biết trong một thế giới mà tôi chẳng hiểu gì, đó là Ki Baek Woo. Sự tồn tại của Ki Baek Woo. Sự tử tế và lời hứa của Ki Baek Woo. Niềm tin rằng Ki Baek Woo nhất định sẽ giữ lời hứa. Khát vọng cùng Ki Baek Woo sống sót đến tận cùng Trái Đất.

Thằng nhóc Lee Han Sol đơn thuần chỉ biết có vậy. Chỉ có Ki Baek Woo là sự tồn tại rõ ràng nhất trong đầu nó.

Nhưng Lee Han Sol bây giờ đã biết tất cả. Sự giác ngộ vĩ đại đến mức tôi nghĩ không chừng mình sắp đắc đạo thành Phật và niết bàn đến nơi. Tất cả những sự thật của thế giới này mà chúng sinh ngu muội, hay phải nói là những nhân vật đáng thương trong cái trò chơi chết tiệt này không hề hay biết, tôi đều đã biết. Gần như chẳng có gì là tôi không biết. Biết quá nhiều đến mức mệt mỏi.

Nhưng điều duy nhất mà tôi không biết, đó chính là Ki Baek Woo. Ki Baek Woo, kẻ khốn nạn, đáng chết, kẻ phản bội chết tiệt... Dường như tôi hoàn toàn không biết gì về Ki Baek Woo nữa. Tôi không thể tin tưởng hay chắc chắn bất cứ thứ gì liên quan đến Ki Baek Woo.

Tôi tự hỏi nếu thằng nhóc 10 tuổi Lee Han Sol bay đến tương lai và nhìn thấy Lee Han Sol 25 tuổi bây giờ, liệu nó sẽ nghĩ gì? Tôi bây giờ, trong mắt đứa trẻ đó sẽ là bình thường hay bất thường? 

Quả là hiện thực trớ trêu.

***

Để kể hết cuộc đời khốn khổ của tôi sau khi thảm họa ập đến thì không biết bao giờ mới xong. Một thằng nhóc 10 tuổi lo thân mình còn chưa xong lại phải nuôi thêm một đứa nhóc 7 tuổi, hành trình đó khốn khổ ra sao thì không cần nói cũng đoán được. Đó là chuỗi ngày khổ ải, là sự ngược đãi trẻ em mà thủ phạm chính là thế giới này.

Thật lòng mà nói, tôi nghĩ những người như tôi mới nên viết tự truyện. Cái loại người lúc bé nghèo rớt mồng tơi rồi bằng cách nào đó trở nên giàu có, viết sách kể lể thì có gì mà cảm động. Đọc xong chỉ thấy: “Ủa gì vậy? Tiêu đề là bí quyết thành công, cuối cùng cũng chỉ là nói mình kiên trì, giỏi giang, tinh tế, thông minh, lại còn giao tiếp tốt nên tự tạo dựng được mối quan hệ và giỏi cả chính trị? Ừ, làm được thì tôi đã thành tỷ phú rồi, xin lỗi nhé.” Những câu chuyện khoe mẽ, chẳng đọng lại gì ngoài sự đồng cảm, cảm động cho độc giả và thế giới thì dẹp đi cho rồi. Muốn chạm đến trái tim người đọc và thế giới, phải cỡ như tôi đây này.

Những gian khổ và nghịch cảnh sống còn đã khắc sâu vào tuổi thơ tôi. Một con người bình thường tên Lee Han Sol đã vượt qua tất cả chỉ bằng bản năng, sự lì lợm và may mắn. Phải có sự kết hợp như vậy mới có thể lay động độc giả và mang lại hy vọng cho họ. 

“Ồ! Một đứa trẻ có cuộc đời tồi tệ như vậy mà vẫn không ngại khổ cực, cố gắng sống sót đến cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng! May mắn trở thành thợ săn, dù có là gay nhưng sau cùng cũng có được một anh bạn trai trẻ đẹp mà còn là trai tân, siêu giỏi chuyện giường chiếu, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng ở một hai lần mà nhất định phải ba lần trở lên...!

Một đứa trẻ từng giả vờ hào hiệp, nhường miếng bánh cho cậu em sẽ thành người yêu trong tương lai nhưng sau đó vì đói quá mà trộm bánh của người khác, bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết. Một đứa trẻ nghèo đói, thảm hại, một kẻ bất hạnh chẳng làm nên cơm nên cháo vậy mà vẫn trưởng thành, sống một cuộc đời tạm ổn… Đúng là sống ở đời chỉ cần có kiên trì!”

Và tôi quả thực là một đứa may mắn... Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chí ít vẫn hơn cái người lang thang không cha không mẹ, trải qua chuỗi ngày đói khát và bị đánh đập kia. Thôi nào, vui lên đi! Đừng tự tử! Định tự tử nhưng nhờ cuốn sách hữu ích này mà cuộc sống lại tràn đầy năng lượng, thế giới lại trở nên tươi đẹp. Quả nhiên chỉ có thể quên đi nỗi đau của mình khi nhìn thấy nỗi đau lớn hơn của người khác. 

Ha ha ha ha.

Đọc xong câu chuyện của tôi, độc giả chắc chắn sẽ phản ứng như vậy. Thật là hữu ích phải không? Truyện của tôi chắc chắn sẽ đóng góp lớn vào chỉ số hạnh phúc của quốc gia, thậm chí còn góp phần thúc đẩy phát triển đất nước. Mấy nhà xuất bản đang làm cái quái gì vậy? Muốn kiếm tiền thì mau gọi cho tôi đi.

Dù sao thì, tôi rất muốn kể lể ba ngày bốn đêm về những gian khó mà tôi đã trải qua nhưng hiện tại không phải là lúc. Việc cần làm ngay bây giờ là nghĩ xem mình sẽ sống cuộc đời này như thế nào, chuyện hoài niệm tạm gác lại đã.

"Nghĩ mãi cũng đâu có ích gì? Chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi, cái gì làm được cũng đã làm hết rồi. Cầu xin cũng cầu rồi, dọa chết cũng dọa rồi, thậm chí sau này còn đứng ra ủng hộ mối quan hệ giữa Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam nữa chứ."

Nghĩ lại thì đó đúng là một vở kịch rẻ tiền. Bạn trai ngoại tình mà người cũ lại còn ủng hộ mối tình đẹp của hai người họ. Kể ra chuyện này chắc chẳng ai buồn cười mà chỉ thấy thương hại cho cái số phận hẩm hiu này thôi.

Hồi đó tôi hành động như thể một bà mối chuyên nghiệp. Những trò điên rồ mà tôi đã làm trong khoảng thời gian đó đại khái là như thế này. Mỗi khi Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam lướt qua nhau, tôi lại cố tình tránh đi để hai người tự do trao đổi ánh mắt tình tứ. Hoặc mỗi ngày tôi đều ca ngợi Jeong Yi Dam với Ki Baek Woo, lảm nhảm rằng: 

“Anh chỉ là loại rác rưởi, còn Jeong Yi Dam là một viên kim cương quý giá. Anh chỉ là thứ sâu bọ làm tốn oxy của Trái Đất, còn Jeong Yi Dam là vị cứu tinh chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ làm chậm lại khủng hoảng khí hậu và giải quyết bất bình đẳng giàu nghèo. Vậy nên nếu là người như Jeong Yi Dam, anh sẵn sàng nhường hết mọi thứ”.

Hay đến cuối tôi còn tự tay trang trí nhà như một phòng tiệc, chuẩn bị đủ loại đồ ăn rồi mời Ki Baek Woo và Jeong Yi Dam đến và nói thẳng:

“Thật ra… tôi biết chuyện giữa hai người. Tôi không nói gì vì thấy mình xen vào thì hơi kỳ, nhưng mà… tôi nghĩ hai người rất hợp nhau. Rõ ràng là Baek Woo ở bên Yi Dam trông hạnh phúc hơn nhiều so với khi ở bên tôi... Điều đó cũng đúng thôi. Thật lòng mà nói, người ta vẫn bảo tôi chẳng xứng với Baek Woo chút nào, ha ha.... Cái đó... dù sao thì Yi Dam cũng giỏi hơn tôi gấp 1500 lần, không, phải là 1500 tỷ lần ấy chứ. Vậy nên... điều tôi muốn nói là... hai người cứ thoải mái gặp nhau đi, đừng bận tâm đến tôi. Tôi thật sự không muốn cản trở hai người đâu. Cũng không định trơ trẽn làm Baek Woo khó xử... Xin lỗi vì đến bây giờ mới nói.”

Tôi cố nén tiếng khóc đang chực trào ra. Sự xấu hổ bao trùm khiến tôi nghẹn thở. Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng. Chỉ cần không phải chết một cách thảm hại nữa, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Vậy nên tôi mới phải hạ mình và chúc phúc cho hai người họ. Vì tôi nghĩ rằng nếu mình nhường đường sớm cho họ chẳng phải cũng đồng nghĩa với tôi chết vì họ sao?

“Làm cái trò điên khùng đó mà vẫn chết, còn bảo tôi phải làm gì nữa chứ. Thật sự, càng nghĩ càng điên tiết… Không chịu nổi nữa… Để ổn định tinh thần thì tôi phải chửi bậy một chút mới được....”

Game với chả định mệnh!!!!! Tất cả cứ sụp đổ hết đi, như chính cuộc đời khốn nạn của tôi vậy, mẹ kiếp!!!!!!!!!!

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo