Dirty Switch - Chương 29

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 29

"Tae Hyun à, chú ba nhờ anh hỏi chút. Cái công ty Dong Hwa Bio ấy, chuyện họ sắp tăng vốn điều lệ là thật hả?"

Bọn trẻ ở trường dường như dán mắt vào Joo Tae Hyun, chỉ cần khóe miệng cậu khẽ động đậy là chúng đã cố gắng đọc vị, gán cho những điều nhỏ nhặt nhất một ý nghĩa nào đó. Việc chúng xâu chuỗi những suy đoán của mình như ghép các mảnh ghép, thổi phồng tin đồn là chuyện thường ngày.

"Ái chà, bạn tốt là gì chứ. Tớ cũng phải nhờ vả chút hơi hám của bạn thân tài phiệt chứ nhỉ? Hả?"

"Hình như cậu không phải bạn thân của Joo Tae Hyun thì phải……."

"Đúng đấy, mặt Joo Tae Hyun không vui kìa. Thôi đi."

"Không, tại bọn mày không biết đấy thôi. Lần trước tao với Joo Tae Hyun học thể dục cùng nhau thì-"

Việc những đứa trẻ không thân thiết cứ cố tỏ ra thân quen với cậu giờ chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa. Chúng đào đâu ra những tin tức mà ngay cả cậu còn chưa từng nghe, đòi cậu tiết lộ thông tin bí mật của công ty, rồi chỉ vì là bạn cùng lớp mà chúng tung hô Joo Tae Hyun của DH là bạn, bạn thân của chúng, cậu đã quá quen với điều đó. Dù vậy, không có nghĩa là cậu không còn khó chịu nữa.

"Thôi đi, thật đấy."

Không chịu nổi nữa, Tae Hyun lạnh lùng buông một câu, cái tên vừa nãy còn vênh váo là bạn thân của cậu lập tức cụp đuôi bỏ chạy. Vừa chạy còn lẩm bẩm cái thằng nhãi ranh mất dạy, chắc hôm nay lại có bài viết nào đó trên mạng cho xem.

Joo Tae Hyun, con trai út tập đoàn DH. Chắc ở nhà được cưng chiều quá nên nhân cách tệ hại.

Nhưng biết sao được. Cậu hoàn toàn không hợp với kiểu người khéo léo, biết cách xử lý tình huống một cách tự nhiên như các anh chị. Cậu lại càng không biết cách cười mà vẫn khiến người khác phải dè chừng như Seo Baek Han.

Hơn nữa, dù có trưng ra bộ mặt lạnh tanh thế nào, cậu vẫn không thể hoàn toàn rũ bỏ được những kẻ mặt dày không biết điều như vậy.

Thế nên, Joo Tae Hyun quyết tâm từ nay về sau sẽ quản lý cái mặt của mình theo kiểu này.

Lần đầu tiên phát hiện những lời đồn nhảm nhí vô căn cứ về mình trên mạng, cậu đã rất tức giận, nhưng giờ thì cậu chẳng thèm để ý nữa. Có lẽ vì cậu biết lũ viết những thứ đó là loại người gì, đến cả việc trút giận lên chúng cậu cũng thấy phí phạm.

‘Đó là khen đấy. Còn nhỏ mà đã biết giữ gìn biểu cảm tốt như vậy.’

‘Người khác không dễ dàng đọc được suy nghĩ của em, có gì mà không tốt chứ.’

Joo Tae Hyun giờ đây mới hiểu được ý nghĩa lời khuyên mà Seo Baek Han đã dành cho cậu ngày trước.

Dù sao thì gia đình cậu, dù cậu có cau mày hay trợn mắt, họ vẫn cứ khen ngợi, yêu thương cậu hết mực. Chỉ cần những người quan trọng không hiểu lầm cậu là được, phải không?

Ừ thì, những lúc gặp gỡ hoàng tộc hay những người lớn tuổi cần phải giữ gìn hình ảnh, cậu không thể cứ im lặng với bộ mặt lạnh tanh như thế này được……. Nhưng chuyện đó cậu muốn để sau này nghĩ.

Giờ đây, khi cả hai chiếc răng khôn ở hàm dưới đều đã mọc, cậu thiếu niên tuổi dậy thì chỉ cảm thấy mệt mỏi.

"Tae Hyun à, tớ định quay video đăng lên mạng xã hội, cậu làm cùng tớ nhé. Tớ cũng muốn ké chút view."

"……."

"Không khó đâu. Chỉ cần đặt tay lên đầu như thế này, làm thành tai mèo thôi mà-"

Joo Tae Hyun làm ngơ trước lời đề nghị vô lý của một gương mặt xa lạ, kéo cao chiếc cặp trên vai.

Chắc chắn có lý do gì đó khiến những kẻ này cứ bám riết lấy cậu như vậy dù biết chắc chắn sẽ bị từ chối.

Theo kinh nghiệm của cậu, thay vì những kẻ trực tiếp đòi chụp ảnh hay quay video cùng, thì đám tay sai lảng vảng gần đó có khả năng đang lén chụp ảnh cậu cao hơn.

"Ê ê, kia! Học sinh! Bỏ điện thoại xuống. Không được chụp ảnh!"

"Ơ, em không chụp Joo Tae Hyun mà?"

"Vậy thì cho tôi xem điện thoại của cậu một lát."

"Gì chứ. Ông là ai mà đòi xem điện thoại của người khác? Cái gì mà, cái gì nhỉ, ơ? Ông có quyền gì? Không phải xâm phạm đời tư à? Ơ?"

"Hay là tao báo cáo mày tội quá khích bảo vệ người nổi tiếng hả thằng chó? Muốn tao viết bài lên mạng không?"

"Các người đang đe dọa đấy à? Và chắc các người cũng biết rõ rồi chứ, vụ việc mấy tháng trước đã khiến nhà trường nghiêm cấm việc quay phim chụp ảnh học sinh khác trong khuôn viên trường. Để ngăn chặn việc đó, những nhân viên bảo vệ tư nhân như chúng tôi mới được thuê đấy."

"À, thì em bảo là em không chụp Joo Tae Hyun mà! Với lại, ai... ai đe dọa ai cơ!"

"Đúng đấy! Đây là nhà của Joo Tae Hyun chắc? Vương quốc DH chắc?"

"Chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không chỉ được thuê để bảo vệ riêng học sinh Joo Tae Hyun."

"Thôi thôi, vừa vừa phải phải thôi. Mày quên chuyện Hwang Hee Joon bị đuổi học rồi à?"

"Không, con mẹ nó. Tao có làm gì ghê gớm đâu? Cái thằng đó cứ tưởng nó là hoàng tử không bằng. Ghét thật."

Một điều kỳ lạ là, bọn chúng vừa muốn thân thiết với cậu, mặt khác lại cố gắng tìm ra khuyết điểm của cậu bằng mọi giá.

Đầu học kỳ, Joo Tae Hyun đã từng ngơ ngác nhìn những đứa trẻ cùng lớp nhảy nhót kỳ quái trước mặt cậu. Lúc đó đang thịnh hành cái gì ấy nhỉ, tóm lại là một điệu nhảy rẻ tiền mà mấy cái BJ (Broadcasting Jockey - người phát sóng trực tiếp) hay nhảy khi được donate, cả đời cậu chưa từng thấy thứ như vậy nên đã vô cùng bối rối. Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao chúng lại làm cái trò đó trước mặt người khác, chỉ thấy khó hiểu và ngượng ngùng.

Và một ai đó ở đó đã lén chụp ảnh Joo Tae Hyun đang ngơ ngác rồi đăng lên mạng.

Vui vẻ đu idol, Band Net. Vẻ mặt bàng hoàng của thái tử dòng chính lần đầu xem lũ dân đen mua vui (ảnh.jpg)

Với cái tiêu đề kỳ quái như thế.

Ừ thì, nhìn bố mẹ và các anh chị vẫn còn khổ sở vì những bức ảnh báo chí chụp xấu tệ mấy năm trước, cậu cũng tặc lưỡi cho qua. Mượn lời bọn trẻ ở trường hay dùng khi nói xấu cậu thì, đời cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, có cái boost xịn xò rồi, nên chút bất tiện này cũng là chuyện đương nhiên phải chịu.

Nhưng việc cái đứa đăng bài đó đòi tiền cậu để xóa ảnh thì cậu không thể chấp nhận được.

‘Ê, mày cũng biết mà~ Tao đâu chỉ có một tấm ảnh của mày.’

‘…….’

‘Mày biết một khi đã bị đóng dấu trên mạng thì nó sẽ theo mày mãi mãi đúng không? Sau này mày còn lên báo nhiều nữa, chắc không muốn mỗi lần lên lại kèm theo mấy cái ảnh chế kỳ quái đâu nhỉ.’

Không hiểu sao nó lại ngu ngốc thêm vào cái lời lẽ vớ vẩn đó, nhưng nhờ vậy mà cậu có thể thêm tội tống tiền vào. Joo Tae Hyun đương nhiên không nhịn, cậu gọi luật sư đến đưa ra những bằng chứng đã được thu thập cẩn thận.

Gia đình cậu thì khỏi nói, ai nấy đều nổi trận lôi đình. Tập đoàn DH đích thân ra mặt tiến hành các biện pháp pháp lý cứng rắn, vụ việc này đã lên cả tin tức và báo chí rầm rộ.

Họ thậm chí còn có thể nhân cơ hội này để lên tiếng với dư luận vốn bất mãn với việc nhà DH giấu kỹ Joo Tae Hyun, hỏi rằng liệu người nổi tiếng thì phải chịu đựng cả việc xâm phạm đời tư lẫn những trò tống tiền bẩn thỉu như thế này sao.

Vụ việc kết thúc, học sinh đó đương nhiên không còn xuất hiện ở trường nữa, và sau đó số lượng ảnh Joo Tae Hyun bị đăng tải trên mạng cũng giảm hẳn.

Và sau vụ việc này, Joo Tae Hyun đã nghiễm nhiên đứng đầu trang đầu tiên, dòng đầu tiên trong từ điển nhân vật của các trang web tìm kiếm. Điều này thì chắc chắn không hề dễ chịu chút nào.

‘Haha. Tôi nói đúng không? Nhưng mà trông lạnh lùng thế thôi chứ thật ra lại có thể cảm thấy ấm áp, còn cứ cười tươi rói thì lại có thể trông vô cùng khó gần đấy. Ở những nơi như thế này, cứ là chính mình thoải mái nhất, tự tin nhất là được. Đây là chiến trường mà.’

Mỗi khi cảm thấy mình bị cô lập giữa đám bạn bè, Joo Tae Hyun lại nghiền ngẫm những lời Seo Baek Han đã nói.

Chiến trường.

Việc Joo Tae Hyun chưa bỏ học ngay, việc cậu quyết định sẽ cố gắng chịu đựng ít nhất một năm học vì đây là chuyện cậu tự mình gây ra, tất cả là vì cậu đã ấn tượng sâu sắc với cách Seo Baek Han gọi hành động sống chung với mọi người là chiến tranh.

Liệu Seo Baek Han có thoải mái không? Anh cũng đã trải qua vô số tình huống tương tự cậu, thậm chí có lẽ còn tồi tệ hơn cậu.

Vậy thì Joo Tae Hyun cũng vậy, cậu không muốn bỏ cuộc trong cuộc chiến này. Trong trận chiến mà Seo Baek Han đã nhận ra điều gì đó, cậu cũng muốn có được sự giác ngộ của riêng mình.

Đương nhiên, cứ cố gắng chịu đựng một cách mù quáng trong những trận chiến hao tổn sức lực như thế này cũng chỉ khiến cậu mệt mỏi hơn, nên cậu đã nghĩ sẽ cố gắng trụ lại một năm rồi bỏ học và thi tốt nghiệp trung học phổ thông ngay.

Thời gian đầu nhập học cậu đã rất khó khăn để thích nghi, thậm chí còn nghiến răng thề sẽ tốt nghiệp bằng mọi giá, nhưng giờ cậu đã nhận ra rằng biết rút lui đúng lúc cũng là một chiến thuật khôn ngoan.

Và cậu cũng nhận ra rằng học phí đắt đỏ không phải là một tấm lưới an toàn tuyệt đối.

"Cậu chủ, cậu có ổn không ạ?"

"Vâng. Đi nhanh thôi. Mọi người không bị thương chứ?"

"Ôi dào, bọn tôi thì không sao ạ."

Thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong sẽ vào thẳng chương trình cao đẳng, rồi học vượt cấp lên đại học nữa thì……. Cậu định viện cớ tuổi còn nhỏ nên cứ bị lạc lõng để giữ khoảng cách với mọi người.

Đây là cách Joo Tae Hyun học được để bảo vệ mình trên chiến trường.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo