Dirty Switch - Chương 32

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 32

Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cậu, nhưng khi nãy, lúc người dẫn chương trình nhắc đến 'tập đoàn DH' trong danh sách những người quyên góp lớn, Seo Baek Han đã nhìn thẳng vào mặt cậu. Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng không giống như Seo Baek Han đang lơ đãng nhìn quanh rồi vô tình chạm mắt cậu.

Anh đã trao đổi ánh mắt với một vài người trong lúc dẫn chương trình. Theo quan sát kỹ lưỡng của Joo Tae Hyun, đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên mà là kết quả của sự tính toán thời điểm kỹ lưỡng.

Vậy thì…… mình chào hỏi Seo Baek Han một tiếng rồi đi cũng không sao chứ nhỉ. Anh đã cẩn thận gọi điện cho mình, còn chủ động ra hiệu bằng mắt nữa.

"Bây giờ mà bị bắt lại là chúng ta không về nhà được đâu. Cẩn thận đấy, biết chưa?"

"……Chị ơi-."

"Ơ, Yoon Woo!"

Ngay khi Joo Yoon Woo định vội vã đi về phía cửa ra vào, một người nào đó đã nhảy xổ đến ôm chầm lấy vai cô. Đó là cháu gái của hiệu trưởng Đại học Sinuiju, đồng thời là bạn thân của Joo Yoon Woo, Cha So Jin.

"Đi đâu đấy?"

Dù thấp hơn Joo Yoon Woo cả một cái đầu, Cha So Jin vẫn kiên trì giữ tư thế khoác vai, thậm chí còn kiễng chân lên. Thấy vậy, Joo Yoon Woo thở dài rồi hơi cúi thấp người xuống.

"Tớ phải trông em bé nhà tớ."

"Chào chị ạ."

Joo Tae Hyun nín lặng quan sát tình hình rồi chào Cha So Jin. Nhìn hành động của Cha So Jin thì có vẻ hai người không cãi nhau, hình như có hiểu lầm gì đó thì phải……. Nếu vậy, cậu mong họ sẽ giải quyết ổn thỏa nhân dịp này. Bình thường Cha So Jin ở nước ngoài nên cũng khó gặp.

"Ôi trời, Tae Hyun à! Em lớn nhanh quá! Hình như cao hơn cả mấy người lớn rồi đấy. Mà sao chỉ có hai chị em đến thôi, các anh đâu?"

"Ừ ừ, nên hôm nay chỉ có người chị là tớ trông em bé thôi-"

"Ơ ơ, vậy hả?"

Trên khuôn mặt vừa ngắt lời Joo Yoon Woo của Cha So Jin thoáng hiện một nụ cười tinh nghịch. Cảm thấy có điều gì đó không lành, Joo Yoon Woo định ngăn lại "Này, đợi đã." thì Cha So Jin đã lớn tiếng gọi.

"Này! Seo Baek Han!"

Seo Baek Han vừa dọn dẹp xong bục phát biểu và đang đi ra, quay lại nhìn về phía này khi nghe thấy tiếng gọi bất ngờ. Joo Tae Hyun cảm thấy tim mình như rớt xuống tận đáy. Các cơ quan nội tạng dường như không còn ở đúng vị trí mà đang lăn lông lốc ở đâu đó.

Và, thật ngạc nhiên, Seo Baek Han bước thẳng về phía này.

Dù bị gọi một cách đột ngột và khá bất lịch sự, vẻ mặt anh không hề khó chịu mà còn ôn hòa hơn nhiều so với những gì Joo Tae Hyun thấy trên ảnh.

Joo Tae Hyun vô thức nuốt khan.

Vừa nãy cậu còn đang do dự không biết có nên chào hỏi anh một tiếng rồi đi không, vậy mà giờ người đó lại sừng sững xuất hiện ngay trước mắt, không, còn tiến lại gần nữa chứ…… cậu hoàn toàn không nghĩ ra được cách đối phó nào cho phù hợp.

Những cái cúi chào mà cậu đã thức trắng đêm bí mật luyện tập, hay những lời chào hỏi tao nhã và ngắn gọn, tất cả đều tan biến hết. Chỉ còn tiếng tim cậu đập thình thịch, thình thịch bên tai.

"So Jin, chị giữ chút thể diện đi chứ."

"Ôi, sao em ăn nói thế hả? Ai nhìn vào cũng tưởng em là hoàng tử không đấy?"

"Chị không nghĩ là mình hơi lỗ mãng sao?"

"Ọe. Thôi đi, bây giờ em chẳng có việc gì làm đúng không? Chị em bọn chị lâu lắm rồi mới có dịp tụ tập, em trông em bé nhà họ Joo hộ bọn chị một tiếng nhé. Biết chưa?"

Cha So Jin kéo tay Seo Baek Han rồi đặt mạnh vào tay Joo Tae Hyun. Nhìn bàn tay to lớn của Seo Baek Han bao trọn lấy tay Joo Tae Hyun, cô ấy còn thêm vào một câu kỳ lạ "Ôi các em bé ngoan quá."

"Này, này! Cha So Jin!"

"Dù sao Baek Han em cũng định nghỉ ngơi mà. Chỉ một tiếng thôi, chị chạy với Yoon Woo một lát. Trông em bé hộ chị nhé. Biết chưa?"

"Này, em bảo không được rồi mà!"

"Không phải lúc này thì bao giờ bọn mình mới uống với nhau hả? Nhanh lên."

Không cho Joo Tae Hyun kịp chào hỏi Seo Baek Han sau bao ngày xa cách, Joo Yoon Woo và đám bạn đã ồn ào rời đi.

"Em ổn chứ?"

"Vâng?"

"Tôi hỏi em có ổn không khi ở một mình với chị Yoon Woo. Nếu không thích ở một mình thì cứ đến gần tôi nhé."

Seo Baek Han khẽ lắc bàn tay vẫn đang nắm tay Joo Tae Hyun, vừa đùa vừa hỏi.

"Vẫn còn bé mà, phải nắm tay dắt đi rồi."

"À, không ạ!"

Joo Tae Hyun lúc này mới buông tay anh ra, ngập ngừng lùi lại phía sau.

"Với lại tôi không còn bé nữa đâu ạ……. Chị cũng có cuộc sống xã giao riêng của chị mà. Đây lại là buổi tiệc có cả Nhị hoàng tử đến nữa, chắc sẽ không có chuyện gì đâu ạ? Nếu là nơi nguy hiểm thì anh đã không gọi điện bảo tôi đến rồi."

Đây là sự kiện mà anh đã dày công lên kế hoạch. Câu cuối cùng cậu định bụng nói thêm, nhưng lại sợ bị coi là hỗn xược nên chần chừ mãi, Seo Baek Han ngược lại có vẻ rất vui sau câu đó. Anh khẽ ngân nga ưm một tiếng trầm thấp, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn Joo Tae Hyun dịu dàng.

"Hai chị em nhà em vẫn vậy nhỉ."

"Vâng?"

"Thân nhau đến mức kỳ lạ."

Với tư thế nghiêng người đút tay vào túi quần, Seo Baek Han chỉ nhếch một bên mép cười. Rõ ràng là tư thế và biểu cảm của một kẻ phản diện, nhưng lại mang đến cảm giác như một người hùng vừa cứu cả thế giới trở về. Sao nhỉ. Phải nói là giống như một người vừa trải qua chuyện vô cùng vất vả đang nài nỉ được khen ngợi vậy.

Có lẽ là do trang phục của anh. Không, có lẽ không phải do quần áo mà là do vóc dáng…….

Seo Baek Han mặc một bộ suit bên trong là chiếc sơ mi lịch sự. Toàn bộ lớp vải ôm sát cơ thể, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng lộ rõ đường nét như gợn sóng. Dù biết không nên đánh giá cơ thể người khác như phân loại thịt, nhưng nhìn bờ vai, cánh tay và những thớ cơ cuồn cuộn chuyển động như đang đập, cậu cứ không thể rời mắt.

Nói tóm lại, đường nét và xương cốt của anh thì mang vẻ suy đồi, nhưng cử chỉ lại đoan chính.

Joo Tae Hyun xua đi những suy nghĩ bất kính vừa nảy ra trong đầu, rồi đưa tay về phía Seo Baek Han. Cậu hy vọng khuôn mặt mình không đỏ bừng lên như đầu ngón tay đang ửng đỏ của cậu.

"Lâu rồi không gặp, anh."

Seo Baek Han lần lượt nhìn từ đỉnh đầu xuống mặt rồi đến tay Joo Tae Hyun, sau đó ngửa cả đầu ra sau cười lớn.

"A, lâu lắm rồi tôi mới cười to như vậy đấy."

Câu nói tiếp theo "Tại em đấy", khiến Joo Tae Hyun cũng khẽ cười.

"Ừ. Em vẫn khỏe chứ?"

Bàn tay Seo Baek Han nắm chặt tay cậu, ấm và to hơn nhiều so với những gì cậu nhớ. Có lẽ anh tập thể thao nhiều hơn trước, lòng bàn tay anh có vài chỗ chai sạn, các đốt ngón tay cũng to hơn hẳn. Không hiểu sao, với hình ảnh một người tỉ mỉ quan tâm đến từng chi tiết, cậu thấy điều này khá bất ngờ. Không phải là thô ráp đến mức đáng ngạc nhiên. Chỉ là một bàn tay đàn ông bình thường, nhưng kỳ lạ là cái bắt tay này khiến cậu nhận ra rõ ràng rằng 'Seo Baek Han' cũng là 'đàn ông', điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên.

"……Vâng. Tôi thì vẫn vậy."

"À, đúng rồi. Lần trước em bảo đang nghĩ đến chuyện du học đúng không?"

"Vâng. Nhưng chưa có gì cụ thể ạ."

"Tôi xin lỗi. Tại lệch múi giờ với lại tôi cũng bận nên không liên lạc lại ngay được."

"Không sao ạ. Tôi cũng không biết hỏi ai nên cứ hỏi anh thôi……."

Dù biết đó là một lời bào chữa vụng về, Seo Baek Han chỉ cười.

Dù không có nhiều người quen, Joo Tae Hyun vẫn có các anh chị và đủ tiềm lực tài chính để thuê chuyên gia. Vậy mà tại sao cậu lại cứ tìm đến anh, anh không hề khiến Joo Tae Hyun khó xử bằng câu hỏi đó, chỉ im lặng mỉm cười. Ừ, mấy đứa nhóc đúng là thích anh thật. Một câu đùa tinh nghịch kèm theo.

Lần đầu gặp anh cậu đã nghĩ anh là người lớn, vậy mà chẳng mấy chốc Seo Baek Han đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Tất nhiên những người khác nghe được có lẽ sẽ bật cười, nhưng đối với Joo Tae Hyun mười lăm tuổi, hai mươi hai tuổi đã là quá đủ trưởng thành rồi.

"Nhưng mà anh, tôi ở một mình được ạ."

"Không, chị So Jin nói đúng đấy. Tôi thật sự mệt và muốn nghỉ ngơi một chút."

Seo Baek Han dựa người vào Joo Tae Hyun như thể sắp ngã. Joo Tae Hyun cũng không phải là người thấp bé, nhưng Seo Baek Han quá cao lớn, nếu anh không nhanh chóng khoác vai cậu, có lẽ cậu đã loạng choạng ngã mất rồi.

"À phải rồi, hay tôi dẫn em đi tham quan bên trong nhé? Công trình trang trí văn phòng cũng gần xong rồi."

"Tôi thì sao cũng được……. Nhưng bây giờ chẳng phải anh đang rất bận sao?"

"Từ trước đến giờ toàn tôi cày cuốc, giờ đến lượt Nhị hoàng tử bận rồi."

"Hai mươi hai tuổi mà bóc lột người ta đến thế là đủ rồi," Seo Baek Han thở dài một cách khoa trương.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo