Dirty Switch - Chương 35

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 35

‘Không, em bé nhà mình dù là học sinh cấp ba nhưng tuổi vẫn còn mười lăm thôi! Mà lại xem cái, cái thứ này có được không? Vẫn chẳng khác gì học sinh cấp hai cả!’

Lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách đó, bố mẹ chỉ hắng giọng, còn các anh chị thì lè lưỡi bảo sao đứa em ngây thơ của mình lại đọc cái thứ này. Cũng phải thôi, vì sách giáo khoa dành cho học sinh cấp ba đầy những từ ngữ và giải thích trần trụi.

Nhưng Joo Tae Hyun cũng biết hết cả rồi. Và việc có thể giải tỏa pheromone bằng quan hệ tình dục khi chu kỳ phát tình đến, cũng như việc phải điều chỉnh nồng độ thuốc ức chế một cách thích hợp, là kiến thức thường thức vô cùng quan trọng đối với người có hình thái.

‘Dạo này trẻ con làm hết những chuyện cần làm rồi, người ta nói nhiều về việc có nên sửa luật không đấy.’

‘Hả, hả, cái gì?’

‘Em bé ơi! Em đang nói cái gì thế! Làm hết những chuyện cần làm là sao! Em bé thì làm được cái gì chứ!’

‘Không phải, ý em không phải là em như thế……. Chỉ là dạo này tuổi yêu đương của mọi người đều trẻ hơn rồi mà. Thời điểm quan hệ tình dục cũng đương nhiên sớm hơn. Nhưng việc giảm nồng độ thuốc ức chế chỉ có thể thực hiện sau khi hết tuổi vị thành niên, nên chuyện này mới gây nhiều tranh cãi. Các nước khác thì chỉ cần tư vấn với chuyên gia mà không cần người giám hộ hợp pháp cũng được rồi.’

Ngay khi Joo Tae Hyun nói ra cụm từ ‘thời điểm quan hệ tình dục’, các anh chị cậu liền hít một hơi như vừa nghe thấy điều gì đó không nên nghe, còn Joo Tae Hyun thì hoàn toàn phớt lờ chuyện đó.

‘Em bé thì…… phải chơi ở sân chơi chứ. Hoặc là đi khu vui chơi trẻ em…….’

Đến nước này thì cậu cũng không chắc các anh chị đang trêu mình hay nói thật nữa.

Dù sao thì, điểm mấu chốt ở đây là ‘người có hình thái sau khi trải qua chu kỳ phát tình cùng bạn đời, phải điều chỉnh nồng độ thuốc ức chế’ và ‘tùy theo người mà mùi pheromone cũng có sự thay đổi’.

Nghe nói mười mấy năm trước, người có dị năng cứ phải dùng thuốc ức chế để kìm hãm hoàn toàn, nên họ không thể ngửi được mùi của nhau, mà chỉ có thể dựa vào cảm giác bản năng. Ngày nay, việc kiểm soát chu kỳ một cách thích hợp thông qua thuốc ức chế và tự nhiên giải phóng pheromone đặc trưng được coi là điều hiển nhiên, nên những chuyện như vậy thật khó tưởng tượng.

"……Anh ơi."

"Hử?"

"……Không có gì ạ."

Joo Tae Hyun cố gắng kìm nén câu hỏi cứ chực trào ra khỏi miệng.

Sao mùi pheromone của anh lại khác trước vậy?

Seo Baek Han dù rất hợp với vẻ ngoài bất cần, nhưng về cơ bản cậu là người không làm những điều sách vở bảo không nên làm.

……Không phải.

Thật ra cậu biết chỉ có một đáp án duy nhất. Đó là anh đã trải qua kỳ phát tình với ai đó. Vì đã giải tỏa pheromone thông qua quan hệ, nên thuốc uống của anh đã có sự thay đổi. Cậu không muốn nghe trực tiếp chuyện đó từ Seo Baek Han.

Xấu hổ sao……? Chắc không phải. Chu kỳ phát tình là hiện tượng tự nhiên đối với người có hình thái, và quan hệ tình dục có sự đồng thuận không phải là điều xấu.

Joo Tae Hyun cố gắng lảng tránh câu trả lời đang hiện rõ trong đầu, kiên quyết nhìn thẳng về phía trước. Mùi pheromone của anh, thứ mà đôi khi, không, khá thường xuyên khiến cậu nhớ nhung, giờ đây lại trở nên khó chịu đến vậy.

"Mà Choi Yeon Jun. Nhìn mặt thằng nhóc này cũng ổn đấy chứ?"

Seo Baek Han chẳng biết người ta đang rối bời vì suy nghĩ gì, cứ nghịch ngợm búng nhẹ vào má Joo Tae Hyun.

"Hả? Gì cơ?"

"Trông không lơ đãng như cậu, còn trẻ mà."

"Muốn chết trước mặt trẻ con hả, đồ già."

……Đó là điều cậu đã nghĩ không biết bao nhiêu lần kể từ khi gặp lại anh hôm nay, thật sự, thật may mắn.

May mắn vì cậu đã giỏi che giấu cảm xúc đến mức có thể tỏ ra bình thản trước mặt Seo Baek Han.

"Vào trong thôi."

Khi đến cửa sảnh chung, Seo Baek Han thả cánh tay đang quấn quanh Joo Tae Hyun ra, rồi chỉnh lại những nếp nhăn trên bộ vest đang căng phồng của mình. Tiện thể, anh cũng chỉnh lại vạt áo có vẻ hơi nhăn nhúm của Joo Tae Hyun.

Seo Baek Han về cơ bản là người lịch sự. Nhưng đó hoàn toàn không phải là sự tử tế hay ưu ái dựa trên tính cách tốt bụng.

Nói sao nhỉ, nó giống như sự ban ơn mà một người dư dả sẵn lòng bố thí vậy? Vì thế mà nó càng tệ hơn. Vì mình không thể dễ dàng bỏ qua và nghĩ đơn giản là một người tốt bụng đối xử tốt với mình.

Những việc mà anh làm một cách dễ dàng vì nó chẳng có gì to tát với anh, nhưng đối với người nhận lại phải suy nghĩ mãi ‘người như anh ấy sao lại đối xử tốt với mình như vậy?’.

Ví dụ như vừa nãy, cái chạm tay hờ hững phủi nhẹ cổ áo của Seo Baek Han.

"Ơ, Seo Baek Han! Hôm nay cậu dẫn chương trình tốt lắm, vất vả rồi!"

"Vất vả rồi, Baek Han à. Mà này, cậu làm thật rồi cơ đấy, cái hội này. Tôi cứ tưởng chỉ nói cho vui thôi chứ. Giỏi thật!"

"Oa, Seo Baek Han cậu càng ngày càng cao ra thì phải? Khỏe chứ?"

"Lần này chắc không gặp được rồi? Baek Han cậu bao giờ về nước thế?"

Vừa bước vào bên trong sảnh chung, những người đang tụ tập thành nhóm liền nói với Seo Baek Han mỗi người một câu. Anh đáp lại bằng nụ cười vừa phải rồi thẳng bước đến nơi đã định sẵn từ đầu. Ly sâm panh và ly nước cam trên tay Seo Baek Han được đặt tùy tiện lên một chiếc bàn nào đó, một chiếc bánh quy trang trí dễ thương đã thay thế vị trí của chúng.

Bàn tay to lớn vừa nãy còn nắm chặt eo Joo Tae Hyun một cách thô bạo, giờ lại cẩn thận cầm lấy chiếc bánh quy.

"Han Se Yeon."

Dù chưa nghe bất kỳ lời giới thiệu nào, Joo Tae Hyun đã biết ngay người đó là ai. Mùi pheromone của Seo Baek Han phảng phất từ người cô gái đang quay lại nhìn cậu.

Đó là mùi đào nồng nàn mà Joo Tae Hyun đã ngửi thấy lần đầu tiên trong buổi hòa nhạc mùa hè ở điện Chang Gyeong mà cậu vẫn còn nhớ rõ.

"Nghe nói không đến được mà?"

"Sao em dám gọi thẳng tên chị như thế hả? Hả?"

Người phụ nữ đang nháy mắt tinh nghịch ấy là một người con gái giống như quả đào theo một nghĩa khác với Seo Baek Han. Da trắng mịn màng, thanh khiết....... Ừ, đáng yêu. Từ đó thật sự rất hợp với cô ấy.

"Em lại ngủ quên không ăn đồ ăn trên máy bay đúng không?"

"Hả? Nhưng mà cái đó-."

Seo Baek Han tự nhiên đút chiếc bánh quy vừa lấy vào miệng Han Se Yeon.

"Ư ư kư rư. Mư rư, hư chư……."

"Ừ ừ, còn phải làm tóc rồi trang điểm nữa. Bận lắm hả? Vậy hả?"

"Nư nư nư rư chư mư rư……."

"Ừ ừ, đừng có trêu chị? Muốn được chị đối xử tử tế thì đừng có cư xử như trẻ con."

Trong cuốn từ điển nhân vật quan trọng trong đầu Joo Tae Hyun không có cái tên "Han Se Yeon". Điều đó có nghĩa là người này không phải là người trong hoàng thất, cũng không phải là nhân vật trong giới chính trị hay tài phiệt. Hay là một mối quan hệ trong giới nghệ thuật mà cậu vẫn chưa biết rõ? Nhưng ngay cả Seo Baek Han và Choi Yeon Jun cũng biết cô ấy, và việc cô ấy được mời đến đây thì chắc chắn không phải là một gia đình bình thường. Nếu là một người giỏi giang đến mức đó thì chắc chắn cậu không thể không biết. Hơn nữa.......

Joo Tae Hyun đang cố gắng suy luận thông tin về người lạ mặt trước mặt, vừa chạm mắt với Han Se Yeon liền vội vàng lảng tránh ánh nhìn.

"......Mà đây là ai vậy?"

"À, giới thiệu với em. Cậu nhóc này là Joo Tae Hyun. Trông thế thôi chứ cũng là một trong những người quyên góp lớn cho hội mình đấy. Còn là thành viên sáng lập của 〈Haechi〉 nữa."

Có vẻ như đã quen biết Choi Yeon Jun, Seo Baek Han chỉ giới thiệu sơ lược Joo Tae Hyun với Han Se Yeon.

"A a....... Chào em, chị là bạn gái của Baek Han."

Nhìn cô gái cười ngượng ngùng nói đây là lần đầu tiên đến những chỗ như thế này, Joo Tae Hyun mơ hồ nhận ra lý do Seo Baek Han bỏ tên tập đoàn DH phía trước tên cậu.

Han Se Yeon là một người bình thường. Có lẽ Seo Baek Han đang lo lắng cô ấy sẽ cảm thấy lạc lõng ở những nơi như thế này nên đã quan tâm đến cô ấy.

......Bạn gái, là vậy.

"Mà thật sự là không có người lớn nào ở đây đúng không?"

"Ừ. Cứ thoải mái đi."

"Vậy Nhị hoàng tử thì sao? Thật sự ngài ấy ở đây ạ?"

"Ừ ừ. À, hay là anh giới thiệu bạn bè anh cho em nhé?"

"Ưm. Em thì sao cũng được......"

Seo Baek Han khẽ vẫy ngón tay với Han Se Yeon. Cô ấy liền tự nhiên nắm lấy ngón áp út và ngón út của Seo Baek Han như đã quen thuộc.

"Chị Yoon Woo đâu rồi nhỉ...... À, ở đằng kia rồi. Anh đi gọi chị Yoon Woo đến ngay. Choi Yeon Jun, cậu trông thằng nhóc này giúp tôi một lát nhé."

"Anh, khoan đã-."

"Vừa nãy xem video chắc em cũng biết rồi đấy, dù là thành viên sáng lập cũng không có ngoại lệ đâu nhé? Tôi sẽ siết chặt việc sàng lọc hội viên theo quy tắc, nên Joo Tae Hyun em cũng phải hoạt động tích cực vào."

Taaang. Vừa nói, Seo Baek Han vừa búng lưỡi nhẹ nhàng như thể bắt chước tiếng súng. Vẻ mặt tinh nghịch như đang nháy mắt là phần thưởng thêm.

"Nếu có thể thì lát nữa gặp lại nhé."

Câu nói "lát nữa gặp lại".

Joo Tae Hyun không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa, hiểu rõ cái sự hời hợt trong lời nói thêm vào đó.

Giống như bị mắc kẹt trong bẫy của một phù thủy độc ác, Joo Tae Hyun đứng im tại chỗ, chỉ lặng lẽ từ xa nhìn Seo Baek Han và bạn gái anh hòa vào đám đông. 

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo