Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 43
"Ồ, Tae Hyun à? Em làm gì ở đây vậy?"
Cậu đã cố gắng lắm mới tìm được một góc khuất ấm cúng, ít ánh sáng để chui vào, vậy mà vẫn có người giỏi tìm ra cậu và bắt chuyện.
Đó là con trai thứ hai của tập đoàn Dong Myung mà cậu nghe nói mới gia nhập 〈Haechi〉 tháng trước.
"......Xin chào anh."
"Ôi trời, làm anh hết hồn. Em đúng là...... nhìn không giống chút nào."
Khóe miệng Joo Tae Hyun vừa nãy còn hơi thả lỏng khi nhìn Seo Baek Han lại mím chặt lại.
Cậu đã cố tình chui vào góc khuất vì không muốn va chạm với mọi người, vậy mà người ta cố tình bắt chuyện với cậu rồi lại tỏ vẻ khó chịu thì là kiểu gì chứ.
Joo Tae Hyun im lặng như hến. Cậu không muốn chiều theo những người lớn tuổi hơn mình chỉ vì họ muốn trò chuyện. Hơn nữa, tùy từng người thôi, nếu dễ dãi với những kẻ vô lễ thì từ đó họ sẽ coi thường cậu. Đó là kỹ năng sống đầu tiên mà Joo Tae Hyun học được vào ngày nhập học cấp hai.
"Chúc, chúc Giáng sinh vui vẻ. Chúc mừng năm mới."
"Vâng."
Trước câu trả lời có phần lạnh lùng của Joo Tae Hyun, người vừa bắt chuyện hơi ngượng ngùng rời đi.
Vì mải chào hỏi vô ích mà cậu đã bỏ lỡ tung tích của Seo Baek Han. Cậu tiến sâu hơn vào trung tâm buổi tiệc và nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Những nơi có khả năng tỏ tình cũng chỉ có vậy thôi. Sân thượng ở cuối bên trái, dưới cây thông ở cuối bên phải, hoặc phía sau bảng thông báo ở giữa.......
Joo Tae Hyun vừa nhẩm đếm những địa điểm mà cậu nhớ thì bỗng cảm thấy hơi chột dạ, liền vội vàng với tay lấy đại một cái đĩa nào đó. Cậu không cố tình nghe lén, chỉ là những chuyện đó lan đến tai cậu nên tự nhiên cậu nhớ thôi.
"Thật kỳ lạ đúng không. Biết rõ sẽ bị từ chối mà vẫn cứ tỏ tình? Những kẻ phát cuồng vì Seo Baek Han đúng là kiên trì thật, kiên trì ghê."
"Nhưng mà cũng lạ là chẳng có đứa nào bị đá xong lại đi nói xấu Seo Baek Han cả."
"Đương nhiên rồi. Bị đá thì ai lại đi rao khắp xóm làm gì? Xấu hổ chết đi được còn gì mà đi nói xấu Seo Baek Han công khai? Chắc chỉ dám xỉa xói sau lưng thôi."
Những kẻ chưa từng được gọi đến những nơi như vậy kể từ khi vào 〈Haechi〉 cứ lầm bầm nhắc đến Seo Baek Han. Rõ ràng là ghen tị.
Ghen tị nhưng lại không đủ tự tin để vượt qua đối tượng, nên chỉ dám hèn nhát lẩm bẩm sau lưng chứ không dám nói xấu công khai.
"Nhắc mới nhớ, Seo Baek Han ấy. Cứ cách ngày lại thay bạn gái, dạo này lại im ắng nhỉ?"
"Chắc chơi chán rồi nên giờ chuẩn bị kết hôn thôi."
"Hoặc cũng có thể đổi đối tượng rồi. Seo Baek Han cũng là Alpha mà."
"À, thì ra...... với Omega nam?"
"Hả. Seo Baek Han với đàn ông á....... Thật không thể tưởng tượng nổi. Mặt nó đúng là tướng đàn bà bu đầy."
"Vớ vẩn. Ai mà biết được. Có khi nó chén rồi cũng nên, Omega nam nghe bảo là đặc sản đấy."
"ĐM, sướng thế! Với trình của Seo Baek Han thì tha hồ chọn mà ăn nhỉ?"
"Chọn mà ăn á. Chắc phải cỡ, rut? Đến kỳ phát tình thì phê như con điên ấy. Nghe bảo nhiều đứa còn cố tình dùng thuốc ức chế lỏng lẻo nữa cơ?"
"À, ra là dạo này cứ bàn tán về thuốc ức chế là vì thế hả?"
"Ừ, vốn dĩ chu kỳ phát tình là thứ không thể kiểm soát bằng ý chí, vậy mà bắt cá nhân tự giác uống thuốc giải quyết thì hơi kỳ thật. Phải mạnh tay hơn mới đúng chứ......"
"Này. Tao nghe nói, cái công tắc ấy? Cái thuốc mà dạo này hay lên tin tức ấy."
Đúng lúc đó bản nhạc Giáng sinh bắt đầu vang lên, nên những lời tiếp theo không còn nghe rõ nữa. Hình như có ai đó nhắc đến tên cậu, nhưng cậu cũng chẳng muốn đến hỏi cho ra lẽ.
Vốn dĩ cậu không phải là người thích gây chuyện trước, huống chi là gây sự ở nơi có cả Seo Baek Han.
Joo Tae Hyun nhìn những đồ trang trí lấp lánh trên cây thông và tự nhủ đây cũng là một cơ hội để luyện tập. Cơ hội để luyện tập cách tạo vẻ bình thản trước mặt người khác dù có chuyện gì xảy ra, cách điều khiển biểu cảm một cách tinh tế.
"......"
Nếu là Seo Baek Han thì anh ấy sẽ đối phó thế nào trong tình huống này? Joo Tae Hyun ấn mạnh trán vào phần hõm dưới lòng bàn tay và nuốt một tiếng thở dài.
......Hay là mình đừng đi du học?
Cứ học ở Đại học Bình Nhưỡng thôi thì sao?
Cậu không rõ lịch trình sắp tới của Seo Baek Han, nhưng cậu biết anh muốn vào Je Jung Won vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, không ai biết khi nào anh sẽ hoàn thành chương trình tiến sĩ, và cũng không có gì đảm bảo rằng anh sẽ về nước ngay sau khi lấy bằng. Xét về kinh nghiệm, có lẽ anh sẽ hoạt động vài năm ở các viện nghiên cứu nước ngoài hoặc các tổ chức quốc tế.
Vậy nên nếu muốn tạo ra dù chỉ một chút mối liên hệ với anh, có lẽ tốt hơn là nên học ở một trường phía Tây. Ít nhất nếu đi du học ở phía Đông, cậu vẫn có thể gặp anh ở các hội người Hàn. Cùng đặt chân lên đất Mỹ thì ít nhất lệch múi giờ cũng đỡ hơn so với Hàn Quốc.
Nhưng cậu ghét cay ghét đắng cái thực tế là ngay cả "Seo Baek Han đó" cũng bị người ta xỉa xói sau lưng chỉ vì là alpha. Cậu biết đám đàn ông tồi tệ tụ tập lại thì cũng chỉ có thể nói những chuyện như vậy. Cậu cũng biết dù Seo Baek Han không phải là người có hình thái thì họ vẫn sẽ lôi chuyện tình ái của anh ra để chế giễu đầy ghen tị.
Nhưng ngay lúc này, cậu không thể chịu đựng được sự khó chịu khi người mình yêu quý lại bị đối xử bất công chỉ vì là Alpha.
Việc cậu cũng là Alpha không quan trọng. Joo Tae Hyun nghĩ rằng dù cậu là Omega hay Beta, nếu cậu có thể giúp Seo Baek Han, nếu có dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi để cậu có thể giúp sức cho anh trong tương lai, thì chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cậu cũng sẵn lòng học ở Đại học Bình Nhưỡng.
Không, đây là sự chắc chắn.
Việc học ở một trường có phần thân thiện với người có hình thái cũng không thay đổi được gì. Joo Tae Hyun vẫn hoài nghi về cái gọi là trường học, và cậu ghét con người.
Nhưng ở tuổi mười bảy, cậu có sự liều lĩnh của tuổi trẻ, cảm thấy rằng chỉ cần có tình yêu thì cậu có thể chịu đựng và làm được mọi thứ.
Đây là sự quyết tâm dành cho mối tình đầu của cậu khi đã từng nghiêm túc chia sẻ niềm tin của mình với một đứa trẻ rằng tất cả mọi người đều bình đẳng trước hình thái trong một đêm hè nào đó.
Joo Tae Hyun ngước nhìn cây thông khổng lồ được trang trí bằng những chiếc đèn lồng nhỏ và những đồ trang trí truyền thống kỳ lạ, cậu vô thức gật đầu. Như thể phản ánh quyết tâm sắt đá của cậu, cái gật đầu ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đây là lần đầu tiên cậu tự mình đưa ra quyết định mà không hỏi ý kiến gia đình, và cũng là lần đầu tiên cậu quyết tâm nói điều đó với người khác trước.
Nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa. Trẻ vị thành niên thường bị nhắc nhở ra về vào khoảng 9 giờ, nên cậu phải gặp Seo Baek Han trước đó.
Trước hết, cậu định đi đến tất cả những nơi mà Seo Baek Han có khả năng ở đó.
Có lẽ anh sẽ không mấy quan tâm đến chuyện học hành của cậu. Không, có lẽ là vậy. Có lẽ anh sẽ cười và nói rằng cậu không cần phải làm quá lên như vậy chỉ vì cậu sẽ học ở Đại học Bình Nhưỡng.
Nhưng dù sao thì cậu cũng không muốn Seo Baek Han hiểu được ý nghĩa sâu xa đó...... Cậu chỉ đơn giản là thay đổi kế hoạch từ việc ban đầu định xin tư vấn nghề nghiệp một cách nhẹ nhàng, thành việc hỏi về bầu không khí của trường Đại học Bình Nhưỡng anh trai cậu đã tốt nghiệp.
À, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà để sống một mình, có lẽ nên hỏi anh về những khu vực tốt để sống một mình ở Bình Nhưỡng.
Nhắc mới nhớ, nhà của Seo Baek Han ở đâu nhỉ? Cậu biết khu vực bầu cử của nghị sĩ Seo Hong Gyu là Moran-gu, và cậu cũng biết anh sống ở gần đó....... Nhưng cậu không biết chính xác là ở khu phố nào. Nhân cơ hội này hỏi thử xem anh có nói không? Liệu có vẻ như cậu đang tọc mạch chuyện riêng tư quá không? Nhưng giờ cậu cũng sẽ là đàn em ở Đại học Bình Nhưỡng, và cậu sẽ trở thành công dân Bình Nhưỡng chứ không còn là công dân Seoul nữa-.
"......Baek Han à, anh nghĩ sao?"
Trong khi đang lâng lâng với những tưởng tượng khác nhau, bước chân của Joo Tae Hyun hướng về phía ban công đột ngột dừng lại.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.