Dirty Switch - Chương 45

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 45

"Anh, anh."

"Sao?"

"Tôi xin lỗi....... Tôi hơi, đau ạ."

"Hả?"

"Cái, áo, anh nắm chặt quá.......”

Nên tôi đau.

Câu cuối gần như chỉ là mấp máy môi, nhưng vì không xa nên có lẽ Seo Baek Han cũng nghe đủ.

Bởi vì khoảng cách đủ gần để cậu nhận ra ngay có lẽ gần đây anh đã trải qua kỳ phát tình một mình, nên anh đã không điều chỉnh nồng độ thuốc ức chế.

"......Vậy à?"

Nhưng Seo Baek Han có vẻ rất ngạc nhiên trước lời chỉ trích không hẳn là chỉ trích của Joo Tae Hyun.

"......Vậy sao. Xin lỗi."

Joo Tae Hyun vô cùng bối rối trước phản ứng dữ dội ngoài dự đoán của Seo Baek Han. Chẳng lẽ cậu đã nổi giận sao? Không phải. Cậu chỉ nói rằng cậu đau vì anh nắm và kéo áo quá mạnh. Chẳng lẽ giọng cậu to đến mức khó chịu sao? Cũng không phải. Cậu nói nhỏ đến mức gần như lẩm bẩm. Vậy mà cậu không hiểu tại sao Seo Baek Han lại bối rối đến vậy. Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy Seo Baek Han như thế này...... Chẳng lẽ cậu đã nói gì sai sao?

"......Ưm, tôi bây giờ."

Seo Baek Han buông tay khỏi áo Joo Tae Hyun rồi xoa hai lòng bàn tay vào nhau và phủi nhẹ. Sau đó anh dùng ngón trỏ móc vào cà vạt, nới lỏng nút thắt. Theo động tác đó, mùi đào nồng nàn thoang thoảng bay ra. Cảm giác có lẽ giống như khi nắm chặt một quả trái cây trong lòng bàn tay và nghiền nát nó.

Joo Tae Hyun vô thức nghiêng đầu. Có lẽ cậu cũng hiểu được phần nào, chỉ cần một chút gợi ý nữa thôi là cậu có thể vượt qua ranh giới mong manh này....... Nhưng cậu hoàn toàn không hiểu.

Chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi, cậu sẽ gần Seo Baek Han hơn một chút. Ngay cả một người không giỏi cảm nhận những chuyện như thế này như cậu cũng cảm thấy đây là cơ hội. Nhưng làm thế nào......? Làm thế nào để cậu có thể nhẹ nhàng chạm vào anh?

"Có lẽ tại tôi đang nghĩ chuyện khác nên không kiểm soát được lực tay. Xin lỗi."

"Anh, anh."

"Tae Hyun à, chắc tôi phải nghỉ một chút. Lát nữa gặp lại nhé."

"Anh, đợi tôi một chút....... A!"

Trong cơn vội vã, cậu vô thức nắm lấy tay áo Seo Baek Han, nhưng anh phản xạ lại nắm chặt cổ tay Joo Tae Hyun. Một lực nắm khủng khiếp đến mức cậu không thốt nên lời.

Seo Baek Han có vẻ cũng hành động theo phản xạ. Nhìn đôi mắt anh hơi mở to là biết.

"Tôi, tôi xin lỗi."

Chính Seo Baek Han là người làm cậu đau, nhưng lời xin lỗi lại tự động bật ra. Seo Baek Han khép mắt một lúc như đang cố nuốt thứ gì đó vào trong rồi lại mở mắt ra.

"Xin lỗi, chắc tôi hơi mệt nên lỡ tay. Lát nữa gặp lại nhé."

Rồi Seo Baek Han thở dài và quay đi.

Joo Tae Hyun chỉ mấp máy môi. Cậu làm gì có sự lựa chọn nào. Vẫn như mọi khi, cậu chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Seo Baek Han rời đi.

Khi anh nói lát nữa gặp lại hoặc sau này gặp lại, họ chưa bao giờ chạm mặt nhau lần nữa. Cậu không biết những người khác thì sao, nhưng ít nhất Joo Tae Hyun chưa bao giờ có cơ hội đó. Cậu quá trẻ để làm bạn, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ sẽ thỉnh thoảng chạm mặt anh. Với Seo Baek Han, Joo Tae Hyun chỉ là một người quen bình thường ở mức độ đó.

Vậy mà Seo Baek Han lần đầu tiên để lộ vẻ bối rối trước mặt cậu. Dù mối quan hệ của họ vẫn chỉ là những lời chào hỏi hình thức và giữ khoảng cách, anh lần đầu tiên không kiểm soát được cảm xúc của mình trước mặt cậu.

Thông thường, khi thấy người mình thích như vậy, người ta sẽ sợ hãi hoặc lo lắng, nhưng Joo Tae Hyun đã mù quáng chạy theo Seo Baek Han suốt một thời gian dài, lại vô cùng vui mừng.

Cậu thậm chí còn cảm thấy rung động như thể Seo Baek Han đã mở lòng với cậu dù chỉ là dưới hình thức nào đó. Cậu càng cảm thấy như vậy vì cậu biết rõ anh tự kiểm điểm và tự quản lý bản thân nghiêm khắc đến mức nào.

"Anh, anh."

Joo Tae Hyun nhanh chóng bước theo dấu vết hương thơm mà Seo Baek Han để lại. Tiếng bước chân lộp cộp nhanh chóng chuyển thành tiếng chạy nhẹ. Không lâu sau khi Seo Baek Han quay đi, nhưng khoảng cách giữa họ đã khá xa.

"......Anh Baek Han."

Thở hổn hển gọi Seo Baek Han, anh nghi hoặc quay lại. Vẻ mặt bình thản vẫn như thường ngày, nút thắt cà vạt cũng gọn gàng như mọi khi. Pheromone vừa nãy còn hỗn loạn cũng đã ổn định hơn nhiều.

Anh đã trở lại là Seo Baek Han hoàn hảo như mọi khi.

"Cái, cái đó là.......”

Joo Tae Hyun chống tay lên đầu gối, hít thở sâu một lát.

Phải nói.

Seo Baek Han sắp trở về Mỹ. Sau đó, 〈Haechi〉 sẽ không có sự kiện lớn nào trong một thời gian. Vậy nên, đây là cơ hội duy nhất để cậu đối diện với Seo Baek Han và nói rằng cậu đã quyết định trở thành đàn em của anh, rằng cậu muốn đi cùng con đường anh đã chọn.

"Anh, em......"

Ừ, chúc mừng em, cố gắng lên nhé, nếu em tò mò về các nhà hàng ngon ở Bình Nhưỡng thì cứ liên hệ với tôi.

Những lời lẽ có thể đoán trước được nhưng đây là cơ hội cuối cùng để cậu trực tiếp nghe những lời động viên quen thuộc đó.

Nhưng.

"Em thích anh, em đã thích anh."

Cái gì thế này.......

Câu chữ bật ra khỏi môi Joo Tae Hyun hoàn toàn khác với những gì cậu đã luyện tập hàng chục lần.

"Em, em đã thích anh."

Câu nói mà cậu đã nuốt vào lòng hàng ngàn, hàng vạn lần, câu nói mà cậu đã thề sẽ không bao giờ thốt ra, lại bất ngờ trào ra.

"Em......"

Cảm giác lâng lâng đến mức không biết phải làm sao dần tan biến. Tiếng thở dốc bên tai cậu lắng xuống, và tiếng nhạc Giáng sinh đang được chơi trong phòng chờ khe khẽ vọng lại.

Lúc đó Joo Tae Hyun mới hoàn hồn và không thể tin vào những gì mình vừa làm, cậu chỉ chớp mắt.

Khoan đã, mình vừa....... nói thích Seo Baek Han sao?

"Vậy nên, cái đó là......"

Seo Baek Han không hề có phản ứng gì. Anh chỉ đứng im tại chỗ nhìn cậu, như thể đã nghe rõ những lời vô nghĩa của cậu và giờ đang chờ đợi một lời giải thích chân thành. Không, liệu anh có đang chờ đợi một lời giải thích không? Vẻ mặt vô cảm của anh không khác gì thái độ anh ta đối với những người đã từng mượn cớ tỏ tình để trút bầu tâm sự rác rưởi.

Trớ trêu thay, nơi cậu níu giữ anh lại cũng là trước bảng thông báo, một trong những địa điểm nổi tiếng để tỏ tình.

"Cái......"

Joo Tae Hyun nhắm chặt mắt.

Sao mình có thể...... vô tâm đến thế chứ. Mình đã nghe hết những lời tỏ tình sỉ nhục mà anh ấy phải nghe. Mình biết anh ấy mệt mỏi và khó chịu vì điều đó. Mình biết vì thế mà anh ấy đã mất kiểm soát bản thân khác với mọi ngày.......

Chỉ vì Seo Baek Han đã thể hiện khía cạnh đó chỉ trước mặt mình mà mình đã quá vui sướng, quá xúc động....... nên mình đã tùy tiện ném cả trái tim mình đi.

Thật là quá đáng. Mình khác gì cái người vừa nãy đòi làm bạn tình của Seo Baek Han chứ?

"Chỉ là...... em đã từng như vậy thôi ạ."

Joo Tae Hyun cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng trong cơn hoảng loạn. Cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, như thể bây giờ cậu không còn chút vương vấn nào nữa. Cậu nghĩ rằng tốt nhất là nên cố gắng che đậy để trông như thể chuyện đó đã từng xảy ra nhưng giờ thì không còn nữa.

Thật đáng trách. Việc cậu đã không bình tĩnh mà lại hành động bốc đồng như vậy. Việc cậu đã tự tay phá hỏng thời điểm mà cậu có thể đến gần anh hơn một chút.

Hơn hết, chính cậu là người đã đẩy tâm trạng của Seo Baek Han mà cậu yêu quý đến tận cùng, xuống bùn đen....... Cậu cảm thấy quá có lỗi với Seo Baek Han đến mức không thể chịu đựng được.

"À. Ra là vậy."

Sau một khoảng lặng đáng sợ như cả thế kỷ, Seo Baek Han thản nhiên lên tiếng.

Đó là phản ứng giống hệt như những gì anh đã nói với những người từng tỏ tình với anh.

Một sự từ chối lịch sự, vừa phải và nhạt nhẽo, không hề chứa đựng chút tình cảm nào.

Và lúc đó Joo Tae Hyun mới hoàn toàn sụp đổ.

À, mình đã dám hy vọng. Trước đây mình biết mình không xứng, vậy mà trong lòng mình vẫn nghĩ rằng khi khoảnh khắc này đến, có lẽ mình sẽ nhận được dù chỉ một chút đáp lại....... Trong lòng mình đã ấp ủ những suy nghĩ vớ vẩn như vậy.

"Tae Hyun à, em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

"......"

"Mười bảy......"

"......"

"Mười bảy......"

Joo Tae Hyun cảm thấy trái tim mình tan vỡ thành từng mảnh, nhưng cậu thậm chí không buồn nhặt nhạnh chúng lại để chắp vá. Cậu chỉ đứng đó với trái tim tan nát.

Thà anh nổi giận với cậu và hỏi cậu có biết anh thích phụ nữ không còn hơn.

Cậu biết Seo Baek Han đã phải trải qua những chuyện tương tự đến phát ngán mỗi dịp tiệc cuối năm, cậu cũng biết rằng đối với anh, những sự kiện như tỏ tình sẽ trở nên nhàm chán. Vậy mà cậu lại say sưa trong cảm xúc của mình mà không hề quan tâm đến người mình thích.

......Với cái kiểu này, việc mình hùng hổ đòi đến Đại học Bình Nhưỡng vì anh ấy, việc mình xông xáo đòi làm gì đó cho người có hình thái, có hợp lý không?

Chẳng phải mình chỉ đang chờ đợi cơ hội để quấy rầy anh ấy theo cách này thôi sao.

Joo Tae Hyun tự trách và chế giễu tình cảm của chính mình. Cậu cảm thấy nếu không làm vậy, cậu sẽ không thể chịu đựng được.

"Có lẽ tôi có nhất thiết phải trả lời em bây giờ không?"

"Dạ? Không ạ. Không phải vậy đâu...... tuyệt đối không phải ạ."

Chỉ sau khi phủ nhận theo phản xạ vì quá bất ngờ, cậu mới nhận ra đó là câu từ giống hệt lời từ chối mà anh đã nói với người khác vừa nãy. Liệu cậu có nên cảm thấy biết ơn vì anh đã cho cậu nghe câu trả lời giống hệt như vô số lời tỏ tình mà anh đã từng nhận được không?

"Em sắp xuất cảnh ạ, cái đó, em quyết định đi du học rồi. Chắc sẽ không về Hàn Quốc trong một thời gian, nên em chỉ muốn nói một lần trước khi đi thôi ạ."

Không, không phải vậy.

Ngay trước khi đến đây, cậu đã rất đắn đo, nhưng cậu đã quyết định đến Đại học Bình Nhưỡng vì muốn trở thành đàn em của anh, và sau khi nhìn thấy những người đáng thương vừa nãy nói năng lung tung mà không hiểu gì về dị năng, cậu đã quyết tâm như vậy.

Joo Tae Hyun luyên thuyên kể một tràng những lời biện minh mà Seo Baek Han thậm chí còn không hỏi, trong khi cậu lại không thể thốt ra những lời mà cậu thực sự muốn nói.

Seo Baek Han im lặng lắng nghe những lời biện minh không phải là biện minh của Joo Tae Hyun rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. Như thể muốn nói rằng anh đã dành đủ thời gian cho cậu rồi.

À, thật sự là hết rồi.

Joo Tae Hyun cảm nhận được khoảnh khắc không thể trì hoãn hơn nữa đã đến.

Giống như bao nhiêu người đã từng ném trái tim mình cho Seo Baek Han một cách vô vọng, đã đến lúc cậu cũng phải buông bỏ mối tình đơn phương thảm hại này.

"Em đi du học ở Luân Đôn à? Học hành chăm chỉ nhé. Khi nào về Hàn Quốc thì liên lạc với tôi. Tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho em."

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo