Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 59
Seo Baek Han đã chọn sẵn một vài loại switch mà anh đã nhiều lần "tẩy trắng" đường dây phân phối, chúng không phổ biến ở Hàn Quốc nên dễ bị nhầm là thuốc bổ, và cũng không cho thấy phản ứng tương tự ma túy khi xét nghiệm.
Dù chưa tự mình dùng nên không thể so sánh hiệu quả, nhưng chúng chắc chắn sẽ an toàn hơn cho cơ thể Joo Tae Hyun so với loại dirty switch mà cậu thường mua. Bởi vì loại thuốc mà cậu hay dùng gần giống với loại thuốc kích dục rẻ tiền, chỉ có thể mua bán ở những nơi khuất mắt.
"Vậy tức là, tạm thời tôi... nhất định phải dùng switch do anh đưa cho tôi đúng không?"
"Ừm, có lẽ là vậy."
"Nếu... tôi hoàn toàn, tức là không dùng switch nữa thì sao ạ? Kết quả xét nghiệm vẫn sẽ có vấn đề sao?"
"Tình huống đó là lý tưởng nhất. Nhưng em đã bao giờ không dùng switch dù chỉ một lần chưa? Em mua mỗi khi đến Mỹ và cũng mang về nước mà."
"……."
"Lời em nói không dùng nữa, ừm. Tôi không thể tin được."
"Kết quả xét nghiệm ở bệnh viện Dong Hwa cũng không hề bị làm giả đâu ạ."
"Vậy thì càng không có vấn đề gì cả. Dùng thuốc tôi chọn, rồi xét nghiệm ở Je Jung Won."
Anh đoán Joo Tae Hyun sẽ không hài lòng với yêu cầu này, nhưng phản ứng của cậu lại mạnh mẽ hơn anh dự kiến. Cậu tái mét mặt mày như thể bị sỉ nhục nặng nề. Hồi bé thì cậu còn cắn môi hoặc nhếch lông mày, nhưng gần đây cậu hiếm khi để lộ cảm xúc ra mặt, đến mức anh cảm thấy thật mới mẻ.
Chà, anh cũng hiểu việc Joo Tae Hyun khó chịu.
Dù loại switch anh chọn có an toàn hơn cho cơ thể cậu đi nữa thì điều đó có quan trọng gì. Đó là một hành động không hề tính đến sở thích của Joo Tae Hyun, mà hoàn toàn chỉ vì lợi ích của riêng Seo Baek Han. Nếu giới thiệu dầu ô liu cho một người gọi đồ uống có ga với lý do tốt cho sức khỏe, liệu họ có thích không? Chắc chắn họ sẽ không thèm nghe.
Hơn nữa, việc Joo Tae Hyun dùng switch là điều đã được biết rõ từ trước khi kết hôn. Lấy một chuyện đã được thảo luận xong xuôi rồi lại như thể nắm được điểm yếu lớn mà yêu cầu cậu phải nghe theo ý mình... Đúng vậy, đó chắc chắn là một hành động không công bằng.
Seo Baek Han cho rằng đây là lúc nên dùng cả củ cà rốt thay vì chỉ dùng roi. Hồi còn nhỏ, anh thường ép buộc đối phương một cách cao tay, nhất quyết phải bẻ gãy ý chí của họ mới thôi. Giờ đã ngoài ba mươi, anh biết rõ mình có thể giải quyết mà không cần tốn nhiều sức như vậy, nhưng hồi Joo Tae Hyun cầu hôn anh, anh vẫn tin rằng phải biết cách tùy tiện thao túng người khác với nụ cười trên môi thì mới có thể đứng trên người khác được.
"Thay vào đó, dù hơi khó nói nhưng nếu em có mong muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức."
"……."
"Tôi không định nói qua loa rồi bỏ qua đâu. Tôi đã định đưa ra nhiều hạng mục khác nhau trước, nhưng em là người chẳng thiếu thốn gì cả. Dù là cổ phần, tiền bạc, hay bất kỳ thứ vật chất nào khác."
Khi anh nói rằng anh cũng sẵn sàng ký hợp đồng nếu cần, và bảo cậu hãy suy nghĩ kỹ rồi cho anh biết, ánh mắt Joo Tae Hyun hơi dao động. Cậu suy nghĩ sâu sắc đến mức dường như có những vòng tròn đồng tâm lan tỏa trong đôi mắt cậu. Đối với Seo Baek Han, đó là một tín hiệu tốt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang gợn sóng của cậu, Seo Baek Han lại cảm thấy kỳ lạ. Cả cậu và anh đều có mái tóc đen và đôi mắt đen. Thế nhưng, đôi mắt của Seo Baek Han sắc bén như kim loại, còn đôi mắt của Joo Tae Hyun lại đen thăm thẳm và tĩnh lặng như mực. Cùng một màu đen nhưng lại khác biệt đến vậy.
"Có... thời hạn nhất định không ạ? Thời hạn tôi phải dùng switch do anh đưa."
"Một năm. Chỉ cần chịu đựng một năm thôi."
Đây cũng là câu hỏi mà anh đã dự đoán trước.
Thật ra, chừng nào Seo Baek Han còn giữ chức Viện trưởng Je Jung Won, anh tuyệt đối sẽ không để Joo Tae Hyun tùy tiện đặt mua loại switch rẻ tiền qua ứng dụng giao hàng.
Thế nhưng, nếu cậu dần quen với loại switch anh đưa trong khoảng một năm, thì khả năng Joo Tae Hyun sẽ không còn tìm kiếm dirty switch nữa sẽ cao hơn.
Hơn nữa, anh cũng định bóng gió với Chủ tịch Joo và Chủ tịch Yoo, những người cưng chiều con trai út hết mực, vậy nên nếu họ đứng ra thuyết phục, Joo Tae Hyun cũng sẽ nhượng bộ thôi.
"……Tôi hiểu rồi ạ."
Giọng cậu gần như chìm trong tiếng thở dài, nhưng Joo Tae Hyun cuối cùng cũng chấp nhận đề nghị của Seo Baek Han. Luôn luôn là vậy.
"Nhưng mà, đúng như anh nói, tôi không có thứ gì đặc biệt muốn hay ham muốn ngay lúc này cả. Mà nếu cứ mãi trì hoãn thì có vẻ tôi sẽ chịu thiệt thòi quá. Vậy nên..." Joo Tae Hyun nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cái chuyện anh nói sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi, tôi muốn điều chỉnh nó theo quý được không?"
Seo Baek Han bất giác cười nhẹ. Hơi bất ngờ, nhưng anh không hề khó chịu. Ngược lại, Joo Tae Hyun lần đầu tiên khiến anh cảm thấy đáng yêu. Dù cố gắng lắm cậu cũng chỉ nghĩ ra được việc xin anh thực hiện mong muốn của mình theo quý thôi. Thậm chí, cậu còn nói một cách rành mạch như thể đã đưa ra một quyết định lớn lao, thật đúng là một đứa trẻ con không hơn không kém.
"Chà. Em muốn moi tiền một cách khéo léo đấy à, con trai cưng của gia đình tài phiệt. Được thôi, vậy quý này em có ước muốn nào cụ thể chưa?"
"Vâng. Mỗi thứ Sáu... Không, anh bận mà. Tôi chỉ muốn anh dành thời gian cho tôi ít nhất một lần mỗi tuần thôi. Nếu là thứ Sáu hoặc cuối tuần thì tốt, nhưng một lần mỗi tuần là đủ rồi ạ."
Cậu nghĩ rằng Seo Baek Han sẽ dễ dàng đồng ý, nhưng anh lại bất ngờ.
Đề nghị đầu tiên của Joo Tae Hyun, được đưa ra như thể đã chờ sẵn, hơi bất ngờ. Nó tầm thường đến mức khiến anh mất hứng.
"Nếu mỗi tuần dành thời gian một lần, em định làm gì?"
"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì với anh. Ở Bình Nhưỡng."
Vậy là bây giờ cái cậu nhóc đó đang muốn hẹn hò mỗi tuần sao...
Seo Baek Han tạm thời quét mắt từ đầu đến chân Joo Tae Hyun. Anh không thể hiểu ý định của cậu là gì.
Hẹn hò ư, dù sao thì họ cũng đang sống với tư cách vợ chồng hợp pháp, có gì mà khó khăn chứ...
Việc Joo Tae Hyun dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình như thế này thật sự bất ngờ. Anh cứ nghĩ cậu sẽ chỉ dám thổ lộ những lời đó ở những lúc cuối cùng, hay bằng những từ ngữ ở thì quá khứ như trước đây.
Từ góc độ của Seo Baek Han, chẳng có gì thay đổi cả. Joo Tae Hyun đã hoàn thành xuất sắc vai trò của một người bạn đời hợp pháp bất kể cảm xúc của mình ra sao, và cũng đã kiểm soát được ham muốn của bản thân khi ở bên Chun Seung Pil. Cậu không hề đòi hỏi được ngủ cùng mỗi tuần, mà với tính cách của Joo Tae Hyun, chắc chỉ muốn đi ăn ở một nơi nào đó ngon và ngắm cảnh thôi.
"Tôi có hai lý do để đưa ra yêu cầu này. Thứ nhất, vì mọi người cứ xì xào mỗi khi thấy tôi mà không thấy anh, nói rằng chưa bao giờ thấy anh và tôi ở cùng nhau. Họ chỉ nói với mình tôi thôi nên giờ tôi thấy hơi chán."
Anh không nghĩ đó là chuyện lớn, nhưng Joo Tae Hyun đột nhiên mở lời bằng giọng điệu đầy nghiêm túc. Cậu có vẻ đang cố gắng tìm lời biện minh khi thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Seo Baek Han.
"Ừm... Được rồi, lý do thứ hai là gì?"
Seo Baek Han suýt bật cười thành tiếng, nhưng anh cố nén lại và khẽ gật đầu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
"Cái này cũng gần giống với lý do đầu tiên thôi ạ. Chắc anh cũng biết, mỗi lần tôi đi sự kiện bên ngoài là y như rằng có một hoặc hai người đến xin số liên lạc, và mỗi lần như vậy họ đều thêm vào câu nói là dù sao thì anh và tôi cũng đâu có thật lòng yêu nhau."
Joo Tae Hyun thở dài, nói rằng nếu họ thường xuyên ở cùng nhau trong khoảng ba tháng thì những lời đàm tiếu của mọi người sẽ giảm đi, cậu trông có vẻ thực sự chán nản với mọi chuyện trên đời.
Có lẽ anh nên khen cậu diễn xuất đã tiến bộ nhiều. Cái thằng nhóc trước đây chỉ biết im lặng bướng bỉnh giờ cũng đã biết giả vờ một chút rồi.
Vậy thì nên trả lời thế nào đây... Seo Baek Han có thể kể ra hơn mười lý do khiến kế hoạch đầy tư lợi của Joo Tae Hyun thất bại. Lý do lớn nhất là nếu họ cứ dính lấy nhau vài tháng rồi lại trở lại như cũ thì những tin đồn bất hòa sẽ càng lan rộng hơn.
Thật ra, Seo Baek Han thậm chí còn không biết có những tin đồn như vậy đang lan truyền. Nếu anh, một người rất nhạy cảm với danh tiếng, còn không quan tâm đến mức đó thì có nghĩa là những tin đồn đó ở mức độ có thể bỏ qua, thế nhưng Joo Tae Hyun lại phản ứng khá nhạy cảm. Vậy thì sau này cậu sẽ càng căng thẳng hơn nữa.
Về mặt logic, từ chối là đúng. Nếu cách đền đáp là thỏa mãn những ham muốn cá nhân của Joo Tae Hyun, thì sau này sẽ càng mệt mỏi hơn. Hơn nữa, nếu theo lý lẽ của cậu, cuối cùng Joo Tae Hyun sẽ chỉ bị tổn thương mà thôi.
Thế nhưng, anh không hề khó chịu. Việc Joo Tae Hyun làm cũng buồn cười, và việc anh yêu cầu Joo Tae Hyun dùng loại switch anh chọn cũng có thể coi là lợi dụng sự mềm yếu của cậu... Được rồi, hẹn hò mỗi tuần trong quý này, anh nghĩ mình hoàn toàn có thể làm điều đó cho Joo Tae Hyun.
"Được thôi, cứ làm vậy đi."
Thật ra Joo Tae Hyun có vẻ không ngờ Seo Baek Han lại đồng ý dễ dàng đến vậy, cậu chỉ chớp mắt ngây ngốc.
"Vừa hay mai là thứ Sáu. Tối mai tôi sẽ kể chi tiết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tối, còn hôm nay thì em cứ nghỉ ngơi đi."
Seo Baek Han đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt vài chai switch mà anh mang theo từ túi áo khoác trong xuống bàn.
"Đây là những loại switch tôi đã chọn. Trước khi xét nghiệm ở Je Jung Won, mình làm thử một bài kiểm tra nhanh đã nhé. Vì cần xem chỉ số thế nào mà. Ừm, tối mai ăn cơm xong rồi làm là được."
"……."
"Nếu muốn ăn gì thì cứ nói nhé."
Anh xoa nhẹ mái tóc của Joo Tae Hyun rồi đi về phía cầu thang. Gáy của Joo Tae Hyun đang ngồi trên ghế sofa không hề có chút cử động nào, và Seo Baek Han cũng không quá bận tâm.
Thứ Sáu.
Đến gần giờ ăn tối mà Joo Tae Hyun vẫn không nói gì đặc biệt. Thế nên Seo Baek Han đã tìm ngay một nhà hàng ngon có thể đặt bàn ngay, và chỉ gửi cho cậu một thông báo ngắn gọn về thời gian đến.
Thế nhưng không thấy cậu trả lời, anh cứ nghĩ có chuyện gì đó, nhưng may mắn thay Joo Tae Hyun đã xuất hiện đúng giờ ở địa điểm hẹn. Chỉ là má và khóe mắt cậu đều đỏ bừng, không giống mọi khi.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.