Dirty Switch - Chương 60

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 60

"Xin lỗi, tôi chỉ định chợp mắt một lát... Dạo này tôi hơi bận cả ngày lẫn đêm vì phải đọc luận văn. Lại còn nhiều tài liệu liên quan đến quỹ học bổng cần xem nữa..."

Nếu không phải vì hành động xoa xoa xương lông mày vì mệt mỏi, anh có lẽ đã nghĩ cậu vừa đi tập thể dục về. Ban đầu anh cứ nghĩ cậu bị cảm, nhưng ngoài việc má hơi ửng hồng thì cậu trông vẫn bình thường.

Thật ra, Joo Tae Hyun chưa từng bị ốm lần nào dù phải đi lại giữa Bình Nhưỡng, Seoul và Washington. Cả anh và Joo Tae Hyun đều đúng như định kiến của mọi người về Alpha: có thể lực và vóc dáng bẩm sinh tốt.

"Xin lỗi."

Đúng như đã dặn trước, ngay khi Joo Tae Hyun đến phòng, món ăn đã được dọn ra. Vì nhà hàng chỉ phục vụ một loại thực đơn theo set vào bữa tối nếu đặt phòng riêng, nên anh đã chọn nơi này để không phải bận tâm suy nghĩ nhiều.

"Bữa tiệc tối ở cung Yeon Hwa, em còn nhớ chứ?"

"……Vâng, ừm. Tối thứ Năm tuần sau ạ."

Đúng theo yêu cầu của Joo Tae Hyun, mỗi tuần một lần họ sẽ đi ăn ngoài, đi xem triển lãm... Dù sao thì họ cũng sẽ làm những việc giống như hẹn hò, nhưng anh hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian chỉ để làm những việc vô nghĩa đó.

"Nói là tiệc tối thôi, nhưng chắc chắn sẽ đông người lắm. Đúng như một sự kiện được tổ chức ở cung Yeon Hwa, sẽ có khá nhiều người mang hình chất đến. Tôi biết là vì chủ đề này nên các quan chức bên viện nghiên cứu hay bệnh viện cũng có khá nhiều tên trong danh sách khách mời."

Joo Tae Hyun gật đầu nói không quên, nhưng phản ứng của cậu lại hơi chậm chạp hơn bình thường. Dù cậu vốn ít nói, nhưng... không hề ngây ngô và đờ đẫn như thế này.

"Em biết Kim Seung Jun chứ? Nghe nói nhóm đó cũng đến đấy. Có vẻ như thái tử đã cố chấp đưa họ vào."

"À, vậy sao ạ?"

"Tuy thô thiển nhưng lại hiệu quả mà, cái kiểu bọn trẻ con thấp kém ồn ào kích động dư luận ấy. Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một sự kiện lớn như thế này kể từ khi trở thành Viện trưởng Je Jung Won—"

"À, đúng vậy."

Tay Seo Baek Han đang cầm dao dĩa tạm ngừng lại. Joo Tae Hyun đang trả lời qua loa mà không hề lắng nghe lời anh nói. Anh cứ nghĩ cậu ngủ trưa say nên má mới ửng hồng, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì hình như mặt cậu đỏ quá mức.

"Đi bệnh viện thôi."

Seo Baek Han làm ẩm môi bằng nước và dọn dẹp chỗ ngồi. Anh định gọi tài xế khi bữa ăn kết thúc, may mà anh chưa động đến rượu.

"Vâng? Tự nhiên sao lại... À, chẳng lẽ vì tôi—"

"Lời hứa hôm nay sẽ không tính vào quý này đâu, cứ đi bệnh viện trước đã."

Joo Tae Hyun lúc này mới có đôi mắt tập trung hơn một chút và lắc đầu. Lúc này, cậu bé đang cầm cái nĩa ngược như máy xúc và khuấy trộn món khai vị.

"Chỉ có cơ bắp thôi thì chẳng có tác dụng gì đâu. Quản lý tốt tình trạng sức khỏe mới là tự quản lý bản thân thực sự."

Dù nghe thấy tiếng ghế anh kéo lùi, Joo Tae Hyun vẫn bướng bỉnh chống cự. Nhìn rõ ràng là cậu chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng cứ cố chấp nhét thức ăn vào miệng, đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ không nghe lời.

"Dậy đi."

Cuối cùng, Seo Baek Han đi vòng sang phía Joo Tae Hyun đang ngồi. Anh giật lấy dao dĩa cậu đang dùng đặt xuống bàn, rồi đặt tay lên vai cậu.

"Đừng bướng nữa—"

Chát!

Seo Baek Han nhìn chằm chằm vào bàn tay mình bị đẩy ra xa kèm theo một tiếng vỡ vụn nặng nề như thể bị đánh mạnh.

"……À."

Chưa kịp nói hết lời, Joo Tae Hyun đã đánh vào tay anh. Chỉ là chạm vào vai thôi, nhưng lại khá mạnh, đến mức để lại vết đỏ trên da tay anh.

"……Tôi xin lỗi, tôi, tôi bây giờ..."

Chắc là không có ý định đẩy Seo Baek Han mạnh đến vậy, Joo Tae Hyun lộ vẻ bàng hoàng, rồi loạng choạng đứng dậy. Cậu cứ lặp lại "Tôi, bây giờ, hơi..." cho thấy rõ ràng là không cố ý.

Dù biết tình trạng của cậu khác thường, Seo Baek Han vẫn không khỏi bối rối. Và khi nhận ra mình đang bối rối, anh càng thêm lúng túng.

Joo Tae Hyun vừa đẩy mình ra sao?

Cậu ta vừa đánh mình sao? Từ chối kịch liệt đến vậy sao?

Không rõ lý do là gì, nhưng Seo Baek Han chưa một lần nào nghĩ đến khả năng Joo Tae Hyun sẽ chống đối mình. Ngay cả sau khi cuộc hôn nhân kết thúc, hay sau khi những cảm xúc nhớ nhung không rõ là tình yêu hay gì đó mà cậu dành cho anh đã nguội đi. Dù là lúc nào đi nữa, anh vô thức cho rằng cậu sẽ không thể chống lại anh được.

"……Được rồi, đi bệnh viện trước đã."

Bản thân Seo Baek Han có chút ngạc nhiên, và cũng thấy khó hiểu với Joo Tae Hyun vì cậu lại phản ứng gay gắt chỉ vì anh chạm vào vai. Nhưng giờ không phải lúc để phân tích những chuyện đó. Thật nực cười khi cứ nói về phép tắc với một người đang khó chịu.

"Không phải Je Jung Won mà là bệnh viện tôi hay đến—"

Lần này, để Joo Tae Hyun không thể đẩy mình ra nữa, Seo Baek Han nắm chặt cổ tay cậu kéo về phía mình, rồi bất chợt khựng lại trước một mùi hương lạ lẫm xộc thẳng vào mũi.

Đây không phải là mùi nước hoa. Đây là pheromone của một hình chất, lại còn là đồng loại.

Mùi hương của Joo Tae Hyun, thứ mà anh chưa bao giờ để ý, đột nhiên lan tỏa khắp căn phòng kín như mùi cỏ sau mưa.

"Joo Tae Hyun. Em có dùng switch không?"

"……."

"Không phải loại em thường dùng, mà là loại switch tôi đưa cho em đúng không?"

Ngoài lý do đó ra thì còn có thể có lý do nào khác khiến pheromone của cậu đột nhiên trở nên rõ rệt đến vậy chứ?

Nếu là rut thì cũng có thể, nhưng Joo Tae Hyun luôn triệt để dùng thuốc ức chế, nên chu kỳ của cậu không thể bị lệch được. Hơn nữa, nếu rut đã bắt đầu thì cậu không thể ra ngoài như thế này được. Seo Baek Han có thể khẳng định điều đó vì anh đã từng trải qua rut một cách có chủ đích khi còn thường xuyên qua lại với bạn gái và bạn tình.

"Trong xe có bộ xét nghiệm nhanh đấy."

"……."

"Nếu rut đến vì switch thì tôi cũng không định đi bệnh viện đâu, trước tiên cứ thử xét nghiệm đã."

Joo Tae Hyun không phản ứng gì cụ thể, nhưng cũng không bướng bỉnh nói không muốn như trước. Seo Baek Han nắm chặt cổ tay Joo Tae Hyun, rời khỏi phòng riêng.

"Xin lỗi, tôi phải rời đi ngay bây giờ nên xin tính tiền giúp."

"Ôi, món ăn không hợp khẩu vị của quý khách ạ?"

"Không phải. Bạn đời của tôi đột nhiên thấy không khỏe. Tôi nghe nói là bị cảm... "

Có vẻ như ngay cả quản lý nhà hàng cũng thấy tình trạng của Joo Tae Hyun không ổn, nên sau đó họ không nói gì thêm mà nhanh chóng nhận lấy thẻ mà Seo Baek Han đưa.

"Lần sau nhất định chúng tôi sẽ ghé lại. Tôi biết là hôm nay rất khó khăn để đặt bàn, tôi thật sự xin lỗi."

"Ôi, không sao đâu ạ. Mong quý khách sớm khỏe lại. Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của quý khách, đúng không ạ? Tuy muộn nhưng xin chúc mừng."

Seo Baek Han cũng đáp lại bằng một cái gật đầu vừa phải với người quản lý đang lịch sự chào, bảo rằng lần sau nhất định hãy ghé lại.

Trước đây anh chưa bao giờ ăn tối riêng với Joo Tae Hyun vào khoảng thời gian này, nên anh không hề đoán được rằng mọi người lại nhớ cả ngày kỷ niệm ngày cưới của mình. Chắc hẳn có nhiều người quan tâm đến câu chuyện của anh và Joo Tae Hyun hơn anh nghĩ. Đương nhiên, Joo Tae Hyun từ nơi khác đến thường là mục tiêu chính hơn anh...

Dù không có tin đồn nào quá nghiêm trọng, nhưng có lẽ Joo Tae Hyun đã chịu chút áp lực.

Seo Baek Han nhét Joo Tae Hyun dần mất sức vào ghế sau, rồi lấy ra bộ xét nghiệm nhanh mà anh đã mang theo khi tan làm. Vì là bộ xét nghiệm nhanh cần cả nước bọt và máu, anh đặt một tờ giấy vào miệng Joo Tae Hyun và chích nhẹ đầu ngón tay cậu bằng một kim tiêm nhỏ để lấy máu.

Dù chỉ là một hành động nhỏ, cơ thể Joo Tae Hyun vẫn run rẩy mạnh, mỗi lần như vậy, pheromone của cậu lại dao động. Dù không phải loại mùi hương anh ghét, nhưng pheromone của một Alpha khác giới tính không hề dễ chịu.

Joo Tae Hyun lại thích cái này vì lý do gì chứ. Nếu người mình thích hóa ra là một Alpha cùng loại thì không nói, nhưng lại thích vì là một Alpha cùng loại thì vẫn khó hiểu. Dù sao thì đó cũng là sở thích cá nhân, anh vẫn tôn trọng.

"……Bình thường mà."

Dù là xét nghiệm nhanh nên độ chính xác có hơi thấp, nhưng dù sao cũng không có phản ứng liên quan đến thuốc. Điều đó có nghĩa là loại switch anh chọn không có vấn đề gì.

Có thể có nhiều yếu tố khác nhau, nhưng khả năng cao là do xung đột với loại switch mà Joo Tae Hyun đã dùng trước đây. Nếu Joo Tae Hyun là người chưa từng dùng switch, hoặc đã không dùng trong thời gian dài rồi đột nhiên dùng, thì sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng rõ ràng không phải vậy.

"Hôm nay em định tự mình thủ dâm sao? Sao đột nhiên lại dùng switch rồi ra ngoài thế?"

Có lẽ không còn chút sức lực nào để trả lời, Joo Tae Hyun ngậm chặt miệng như người câm nín, chỉ còn thở hổn hển.

Seo Baek Han thở dài qua mũi và chuyển sang ghế lái. Đứa trẻ đã đến nông nỗi này rồi thì còn làm gì được nữa, trước tiên phải về nhà thôi.

Suốt quãng đường di chuyển, Joo Tae Hyun không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ là pheromone tỏa ra từ ghế sau ngày càng rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy được, có lẽ cần phải có biện pháp gì đó. Dù sao thì việc một hình chất tỏa ra pheromone và trở nên đờ đẫn là một hiện tượng không tốt.

"Anh, anh lên trước đi."

Anh sẽ liên lạc với bác sĩ riêng của Joo Tae Hyun ở Seoul, nhưng sẽ mất thời gian để bác sĩ đến Bình Nhưỡng. Anh định gọi đội ngũ y tế gần nhất đến để xem xét tình hình, nhưng ngay khi xe vừa vào bãi đỗ, Joo Tae Hyun đã mở miệng bằng giọng khàn đặc.

"Tôi sẽ... lát nữa... tự lên."

Sau khi đỗ xe, Seo Baek Han liếc nhìn Joo Tae Hyun qua gương chiếu hậu. Có giới hạn cho việc nuông chiều một người đang ốm. Anh định nghiêm khắc nhắc nhở cậu đừng bướng bỉnh nữa. Thế nhưng...

Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm phải Joo Tae Hyun đang vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, Seo Baek Han bỗng nhiên bị một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm, chỉ mấp máy môi.

"……Tôi xin phép dùng phòng khách một lát, khụ khụ."

"……."

"Tôi sẽ không gọi người khác... đâu ạ, chỉ là, pheromone của tôi, chắc anh sẽ không thích đâu."

Giọng Joo Tae Hyun đứt quãng giữa chừng, bị chôn vùi trong những hơi thở dồn dập, khiến anh không nghe rõ.

"……Làm ơn đi mà."

Chỉ có tiếng van nài nhỏ nhẹ là rõ ràng. Cùng lúc đó, pheromone của Joo Tae Hyun càng trở nên đậm đặc. Giống như chồi non bị mưa ướt đang mạnh mẽ nảy mầm, mùi hương lan tỏa như một cây non bé nhỏ đang bám rễ vững chắc và vươn cành.

Lần đầu tiên, Seo Baek Han đứng trước Joo Tae Hyun mà không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

Anh định nán lại xem cậu vào phòng khách, nhưng Joo Tae Hyun co người lại và khẽ rên rỉ, nên anh đành rời đi trước.

Thật sự thì anh không muốn, và cũng không nên lén nhìn Joo Tae Hyun trong tình trạng đó. Anh vẫn thường trêu cậu lớn nhanh như cây giá đỗ, nhưng anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy cậu đã trưởng thành... Có lẽ sau hôm nay, anh sẽ khó mà đối xử với Joo Tae Hyun như một cậu nhóc mười hai tuổi như trước đây được nữa.

"Chào mừng cậu đã về."

Vừa bước vào nhà, những người giúp việc đã nghe thấy tiếng báo xe vào, chia thành hai nhóm đón anh. Những người của Joo Tae Hyun đương nhiên cũng đối xử lịch sự với anh và làm tốt những gì được sai bảo, nhưng họ không tiếp cận anh nhiều hơn mức cần thiết. Điều ngược lại cũng đúng.

"Tôi nghe thư ký Nam nói rằng hôm nay cậu định ăn tối bên ngoài với cậu chủ."

Quản gia Hwang vừa nhận áo khoác của Seo Baek Han vừa hỏi với vẻ ngạc nhiên. Ông ấy là một thư ký giỏi giang đã làm việc dưới quyền mẹ anh trong một thời gian dài và cũng là quản gia của nhà chính, là một trong những người mà Seo Baek Han đã nhắm đến từ lâu.

"Có chút việc. Quản gia Hwang, những loại switch mà Tae Hyun đã dùng trước đây, đã xử lý thế nào rồi?"

"Tôi biết là cậu ấy để riêng ở thư phòng. Trước khi xử lý, cậu ấy cũng cho tôi xem, nhưng quá trình thu gom và hoàn tất thì do bên nhà chính DH ở Seoul phụ trách..."

Đúng như những gì Seo Baek Han biết.

Bên trong ngôi nhà được chia làm đôi như một khu vực biên giới nghiêm ngặt, và không gian sống của Joo Tae Hyun không thể bị người của Seo Baek Han xâm phạm. Ngay cả việc dọn dẹp, hay những món đồ giặt giũ nhỏ nhặt như khăn tắm cũng không thể tự tiện xử lý.

Từ trước đến nay, anh không quan tâm đến không gian sống của Joo Tae Hyun nên không để ý đến điểm này. Dù sao thì mọi thông tin cần thiết đều được báo cáo đầy đủ, và cũng đã được kiểm tra chéo...

Nhắc mới nhớ, chu kỳ dùng switch của Joo Tae Hyun thế nào nhỉ? Không phải khi ở Mỹ, mà là khi ở Hàn Quốc.

Seo Baek Han bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề mà trước đây anh chưa từng bận tâm.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo