Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 7
"Tôi muốn kết hôn với anh."
Seo Baek Han khoanh tay, chậm rãi nghiền ngẫm những lời vừa nghe được. Lời cầu hôn của Joo Tae Hyun nhẹ bẫng và hời hợt như một lời mời ăn cơm vu vơ, suýt chút nữa anh đã đáp lại "ừ, được thôi" mà chẳng suy nghĩ gì.
"…Kết hôn?"
"Vâng."
"Tôi với em… hai chúng ta?"
"…Vâng."
Seo Baek Han lặp đi lặp lại mấy lần câu nói đó, hệt như Joo Tae Hyun vừa nãy. Anh cảm thấy đầu óc mình như bị treo máy vì quá đỗi kinh ngạc. Cần một chút thời gian để xử lý ý nghĩa của lời nói vừa rồi. Lâu lắm rồi anh mới có cảm giác này.
"Kết hôn, kết hôn sao…"
"…"
"Vậy, Tae Hyun, em vừa cầu hôn tôi đấy à?"
"Cầu… à, đúng vậy. Nói tóm lại là thế…"
Anh cũng muốn cậu đi thẳng vào vấn đề chính, nhưng không phải kiểu cắt xén đến mức chẳng còn đầu đuôi thế này. Hơn nữa, cái gì mà "nói tóm lại là thế"?
Trong mắt anh, Joo Tae Hyun vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cậu đã trưởng thành rồi, chắc hẳn cũng có những hoài bão riêng. Anh đoán cậu muốn xây dựng hình tượng gì đó, muốn nhờ sự giúp đỡ của 〈Haechi〉… đại loại thế. Rồi cậu sẽ nhân tiện thổ lộ tình cảm vẫn còn dành cho anh.
Nhưng lời đề nghị của cậu nhóc vừa bước qua tuổi hai mươi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Seo Baek Han.
"Em nói muốn bàn chuyện gia đình, rồi lại bảo tôi kết hôn."
Seo Baek Han biết Joo Tae Hyun đang dò xét sắc mặt mình, nhưng anh vẫn tiếp tục nói ra những suy nghĩ trong đầu. Lúc đầu là để nhận thức rõ tình hình, sau đó là để xoa dịu cơn giận đang sôi sục trong lòng.
Có lẽ đây không chỉ là độc thoại mà còn là sự xác nhận lại với Joo Tae Hyun. “Em vừa cầu hôn Seo Baek Han đấy à?”
Ai lại thích thú khi gặp phải chuyện bất ngờ đến mức biến sắc mặt cơ chứ? Nhưng Seo Baek Han không chỉ khó chịu với sự việc bất ngờ, mà còn không thể chịu đựng được việc bản thân mất kiểm soát. Mức độ thay đổi cảm xúc và cách thể hiện của bản thân đều phải nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Vì vậy, quả bom mà Joo Tae Hyun vừa ném xuống có sức công phá cực lớn. Hơn nữa, người ném quả bom đó lại chỉ là một đứa nhóc, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn.
"Tôi cũng biết không nên nói những lời này với người vừa gặp lại sau mấy năm."
"…"
"Tôi cũng biết rõ mối quan hệ của chúng ta không đến mức đó."
Seo Baek Han cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng cháy.
"Dù sao thì em cũng từng nói chuyện với tôi, chắc hẳn cũng đoán được phản ứng của tôi khi nghe lời cầu hôn này."
Thà rằng Joo Tae Hyun nói muốn mời anh một bữa cơm vì vừa về Hàn Quốc, rồi sau đó mới nói đến chuyện kết hôn, thì anh cũng chỉ thấy hơi khó hiểu và nghĩ rằng cậu vẫn còn trẻ con.
"Vậy mà em vẫn cố tình nói ra, còn viện cớ chuyện gia đình để hẹn gặp tôi hôm nay. Tôi hoàn toàn không hiểu em đang nghĩ gì, giải thích rõ ràng cho tôi nghe.
"…"
"Vẫn còn chút thời gian, giải thích cho tôi hiểu trước khi tôi đứng dậy."
Joo Tae Hyun nói muốn xin lời khuyên của anh về chuyện gia đình. Cậu đã lợi dụng vị thế xã hội của mình để thổ lộ cảm xúc riêng tư. Điều đó khiến Seo Baek Han cảm thấy vô cùng tồi tệ.
"…Tôi nghe nói anh sắp xem mắt với một Alpha."
Khi những viên đá trong ly cà phê tan chảy, tạo ra tiếng lách cách nhẹ nhàng, Joo Tae Hyun mới dè dặt thu hút sự chú ý của Seo Baek Han.
"Rồi sao?"
"Tôi nghe nói anh sắp xem mắt với một Alpha. Tôi tự hỏi, tại sao anh lại nhất quyết chọn Alpha như vậy? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và… tôi đoán, có lẽ là để giúp anh trở thành viện trưởng Jae Jung Won tiếp theo."
Jae Jung Won là một viện nghiên cứu đặc biệt về hình thái, tách ra từ Gwang Hye Won, đặt tại Bình Nhưỡng. Hoàng tử Lee, Alpha đầu tiên và duy nhất trong hoàng thất, đang ở Bình Nhưỡng, nên các nghiên cứu về hình thái cũng được thực hiện tích cực tại đó.
Luật hình thái đặc biệt của Đại Hàn Đế Quốc có thể gây ảnh hưởng đến toàn bộ châu Á, cũng là nhờ hoàng tử Lee đã tích cực đầu tư vào nghiên cứu cơ bản.
Dù thái tử ghen tị với hoàng tử Lee tài giỏi và luôn tìm cách cản trở mỗi khi có chuyện về hình thái, ý chí của hoàng tử Lee vẫn rất kiên định.
Từ khi còn trẻ ở độ tuổi đôi mươi cho đến nay, khi đã ngoài bốn mươi, hoàng tử Lee và người của ông đã đổ bao nhiêu mồ hôi, công sức để cải thiện nhận thức về người có hình thái và đưa ra các chính sách bảo vệ.
"Dù sao thì, vẫn còn ít trường hợp kết hôn giữa Alpha với Alpha hoặc Omega với Omega—"
"Tae Hyun, tôi có hỏi em những điều đó sao?"
"…"
"Tôi muốn em giải thích quá trình suy luận dẫn đến kết luận của em, chứ không phải những phỏng đoán về tôi."
Phỏng đoán của Joo Tae Hyun cũng đúng phần nào.
Seo Baek Han có mối quan hệ tốt nhất với hoàng tử Lee và thường được gọi là người kế vị chính trị của ông.
Bản thân Seo Baek Han cũng đặt mục tiêu đó và nỗ lực đạt được. Không giống như việc thừa kế khu vực bầu cử từ cha mình như truyền thống, anh muốn tự xây dựng vị trí của mình.
Để đạt được điều đó, trong số nhiều quân bài mà anh có thể sử dụng, không có chiến lược nào hiệu quả hơn hôn nhân, đó là lý do tại sao anh quyết định xem mắt lần này.
"Em không hiểu tôi đang nói gì à?"
"…Tôi nghĩ, nếu vì lý do đó… thì tôi là điều kiện tốt nhất cho anh."
"Vì chúng ta cùng là Alpha, cùng là thành viên 〈Haechi〉, và em còn là tài phiệt nên rất giàu có?"
Joo Tae Hyun khẽ cúi đầu, như thể không muốn phủ nhận. Mỗi khi hàng mi dài của cậu khẽ động đậy, bóng tối u ám lại phủ lên gò má được tạo hình hoàn hảo.
Joo Tae hyun, ở độ tuổi chưa trưởng thành, trông già dặn hơn bạn bè đồng trang lứa chính là vì đôi mắt đó. Đôi mắt u sầu như thể đã trải qua đủ loại bi kịch, dù cả đời chưa từng thiếu thốn, đôi môi cậu hơi trễ xuống, mím chặt.
"Em bao nhiêu tuổi?"
Joo Tae hyun mím môi bướng bỉnh trước giọng nói dỗ dành như trẻ con của Seo Baek Han. Lý do anh hỏi tuổi vào lúc này chỉ có một, và đó không phải là hướng mà cậu muốn.
"Sao em cứ không trả lời khi tôi hỏi vậy? Em không nghe thấy tôi nói sao?"
"…Vâng, xin lỗi anh."
"Mỗi khi em hờn dỗi và im lặng, tôi lại phải tiếp tục nhường nhịn và dỗ dành em à?"
"…Xin lỗi anh."
Thái độ của Joo Tae Hyun trở nên cung kính hơn hẳn, đôi mắt nheo lại của Seo Baek Han cũng dịu đi đôi chút. Sự thay đổi nhỏ nhặt đến mức Joo Tae Hyun ngồi đối diện không thể nhận ra.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai… hai mươi ạ."
"Được rồi. Đầu óc em cũng không tệ, tôi còn phải giải thích gì thêm nữa sao?"
Ngoài kia đầy rẫy những kẻ nói những lời khiến người ta sôi máu gấp mấy lần, vậy mà tại sao những lời của Joo Tae Hyun lại khiến anh bực bội đến thế?
Sau một hồi suy nghĩ, Seo Baek Han muộn màng nhận ra rằng anh đã mong chờ cuộc gặp gỡ này.
Một kẻ ngốc chỉ dám thổ lộ lòng mình rồi bỏ chạy vào đêm trước khi rời khỏi Hàn Quốc, sau mấy năm mới gọi điện nói có chuyện muốn nhờ tư vấn. Không cần nghĩ cũng biết Joo Tae Hyun đã do dự thế nào trước khi bấm nút gọi.
Nhưng Seo Baek Han nghĩ rằng Joo Tae Hyun sẽ biết gạt bỏ tình riêng khi đối mặt với những chuyện quan trọng liên quan đến tập đoàn. Không, anh đã từng nghĩ như vậy, và cho rằng thái độ của Joo Tae Hyun khá trưởng thành và đáng khen khi cậu mới chỉ đôi mươi. Anh cảm thấy cậu khác biệt và mới mẻ so với những người khác đã tùy tiện vứt bỏ tình cảm của mình.
Seo Baek Han thích những người phân biệt rõ ràng giữa công và tư. Dù là gia đình, bạn bè hay người quen xã giao. Lý do anh có ý định rộng lượng hơn với Joo Tae Hyun cũng là vì vậy. Không phải vì cậu là một đứa trẻ nói thích anh, không phải vì cậu là con trai út của tập đoàn DH, mà là vì thái độ của Joo Tae Hyun khi sắp xếp cuộc gặp gỡ này. Chính khả năng gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên là điều Seo Baek Han đánh giá rất cao.
Vậy mà, sau khi lôi cả gia đình mình vào, những lời cậu nói lại chỉ là kết hôn?
"Anh, có phải anh cảm thấy khó chịu vì những lời tôi đã nói trước đây không? Cái lần, trước khi tôi đi Mỹ, trong buổi tiệc cuối năm… lời tôi đã nói với anh ấy."
Dù đã cố gắng kiềm chế những lời khó nghe vì đối phương là trẻ con, vai của Joo Tae Hyun vẫn cứ rũ xuống.
Tất nhiên, Seo Baek Han cảm thấy khá khó chịu vì điều đó. Cậu mong đợi phản ứng gì từ anh mà lại dễ dàng nản lòng đến thế? Nếu không thể chịu đựng được thì đừng bắt đầu.
"Ý em là chuyện em nói thích tôi?"
"…Vâng."
Ngón tay của Joo Tae Hyun trượt nhẹ trên thành ly nước, để lại một vệt mờ. Dù đang bối rối đến mức mồ hôi ướt đẫm, cậu vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ anh nên khen ngợi điều đó.
"Tôi nói để anh biết thôi, bây giờ tôi không còn chút cảm xúc nào với anh nữa."
Giọng nói của Joo Tae Hyun tuy nhỏ nhưng kiên quyết. Dù đang sợ hãi như một con thú cụp đuôi, những lời cậu vừa nói lại trôi chảy tự nhiên đến lạ.
"Thật đấy."
Cảm giác như thể cậu đã luyện tập câu nói đó vô số lần để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.