Dirty XX - Chương 111

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

00. Khách Không Tên

Sân golf Royal.

Một tân binh mới vào làm được 2 tuần đang dùng cây lau nhà lau sàn sảnh. Tiền bạc vung vãi thật, đúng là vung vãi tiền bạc không ai bằng. Toàn bộ sàn nhà đều được lát bằng đá cẩm thạch, nên mỗi ngày phải quét dọn và lau chùi hàng chục lần thì mới duy trì được độ bóng loáng. Mà lại còn rộng nữa chứ, có phải là hơi rộng đâu. Rộng đến mức có thể đá bóng được, nên chỉ cần quét dọn và lau chùi thôi là nửa ngày đã trôi qua vèo vèo.

Với khuôn mặt chán nản tột độ, cậu ta lờ đờ di chuyển, rồi chạm mặt với giám đốc đang bước vào từ lối vào. Tân binh dựng đứng cây chổi lên, rồi vội vàng cúi đầu.

"Chào anh ạ."

"...Ừ."

Gương mặt trắng bệch như chưa từng thấy ánh sáng mặt trời. Nhờ vậy mà đôi môi đỏ mọng đang khẽ mấp máy càng trở nên nổi bật hơn. Giám đốc nhanh chóng lướt qua bên cạnh tân binh.

Tân binh nhanh chóng đảo mắt nhìn xuống phía sau lưng vị giám đốc trẻ đến vô lý kia. ...Sao mà, mỗi thứ anh ta khoác lên người đều là hàng hiệu cả. Một cảm giác tự ti vô cớ trào dâng trong lòng,

Ngay từ lần đầu nhìn thấy, cậu đã nghĩ rằng anh ta không phải là một cậu ấm tầm thường. Với khuôn mặt non nớt mà người ta chỉ ước chừng là giữa độ tuổi 20, anh ta lại đang điều hành một sân golf lớn như thế này. Đây chẳng phải là một chuyện không thể xảy ra nếu không có một thế lực chống lưng vững chắc, một chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng ra sao? Với suy nghĩ đó, đầu lưỡi cậu ta trở nên se se.

Không chỉ riêng mình cậu ta có những suy nghĩ như vậy, mấy ngày trước cậu đã nghe thấy những tiếng xì xào ở phòng thay đồ. Các nhân viên đang sắp xếp túi golf của khách hàng, hạ thấp giọng rồi chia sẻ những lời đồn sau lưng với nhau.

"Cái anh giám đốc ở đây ấy, sao mà trẻ vậy?"

Một người đồng nghiệp vào làm cùng thời điểm với cậu ta hỏi. Nhân viên nghe được câu hỏi đó đã hừ một tiếng. Rồi những lời mà người đó nói ra thật là đáng xem.

"Lúc tôi mới vào đây, đã có một người đàn ông có khuôn mặt béo ục ịch mà ai nhìn vào cũng biết là giám đốc, viết rõ ràng lên mặt ấy."

"Nhưng mà sao?"

Nhân viên vào làm trước vươn cổ ra nhìn ngó xung quanh. Tân binh đang lén lút nghe trộm cảm nhận được ánh mắt nên đã vùi mặt vào điện thoại. Cậu ta định giả vờ như không nghe thấy gì, rồi người đó mới nói tiếp.

"Ông giám đốc đó lúc đầu cũng vào làm nhân viên thôi. Bám váy được một em người yêu giỏi nên mới chiếm được một vị trí đấy."

"...Gì cơ? Ở đây á?"

"Suỵt, im lặng nào." Vì giọng nói lớn hơn nên đã có tiếng nhắc nhở giữ im lặng. Biết thừa là cậu ta nghe thấy hết rồi mà vẫn làm bộ như vậy thật là buồn cười.

"Cứ tưởng hiền lành lắm chứ?"

"Những người thích cái kiểu đó thì cuồng lắm đấy."

Cả hai cứ xì xào bàn tán với nhau cho đến khi rời khỏi phòng thay đồ. Khi cửa phòng đóng lại, khuôn mặt của tân binh nhăn nhó. Sau khi nghe câu chuyện, cậu ta lại càng thấy cái tên đáng ghét kia đáng ghét hơn.

Gương mặt láng mịn như chưa từng trải qua gian khổ, bộ xương được cấu tạo cân đối cùng những thớ cơ thon thả dính chặt vào. Người ta thì vất vả kiếm sống, làm việc suốt ngày đêm không ngơi nghỉ. Người ta thì nhờ có gương mặt ưa nhìn mà bám váy được một em người yêu giỏi rồi sống cuộc sống vui vẻ, thế giới này thật là bất công.

Một cuộc sống nhàm chán, một buổi chiều tẻ nhạt. Lịch trình trống nên cậu đang phục vụ ở khách sạn và giết thời gian.

"Tôi xin phép ạ."

Khi gõ cửa phòng 1104 nằm ở phía trong cùng của căn penthouse, một vị khách mà cậu chưa từng thấy đã mở cửa bước ra.

"Mời vào."

Đó là một người đàn ông to lớn với chiều cao vượt trội. Đôi mắt màu đen tuyền như mái tóc của anh ta rất ấn tượng. Theo như tệp tài liệu phân loại thông tin của khách hàng thì người đàn ông này có lẽ là Jang ki-joo, vị giám đốc nổi tiếng. Vị giám đốc trẻ tuổi kiếm tiền rất giỏi và tiêu tiền cũng rất giỏi.

Tuy anh ta là một người đàn ông đẹp trai nổi bật, nhưng có lẽ cậu đã hiểu tại sao lại có ít lời bàn tán về ngoại hình của anh ta đến vậy. Có lẽ là vì bầu không khí mà anh ta sở hữu còn áp đảo hơn cả vẻ bề ngoài. Tân binh tự mình suy đoán trong khi bày biện dịch vụ phòng lên bàn.

Rồi cậu phát hiện ra một chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của người đàn ông đang nhấc chai rượu lên. ...Anh ta đã có vợ rồi sao? Cậu ta có vẻ như đã không thấy thông tin đó trong tệp tài liệu. Tân binh hơi nghi hoặc. Trong khi thầm suy đoán về người đàn ông một cách liên tục, giọng nói trầm ấm đã giáng xuống đầu tân binh.

"Gọi giám đốc đến đây giúp tôi."

"Dạ, anh đã liên hệ trước chưa ạ?"

Người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm cậu. Lẽ ra mình phải tự tay làm hết những chuyện vặt vãnh như thế này sao. Với cái vẻ mặt như vậy, tân binh nhận ra và vội vàng xoa dịu.

"Tôi sẽ liên lạc ngay ạ."

Khi tân binh đặt chiếc khay mà mình đã mang vào phòng xuống rồi định quay người bước ra, ánh mắt của người đàn ông đã chuyển ra ngoài cửa. Anh ta tựa người sâu vào chiếc ghế sofa da rồi lẩm bẩm một cách khe khẽ.

"Đến rồi, ở đằng kia kìa."

Ngay sau đó, có ai đó gõ cửa cộc cộc.

"Vâng, ai đấy ạ."

Tân binh vừa bước ra mở cửa thì giám đốc đã đứng ở bên ngoài. Tân binh lùi lại vài bước, rồi giám đốc bước vào và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với khách hàng.

Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua. Khách hàng nhấp một ngụm rượu. Yết hầu nằm giữa cổ anh ta trồi lên thụt xuống. Giám đốc chỉ đang dõi theo dáng vẻ của khách hàng bằng đôi mắt khép hờ một nửa. Khách hàng đặt ly rượu xuống rồi nói bằng đôi môi ướt át và bóng loáng một cách kỳ lạ.

"Doanh thu giảm nhiều nhỉ."

"Thì tại vì là mùa đông mà ạ."

Ở giọng nói của giám đốc, thứ vừa đủ để có thể nghe thấy, cằm của người đàn ông siết chặt, và khóe miệng anh ta xếch lên.

"...Và mọi người đều biết cả rồi, cái chức danh giám đốc hữu danh vô thực kia."

Ha, lần này người đàn ông rung lồng ngực rồi khẽ cười. Anh ta vuốt ve cổ của giám đốc bằng bàn tay to như đầu gậy golf, rồi nhẹ nhàng thúc giục.

"Nói lại lần nữa xem nào."

"...Ai cũng biết anh là giám đốc hữu danh vô thực cả."

"Giờ thì đến một chữ cũng không chịu nhường rồi."

Trước lời nói sắc bén ấy, giám đốc đã mím chặt môi như con trai. Dù khách hàng yêu cầu phản ứng lại bằng một tiếng "Hửm?" thì anh ta vẫn im lặng. Khách hàng khẽ cười rồi vuốt ve vành tai của giám đốc bằng những ngón tay có khớp khá to. Một câu hỏi "Chuyện gì đây?" lướt qua đầu tân binh trước những ngón tay đang chạm vào những bộ phận nhạy cảm. Cậu ta vô thức nhìn chằm chằm cả hai người một cách ngây ngốc rồi cảm thấy một ánh mắt chạm vào mình. Giám đốc đang liếc nhìn cậu ta.

Lúc này tân binh mới hoàn hồn. Cậu ta vội vàng đặt bộ dao dĩa đang cầm trên tay xuống bàn.

“Tôi xin phép đi trước ạ."

"Vâng, chúc hai người có một khoảng thời gian vui vẻ."

Tân binh cúi chào đáp lại lời nói của giám đốc rồi bước ra khỏi phòng. Đẩy chiếc khay đi ra, tân binh cau mày.

Cho đến khi đi thang máy xuống và hướng về phía sảnh, cậu ta vẫn không thể thoát ra khỏi cảnh tượng vừa nhìn thấy. Có một góc khuất kỳ lạ khiến cậu ta không thể nào loại bỏ khỏi đầu được.

Cảnh tượng mà móng tay của giám đốc Jang cào nhẹ vào tai của vị giám đốc….

-------------

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo