Lịch update: thứ 7
Tôi nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu chào.
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp và đi ngay ạ.”
Người đàn ông nhún vai một cái rồi mở rộng cửa. Anh ta chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng.
Trong phòng đúng nghĩa là bừa bộn. Ga giường nhăn nhúm, chai rượu và ly rượu vang lăn lóc trên sàn. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy cả bao cao su vương vãi. Bên trong phòng cũng có một người phụ nữ khác, đang gác chân lên ghế sofa và đi tất da chân. Tôi cố gắng dán sát vào tường, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Người phụ nữ đó cũng đang nhăn nhó chửi thề và vuốt tóc ra sau một cách thô bạo vì có vẻ như vùng kín của cô ta đang bị rát. Người phụ nữ đó cũng bước ra khỏi phòng và tiếng giày cao gót vang vọng trên hành lang.
Tôi cảm thấy một áp lực vô hình, nhanh chóng chất những đồ cần giặt lên khay. Ý nghĩ phải nhanh chóng di chuyển tay và rời khỏi căn phòng này chiếm trọn tâm trí tôi. Người đàn ông đang châm thuốc bằng bật lửa Zippo hỏi tôi. Ngón áp út dài của anh ta đang đeo một chiếc nhẫn bạc. Không lẽ người đàn ông này cũng đã kết hôn rồi. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, tôi nhớ lại cặp vợ chồng đã gặp hôm qua. Tôi lại một lần nữa cảm thấy buồn nôn.
“Cậu mới đến à?”
“Vâng.”
Huuh, đôi mắt vừa bị xóa đi một chút rồi lại xuất hiện trong làn khói tôi vừa nhả ra đang nhìn tôi. Con ngươi của anh ta đen như ô liu, gần như không thể phân biệt được mống mắt và đồng tử. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh khó hiểu. Có vẻ như điều hòa trong phòng đang được bật ở nhiệt độ quá thấp. Người đàn ông ngậm điếu thuốc giữa hai hàm răng lục lọi trong chiếc ví da của mình rồi chọn ra vài tờ séc trắng và đặt trước mặt mình. Anh ta cố tình không đưa tay cho tôi.
“Đây là tiền boa.”
Nhìn thoáng qua cũng thấy có rất nhiều séc. Tôi cố gắng không để lộ cảm xúc, nuốt nước bọt xuống cổ.
“Cảm ơn ạ.”
Sau khi cúi chào một cách lịch sự, tôi hơi cúi người về phía người đàn ông. Sau khi nhặt tấm séc lên, tôi nhanh chóng thẳng lưng lên. Không biết có phải do tôi tưởng tượng không nhưng tôi có cảm giác như ánh mắt tam bạch nhãn của người đàn ông vừa lướt qua gáy tôi. Sống lưng tôi lạnh toát. Người đàn ông hỏi bằng giọng nói âm u.
“Không biết Suwon của chúng ta có ở đây vào ngày mai không nhỉ.”
Ánh mắt của người đàn ông đang dừng lại ở ngực tôi. Tôi cúi đầu theo ánh mắt đang nheo lại của người đàn ông. Hai nhũ hoa nhỏ nhắn và tròn trịa đang nhô lên trên chiếc áo đồng phục trắng. Chiếc áo đồng phục mỏng manh để lộ rõ cả quầng vú nhạt màu. Trong khoảnh khắc, gáy tôi nóng bừng lên. Đó là một hiện tượng sinh lý do không khí lạnh trong phòng gây ra nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Tôi lắp bắp nói.
“Vâng, tôi làm việc vào ngày mai ạ.”
Người đàn ông cười tươi một cách hài lòng. Một cơn ớn lạnh ướt át lại chạy dọc sống lưng tôi.
“Vậy à?”
“Vâng.”
“Vậy thì hẹn gặp lại nhé.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Tôi nắm chặt tấm séc và chạy trốn khỏi căn phòng. Ngay khi bước ra khỏi cửa, tôi thở phào một hơi. Tôi xoa xoa cánh tay và mu bàn tay nổi da gà. Tôi nghĩ rằng người đàn ông đó có một bầu không khí rất khó chịu và nhanh chóng đẩy xe đẩy rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau. Khi mặt đất còn chưa tỉnh giấc. Tôi lén lút rời khỏi khu nhà ở và đi bộ trên con đường đất ướt át. Không khí ẩm ướt buổi sớm bám chặt vào mặt như mạng nhện. Tôi cảnh giác nhìn xung quanh bằng đôi mắt ướt át vì lo lắng rồi bước vào bên trong bốt điện thoại công cộng gần cửa hàng tiện lợi.
Tôi bỏ vài đồng xu đã chuẩn bị trước vào khe và bấm số. Tu turu, có tiếng chuông reo. Dù còn sớm nhưng vì anh ta là người làm việc buổi sớm nên chắc chắn sẽ nghe máy.
Đúng như dự đoán, tiếng chuông nhanh chóng tắt. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tôi có ảo giác rằng hơi thở của mình cũng ngừng lại. Sau khi thở ra một hơi thật lớn, tôi khó khăn cất lời đầu tiên.
“…cháu đây ạ.”
Một giọng nói như sắt gỉ sét vang lên từ ống nghe.
Sao dạo này không nghe máy?
“Cháu có việc bận.”
Người đàn ông cười khanh khách.
Việc bận?
“……”
Cái loại như mày mà cũng dám nói đến việc bận à? Mày nên bám lấy ống quần của tao mà xin xỏ đến rách cả ra mới phải chứ?
Tôi siết chặt tay đang cầm ống nghe. Hai má phồng lên vì tôi đang nghiến răng nghiến lợi. Đầu gối tôi thỉnh thoảng lại run lên vì cảm giác ghê tởm sinh lý.
“Cháu bận tìm chỗ để kiếm tiền. Nhưng cháu nghĩ là khoảng 2 tuần nữa cháu có thể trả cho chú.”
2 tuần?
Người đàn ông cười khẩy.
Tao có lý do gì để tin mày và chờ đợi mày nữa? Một thằng có thể đổi ý và trốn ra nước ngoài bất cứ lúc nào như mày. Có lẽ tao phải tăng lên 3 triệu won đấy.
3 triệu? Đôi mắt tôi mở to khi giá trị tăng gấp đôi trong chớp mắt. Tôi nắm lấy dây điện thoại công cộng bằng tay đang đặt bên cạnh đùi. Tay tôi run lên bần bật.
“Ba, ba triệu thì….”
Mặt mày sáng sủa thế kia thì thiếu gì chỗ để xin xỏ nhờ vả?
“Chú, chú ba. Không được đâu ạ.”
Người đàn ông đang gầm gừ như một kẻ đòi nợ thực chất lại là chú ba của tôi. Ông ta tàn nhẫn cắt ngang lời tôi như một con dao.
Không được à? Thế thì thôi. Dù sao thì tao cũng chẳng có gì để mất cả.
“……”
Đừng vi phạm thời hạn. Vì tao cũng không biết là tao sẽ làm gì bất ngờ đâu đấy.
Cuộc gọi nhuốm màu đe dọa kết thúc một cách đột ngột, chỉ để lại một dư âm dài. Tôi đứng ngây người tại chỗ, vô vọng ôm lấy chiếc điện thoại mà không có ai ở đầu dây bên kia. Giọng nói đầy hống hách của người chú đang hăm dọa tôi, cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Đầu tôi đau nhói và trước mắt tôi nhấp nháy màu trắng. Tôi mất thăng bằng và loạng choạng ngã vào bốt điện thoại.
Tôi cố gắng thu xếp hơi thở và gom lại những suy nghĩ đang rối bời. Khung cảnh mờ mịt như sương mù dần trở nên rõ ràng hơn. Điều đó giúp tôi suy nghĩ lý trí hơn. …Nếu suy xét kỹ thì đối với gã này, việc lợi dụng bằng mọi giá cái mỏ vàng đã rơi vào tay mình sẽ có lợi hơn. Có thể sẽ có một ngày tôi trở nên vô dụng và hắn muốn loại bỏ tôi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra ngay bây giờ. Bởi vì hiện tại tôi đang là một nguồn tiền ổn định cho hắn. Vì vậy hắn sẽ không dễ dàng ăn nói lung tung như vậy. Vì hắn là một kẻ tính toán giỏi.
Tôi buông ống nghe ra và loạng choạng bước ra khỏi bốt điện thoại. 3 triệu won. Tôi phải dùng số tiền đó để duy trì mạng sống mong manh như ngọn đèn trước gió, không biết sẽ bay màu lúc nào. Liệu tôi có thể cầm cự được bao lâu.
Khoảnh khắc đó, thế giới trở nên tối đen như thể bị cúp điện.
Vì trời mưa không ngớt từ sáng sớm nên toàn bộ lịch trình đã bị hủy bỏ. Vì cơn mưa bất ngờ ập đến nên Kim Miran và Park Jinkyeong phải giết thời gian trong phòng “420”. Do bên ngoài đặc biệt tối tăm nên phòng suite có bầu không khí u ám. Họ trải một tấm chăn thô ráp lên bàn và chơi poker trong khi ngậm thuốc lá. Thay vì chip, họ dùng những que diêm khuyến mãi có sẵn trong phòng.
Jinseok xoa bóp vai cho Park Jinkyeong, người chỉ mặc áo choàng tắm bên ngoài bộ đồ lót mỏng manh, còn tôi thì nhận những việc lặt vặt như rót rượu và làm việc vặt. Khói thuốc lá dày đặc trong phòng vì hai khách hàng liên tục hút thuốc. Mắt và mũi tôi cay xè nhưng tôi nghiến răng chịu đựng vì số tiền lẻ nhận được từ việc làm việc vặt cũng khá bộn.
“Nghe nói giám đốc Jang vừa giành được hợp đồng với KO nhỉ?”
Park Jinkyeong phun khói ra từ đôi môi đang ngậm thuốc lá và lẩm bẩm bằng giọng nói không rõ ràng. Khói thở ra rất độc hại nên tôi kín đáo dùng nắm đấm che mũi lại và ho khan. Kim Miran véo má tôi như thể thấy tôi vụng về thật dễ thương. Nhờ đó mà khói thuốc lá từ ngón tay đeo nhẫn của người phụ nữ xộc thẳng vào mắt tôi.
“Nghe nói từ mấy tháng trước họ đã mua đất ở phía nam để mở rộng kinh doanh. Có vẻ như giám đốc Jang đã biết chuyện đó và sớm tiến hành các hoạt động ngầm. Nhờ đó mà giám đốc Kim của trung tâm thương mại trung ương hoàn toàn bị hớ.”
Park Jinkyeong huýt sáo và cười khúc khích.
“Dù sao thì cũng phải công nhận là giám đốc Jang rất giỏi đánh hơi thấy mùi tiền.”
Kim Miran đang nhâm nhi ly rượu brandy, mở hộp bạc một cách dứt khoát và lấy ra một điếu thuốc.
“Ái chà, hết rồi.”
Có vẻ như cô ta đã hút quá nhiều thuốc nên hộp thuốc đã nhanh chóng hết sạch. Người phụ nữ rút một tờ 50.000 won cứng đờ từ ví ra và gọi tôi đến.
“Em ơi, mua thuốc cho chị.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy và nhận tiền bằng cả hai tay.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
“Ừm, còn lại thì là tiền boa cho em đẹp của chị nhé.”
Tôi rời khỏi căn phòng giống như hang cáo và đến tầng một bằng thang máy. Khi tôi đẩy cửa trước ra, mưa và gió ẩm ướt tạt vào mặt và cơ thể.
Tôi nhanh chân đi đến cửa hàng được chuẩn bị cho sự tiện lợi của khách hàng. Tôi không nhớ chính xác là đã nghe thấy bao nhiêu bao thuốc nên tôi cầm khoảng ba bao rồi lại bước vào thang máy. Tôi đi qua hành lang tối tăm và gõ cửa phòng. Tiếng đồng ý vọng ra từ bên trong. Tôi đang định mở cửa bằng thẻ từ và bước vào thì.
Tôi dừng chân một lát khi xác nhận rằng một nhân vật mới đang ở trong phòng. Bờ vai đầy đe dọa của một người đàn ông lạ đang quay lưng lại với tôi. Tôi di chuyển đôi chân không dễ dàng rời đi như thể dính keo và bước vào phòng. Danh tính của người đàn ông là vị khách bí ẩn mà tôi đã thấy ở căn 1104 ngày hôm qua.
Tôi đứng trước bàn và cúi đầu chào người đàn ông.
“Xin chào quý khách.”
Đôi mắt dài của người đàn ông đang hướng về phía tôi. Anh ta dùng đôi mắt như rắn để nhìn tôi mà không nói gì. Vì vậy, ánh mắt của tôi tự nhiên rơi xuống. Anh ta là một đôi mắt khiến người ta khó nhìn thẳng vào. Kim Miran đang nhận bài từ Jinseok lên tiếng với tôi đang đứng thẳng người trước bàn.
“Suwon mới gặp giám đốc Jang lần đầu à?”
Có lẽ người đàn ông đó là giám đốc Jang mà những người phụ nữ đã nói đến.
“Tôi đã gặp anh ấy khi dọn phòng ngày hôm qua ạ.”
Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, nâng ly pha lê lên và uống cạn rượu brandy. Tôi nhanh chóng dùng kẹp gắp đá bỏ vào ly rỗng và rót một lượng chất lỏng màu vàng thích hợp. Giám đốc Jang đang lặng lẽ nhìn tôi làm công việc hầu hạ hỏi Kim Miran.
“Nghe nói là cậu ta mới đến. Có phải là caddie riêng của chị không?”
“Ừ, dễ thương không? Mặt xinh mà mông cũng khá tròn trịa đấy.”
Park Jinkyeong đang xem bài của mình lật bài và tuyên bố bỏ cuộc.
“Tôi bỏ ván này.”
Jinseok ở bên cạnh an ủi cô bằng rượu brandy, nói rằng đó là một lựa chọn sáng suốt. Giám đốc Jang ném tất cả que diêm đang đặt trước mặt mình vào giữa bàn.
“Tất cả à?”
Kim Miran nhăn mày và suy nghĩ. Sau đó, cô ấy khẽ cho tôi xem bài và hỏi tôi nên làm gì. Ba trong số năm quân bài là bộ ba có cùng số “8”. Không phải là một bộ bài tệ. Tôi liếc nhìn mặt của giám đốc Jang để dò xét tình hình. Bài của anh ta rất tệ nhưng trên mặt anh ta lại nở một nụ cười bí ẩn. Nó giống như một nụ cười âm mưu của một kẻ gian lận. Tuy nhiên, không giống như tôi, Kim Miran lại giải thích nó là sự thảnh thơi của người nắm giữ chiến thắng trong tay. Người phụ nữ lật bài của mình lên.
“Tôi cũng bỏ vậy.”
Giám đốc Jang công khai bài của mình. Những quân bài có những con số lộn xộn khác nhau lộ diện. Buồn cười thay, đó là bộ bài không có đôi nào. Kim Miran cười chua chát và ra hiệu cho tôi bằng ngón tay như thể đang gọi một con chó.
“Em ơi, nhanh lên đưa thuốc lá vào miệng giúp chị đi.”