Lịch update: thứ 7
“…”
Anh ta cau có và đột nhiên đẩy tôi vào tường thang máy. Người đàn ông không thể chịu đựng và túm lấy gáy tôi trong giây lát khi lưng tôi va vào tường và bật ra. Anh ta mở rộng miệng như một con thú săn mồi và ăn thịt tôi một cách điên cuồng. Anh ta cắn môi tôi và nghiến răng nghiến lợi vào yết hầu tròn trịa của tôi, như thể anh ta sắp giết chết tôi.
Mùi nước hoa thoang thoảng trên ngực Giám đốc Jang len lỏi vào mũi tôi. Đây là thái độ của anh ta đối với khách hàng. … Chúng tôi đã có quan hệ tình dục cho đến tận rạng sáng ngày hôm nay. Trong khi tôi đang cố gắng nghỉ ngơi một cách khó khăn, Giám đốc Jang phải ra ngoài làm việc. Bây giờ khi tôi vào phòng, người đàn ông sẽ cởi chiếc áo sơ mi đó ra, tắm rửa và ấn làn da săn chắc của anh ta vào người tôi. Bằng cách ấn xuống từ trên xuống hoặc bằng cách ấn lên từ dưới lên.
Ngay cả vào những ngày dường như sẽ tiếp diễn mãi mãi mà không có điểm dừng, buổi sáng vẫn luôn đến.
Tôi đặt chiếc đồng hồ vào bên trong két sắt, và lấy số tiền đã định trước ra.
Bên trong cửa hàng tiện lợi trống trải. Tôi phớt lờ giọng nói thiếu nhiệt tình của nhân viên bán thời gian, “Chào mừng”, và đi vào bên trong.
Thay vì đi thẳng đến máy ATM, nơi mà tôi đã định trước, tôi đã đi lang thang xung quanh đó một chút. Bên trong cửa hàng vắng vẻ, và một số ít người cũng bận rộn trò chuyện với nhau.
Tôi liếc nhìn chiếc gương không điểm mù được treo ngay trên đầu mình. Nhân viên bán thời gian đang ngồi sau quầy đang nhìn vào điện thoại của mình, và ngáp to. Một khuôn mặt chán nản đến chết. Một khuôn mặt không khác gì bình thường.
Mọi người đều không hề quan tâm đến tôi. Sau khi xác nhận điều đó, tôi mới cẩn thận và bí mật sắp xếp những tờ tiền mà tôi đã mang theo trong người và cho vào máy ATM.
Tôi đã làm nó rất cẩn thận và bí mật, sợ rằng ai đó sẽ nhìn trộm. Chiếc máy, hút tiền như một cái máy hút bụi, hiển thị dòng chữ “Giao dịch đã hoàn tất. Cảm ơn bạn đã sử dụng.” trên màn hình. Tôi lặng lẽ nhìn nó một lúc.
“……”
Tôi cảm thấy vô cùng vô nghĩa. Tôi đã mất đi cảm giác về khối lượng mà tôi đã có trong tay rất dễ dàng. Cuộn tiền tuột khỏi tay tôi như một nắm cát.
Không phải tiền đã đi vào một nơi lạ. Với điều này, khoản nợ mà bố tôi gây ra sẽ giảm đi phần nào. Dù vậy, tôi vẫn không thể che giấu sự vô nghĩa của mình. Tôi cảm thấy như một cơn gió lạnh đang thổi vào và ra khỏi ngực tôi, nơi mà tôi đã từng mang theo cuộn tiền.
Màn hình nhấp nháy một lúc rồi chuyển sang màn hình bắt đầu. Dù vậy, tôi vẫn không thể rời khỏi chỗ ngồi một cách dễ dàng và đứng đó như một kẻ bị hỏng hóc, thì tôi giật mình và hoàn hồn khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
“Xin lỗi.”
Tôi nhanh chóng dạt ra một bên. Người phụ nữ đứng sau lưng tôi nghiêng đầu khó hiểu khi nhìn tôi.
Tôi chuyển bước chân và đi về phía phòng hút thuốc như thể đang bỏ trốn. Tôi ngồi phịch xuống ghế và rửa mặt bằng cả hai tay khô khốc. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đỉnh đầu và sau gáy tôi. Cảm giác như toàn thân tôi tê liệt. Đầu tôi trống rỗng, và cơ thể tôi không có chút sức lực nào. Tôi lục lọi trong túi, rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng. Huu, huu. Tôi cố gắng hết sức để hít khói thuốc vào miệng và lấp đầy khoảng trống bên trong.
Tiếng ồn xung quanh vang lên ầm ĩ bên tai. Trong tình huống mà tôi không thể nghe rõ bất cứ điều gì, một giọng nói có âm vực cao lọt vào tai tôi.
“Xin chào.”
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng đó không phải là lời nói với tôi. Gần như không có nhân viên nào tôi quen biết ở đây, và ngay cả Lee Hyewon, người đã nói chuyện với tôi, cũng…
“Gần đây anh không đến đây.”
Lần này, giọng nói có âm vực cao lọt thẳng vào tai tôi khá rõ ràng. Chắc chắn đó là một giọng nói quen thuộc.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Không biết từ khi nào, Lee Hyewon đã ngồi cạnh tôi, đón nhận hơi ấm buổi chiều bằng cả cơ thể. Người phụ nữ cười toe toét với một biểu cảm không khác gì bình thường. Mái tóc màu nâu của người phụ nữ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi bối rối một lúc và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. Nhìn vào điếu thuốc còn dang dở đang cháy âm ỉ, có vẻ như cô ấy đã ở đó trước tôi. Vì tôi đã quá thất thần, nên tôi đã không nhận ra.
…Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ tránh mặt tôi. Sau khi đã thấy cái cảnh ngày hôm qua. Nhưng người phụ nữ nói chuyện với tôi mà không thay đổi một biểu cảm nào, như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ không đến nữa.”
Vẻ mặt bàng hoàng của tôi, vô tình phản chiếu trong gương thang máy, chỉ toàn sự thảm hại. Đêm mà tôi đã không chợp mắt một giây nào đã mang đến cho tôi một làn da xanh xao và quầng thâm dưới mắt. Khuôn mặt tôi không khác gì một xác chết sống. Sẽ không có gì kỳ lạ nếu tôi chôn mình xuống đất. Nếu ai đó rảnh rỗi đắp đất lên, thì đó sẽ là một cái mộ.
Người phụ nữ hoàn toàn giả vờ không biết về cái dáng vẻ đó và hành động tự nhiên. Rồi cô ấy nói về chuyện ngày hôm qua mà không thay đổi một biểu cảm nào.
“Ngày hôm qua cảm ơn anh nhé.”
Lee Hyewon lại cười với tôi, người chỉ đang nhìn cô ấy một cách vô hồn. Cô ấy che miệng bằng mu bàn tay và thì thầm nhỏ.
“Thật ra thì tôi đã rất khó xử.”
“…….”
“Tôi chỉ là tình cờ gặp anh vài lần thôi. Tôi không biết tại sao tôi lại trở nên căng thẳng đến vậy.”
Lee Hyewon vẫn cứ lắm mồm và không tinh ý. Cô ấy chỉ cư xử bình thường như mọi khi. Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy Lee Hyewon xa lạ. Tôi chắc chắn đã nghe thấy nó từ bên ngoài cửa. Những gì Giám đốc Jang đã nói.
‘Tôi nên cho Seo Suwon mặc váy à?’
Khuôn mặt của Giám đốc Jang, thứ đang được vẽ ra rõ ràng như thể nó đang ở ngay trước mắt tôi, dần dần trở nên mờ nhạt. Màu da và mái tóc của anh ta đột nhiên sáng lên khoảng ba tông màu, và Lee Hyewon đang đứng trước mặt tôi.
Tôi nheo mắt lại trong khoảnh khắc vì ánh sáng quá chói. Đến mức tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ.
“Anh ấy đúng là một người đáng sợ. Nhưng anh ấy hào phóng trong việc cho tiền boa đến nỗi.”
“……”
“Tôi không nghĩ liệu rằng các nhân viên cũng phát điên lên vì không thể vào phòng Giám đốc Jang hay sao?”
Đôi mắt của người phụ nữ liếc qua cổ tay tôi trong khoảnh khắc. Tôi theo phản xạ kéo ống tay áo sơ mi ra xa hơn, thứ đã che gần hết mu bàn tay. Bên trong tay áo có vết bầm tím bao quanh cổ tay như một chiếc đồng hồ và một cổ tay có đầy máu tụ.
Tất cả là do cái gã chó chết đáng nguyền rủa đó gây ra. Người đàn ông đã hành hạ cổ tay phải mà anh ta đã nắm lấy bằng bàn tay thô bạo suốt đêm. Anh ta đã cắn xé cổ tay phải bằng những chiếc răng nanh như răng thú suốt đêm. Trong khi làm như vậy, anh ta đã nói, ‘Tôi nên để cậu che cái này đi ở đâu nhỉ. Chắc chắn cậu sẽ phải đeo đồng hồ và đi xung quanh.’
Khi tôi nhận ra, tôi đã hút hết điếu thuốc đến tận đầu lọc. Tôi chà tàn thuốc vào gạt tàn. Từ đầu điếu thuốc đang tắt lửa phát ra một tiếng xít. Trong khi nhìn vào đầu điếu thuốc màu đỏ đang lặp đi lặp lại việc bật sáng rồi tắt,
Người phụ nữ lặng lẽ cử động môi.
“…Anh ơi.”
“……”
“Cái đồng hồ mà anh đã nhận được ngày hôm qua.”
Những vùng gần cổ tay đã bị Giám đốc Jang túm lấy, những xương trắng đang ẩn mình dưới lớp da mỏng, đang kêu la nhức nhối. Người phụ nữ lay động đôi môi hơi sẫm màu.
“Nó không phải là thứ thực sự đắt tiền sao?”
Tôi không thể hiểu ngay được những lời của người phụ nữ.
“Tôi nghe nói nó có giá gần bằng một chiếc xe hơi nhỏ.”
Lee Hyewon nghiêng người về phía tôi. Khi tôi bước vào vùng tối, màu mắt của người phụ nữ, gần như mất màu do phản chiếu ánh sáng, đã trở lại vị trí cũ.
Mặc dù người phụ nữ đã đến gần tôi ngay lập tức, tôi chỉ hơi hé môi và đứng yên. Một cảm giác tê tái như thể tôi vừa bị đánh vào sau gáy bằng một vật cùn xuyên qua đầu tôi.
Người phụ nữ cười vô tư bằng đôi mắt hơi sẫm màu. Đôi mắt của người phụ nữ, đang lướt qua bộ quần áo đã được bôi đầy tiền của Giám đốc Jang, không hề có ác ý. Chỉ có lòng tham, thứ mà bất kỳ con người nào cũng có, thoáng hiện lên trong mắt cô ấy.
Tôi đã khá sốc về điều đó. Vì những thứ phát ra phát ra từ đôi môi và ánh mắt của Lee Hyewon ngoài mong đợi. Môi tôi khô khốc. Đáng lẽ ra việc biết được là điều đương nhiên. Việc tôi vẫn chưa biết được sinh lý của cái đáy này trong khi đang sống ở nơi này mới là điều vô lý hơn.
…Hay là tận đáy lòng tôi đã ước mình không biết?
Chớp mắt, chớp mắt. Ngọn lửa chập chờn lay lắt tưởng chừng sắp tắt lịm phát ra tiếng kêu lách tách. Xoạt.
——
Có vẻ như Giám đốc Jang muốn biến tôi thành một con búp bê để chơi đùa. Ngày nào anh ta cũng sai người mang quần áo đến, không chỉ một mà tận vài lần. Toàn là hàng hiệu mà cả đời tôi chưa từng chạm vào, chất đầy tủ quần áo.
Tôi chọn một bộ trong số đó, luồn mặt vào phần trên áo. Nắm lấy phần cuối áo và kéo xuống, chất vải ôm vừa khít eo và ngực. Quần áo anh ta gửi đến lúc nào cũng vừa vặn với cơ thể tôi. Người đàn ông này chỉ trong thời gian ngắn đã nhận ra cả lượng mỡ đã mất khỏi cơ thể tôi bằng con mắt tinh tường. Quả là sự tỉ mỉ khiến người ta phải lè lưỡi thán phục.
Tôi mặc xong quần áo và định ra ngoài. Chiếc đồng hồ đặt trên bàn cạnh giường thu hút sự chú ý của tôi. Đã nhận rồi mà không đeo thì anh ta lại kiếm cớ, nên tôi đành đeo đồng hồ vào cổ tay. Chiếc đồng hồ lấp lánh khoe giá trị của nó, nhưng chẳng gợi lên chút cảm xúc nào trong tôi. Đeo nó trên tay mình, tôi chỉ thấy nó lạc lõng và kỳ lạ như thể mượn của ai đó. Lạnh lẽo và nặng nề, tôi chỉ cảm thấy sự khó chịu vì có gì đó đang trói buộc cổ tay mình. Cho dù bị xiềng xích cũng chắc chẳng khác là bao.
“Hôm nay đừng mặc đồng phục, mặc đồ chỉnh tề vào. Tôi sẽ giới thiệu cậu là khách của tôi.”
Sau khi thông báo lịch trình một cách đơn phương như vậy và cúp máy, Giám đốc Jang đang ở câu lạc bộ golf cùng với Kim Mi-ran. Tôi hoàn toàn không ngờ sẽ gặp người phụ nữ này. Khoảnh khắc đó, tôi có chút bối rối vì đã để anh ta chờ đợi, nhưng tôi nhanh chóng đoán ra được hai người đang bàn chuyện làm ăn. Bởi vì vẻ mặt của Kim Mi-ran trông nghiêm trọng hơn bình thường.
Tôi bước đi chậm rãi nhất có thể để họ nhận ra sự có mặt của mình. Kim Mi-ran là người đầu tiên nhận ra tôi, và cô ta đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới. Người phụ nữ nheo mắt một cách mờ ám.
“Ở nhóc này toát ra mùi tiền đấy.”
Kim Mi-ran bỏ chân đang khoanh xuống và đứng dậy.
“Nhìn nó cứ như trọc phú ấy nhỉ.”
Giám đốc Jang quay lại nhìn tôi khi nghe Kim Mi-ran nói. Đôi mắt của anh ta chạm vào chiếc đồng hồ trên tay tôi, và ngay lập tức lóe lên như chiếc ví da đen sì của anh ta. Trông anh ta rất vui vẻ. Trọc phú. Có vẻ như người đàn ông này thích thú với từ đó.
Chúng tôi cùng nhau đi ra sảnh. Người caddie đã chuẩn bị xong và chào đón khách hàng. Được đào tạo bài bản về dịch vụ, hắn ta đồng loạt cúi đầu chào những vị khách VIP.
Nhìn nụ cười tươi rói của người caddie, tôi mím chặt môi. Thằng khốn đó, chính là kẻ đã trộm tiền của tôi.
Hôm nay ánh nắng chói chang đặc biệt bám dính vào trán và má. Cỏ phơi mình dưới ánh nắng bắn những tia sáng lấp lánh vào mắt tôi.
Thật chói mắt. Tôi muốn đưa tay lên che chắn. Nhưng không hiểu sao, cơ thể lại không nghe lời. Tầm nhìn trở nên mờ ảo. Tinh thần dần trôi tuột về phía sau. Việc duy nhất tôi có thể làm là khẽ động đậy đầu ngón tay vài lần.
“… Won.”
Đang giằng co với cơ thể không thể điều khiển và sự im lặng. Một giọng nói sắc bén đánh thức tinh thần đang chìm sâu dưới đáy.
“…Seo Su-won.”