Lịch update: thứ 7
“Hộc, hộc!”
Tôi cảm thấy mũi mình cay xè, và tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt. Xem ra những giọt nước mắt đã xấu xí đọng lại ở đuôi mắt tôi.
“…Ư.”
Người đàn ông bị kích thích quá mức rên rỉ một cách trầm thấp. Anh ta nắm chặt lấy tóc tôi bằng bàn tay to lớn có thể dễ dàng nghiền nát đầu tôi như đậu phụ và giật mạnh ra phía sau.
“Tôi đang hỏi cậu là cậu đang làm cái trò gì đấy.”
Tôi ngước lên nhìn anh ta trong khi bị túm tóc. Anh ta nghiến răng nói.
“Đây không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi.”
“…Chỉ là.”
Tôi kéo đuôi mắt xuống càng thấp càng tốt, và kéo cơ mặt lên trên. Tuy nhiên, nụ cười gượng gạo lại gây ra tác dụng ngược lại. Khuôn mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng hơn.
Đột nhiên tôi nhớ lại những buổi học cách cười một cách tự nhiên từ người quản lý dịch vụ. Tôi trong gương chỉ trông như một gã hề với một nụ cười kỳ quái mà thôi.
Người đàn ông trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt dạ xoa. Phần lòng trắng bên dưới đôi mắt đen láy của anh ta phát sáng lóa mắt. Tôi rùng mình vì sự lạnh lẽo trong ánh mắt sắc như dao đó và mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“…Không có gì đâu ạ.”
Rốt cuộc tại sao người đàn ông này lại làm đến mức này? Chưa đủ khi để lộ những điều xấu hổ của bản thân cho tôi xem, mà bây giờ anh ta còn bắt tôi lật thêm một con bài nữa.
Tại sao vậy? Rốt cuộc tại sao người đàn ông này lại làm như vậy? Tôi chỉ muốn anh ta đâm chọc tôi như mọi khi. Tôi muốn anh ta đưa dương vật to bằng bắp tay của mình vào bên trong và lắc mạnh đến mức anh ta muốn rồi phủi sạch tinh dịch hay nước tiểu như phủi bụi rồi rời đi.
Những cuộc chiến tâm lý không cần thiết này chỉ tốn thời gian mà thôi.
“…Chỉ là tôi cảm thấy hơi trống trải sau khi bị cái tên kia lừa tiền thôi ạ.”
Người đàn ông mím chặt đôi môi đang hé mở của mình. Anh ta cắn chặt răng đến nỗi cơ nhai của anh ta giật giật.
“Hắn ta là một gã giỏi khuấy đảo mà. Tôi đã lâu rồi không gặp hắn ta kể từ khi đến đây.”
Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy không gian hình chữ nhật.
Hô hốp, hô hốp. Tiếng thở dốc của Giám đốc Jang vang lên trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Cơ lưng rộng và cơ ngực bao quanh lồng ngực của anh ta phập phồng nhanh hơn bình thường một chút. Lồng ngực của anh ta đang nhanh chóng giãn nở và co lại để xoa dịu cơn hưng phấn của anh ta.
Rồi một lực từ bàn tay mạnh mẽ từ từ biến mất. Phần da đầu cứ ngỡ như sắp bị xé toạc ra trở nên tự do. Một giọng nói trầm thấp đến rợn người rơi xuống trên đầu tôi.
“Vậy à?”
“…Vâng ạ.”
Tôi gật đầu và ấn má mình vào đùi người đàn ông.
Người đàn ông đã đeo cái vẻ mặt tàn nhẫn đặc trưng của anh ta lên mặt. Không, rõ ràng đó là khuôn mặt bình thường của anh ta, nhưng trong đôi mắt anh ta lại bùng cháy cơn giận. Anh ta nghiến răng nói trong khi mang theo ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt.
“Vậy thì mút cho giỏi vào.”
“…”
“Tôi sẽ đâm đến khi nào cậu khóc lóc van xin rằng cậu sắp chết đến nơi thì thôi.”
Tôi đưa dương vật vào miệng và mút. Tôi khiến cổ mình ngập tràn dương vật trong khi nhỏ nước dãi xuống sàn. Gồng cổ lên mà hút chặt dương vật, bàn chân đi giày da của anh ta giẫm xuống đất rung rinh.
“…Hô.”
Anh ta túm lấy cằm tôi và kéo tôi về phía anh ta. Tôi hả hê cười mỉa khi miệng mình bị kéo căng đến giới hạn vì cái dương vật. Người đàn ông nhướn mày lên rồi làm một vẻ mặt hung ác. Tôi nghĩ rằng anh ta sắp phun nước bọt lên mặt tôi đến nơi thì người đàn ông thay vì nước bọt lại phun ra những lời chửi thề tục tĩu. Chết tiệt. Rồi anh ta ra lệnh như một bạo chúa.
“Nằm sấp xuống.”
Anh ta tháo sợi dây đang thắt ngang eo tôi. Ngay cả khi tôi chưa cởi áo choàng tắm, người đàn ông đã lật nhào người tôi. Rồi anh ta cắm thẳng cái dương vật đang cương cứng vào lỗ tôi.
“…Ư hừức!”
Chân tôi tự động đạp lên sàn vì đau đớn khuấy động bên trong. Người đàn ông chắc chắn cũng đau đớn nhưng nuốt tiếng rên rỉ vào trong. Rồi anh ta liên tục đào bới lỗ của tôi như một chiếc xẻng.
Người đàn ông có vẻ như sắp chôn tôi xuống đất đến nơi. Tôi chỉ có thể nhìn xuống đất trong khi anh ta bắn tinh hai lần. Hai tay tôi bị giữ chặt sau lưng bởi bàn tay anh ta. Cứ như thể tôi đang bị còng tay vậy.
“…Hức, a hựức, ư ưức!”
“…Hô, ha!”
Người đàn ông bình thường sẽ làm ít nhất ba bốn lần đã tách khỏi người tôi chỉ với hai lần. Sau khi bắn tinh, anh ta đã lấy lại dương vật của mình một cách vô tình. Cơ thể tôi run lên khi cái dương vật cắm chặt bên trong biến mất.
“Ư ức!”
Giám đốc Jang dùng bàn tay khô khốc vuốt ve thân dương vật và bắn những giọt cuối cùng vào sau lưng tôi. Rồi anh ta dùng vạt áo choàng tắm của tôi lau chùi dương vật của mình. Anh ta còn chỉnh lại quần âu và thắt lại thắt lưng.
Anh ta như mọi khi lấy ví ra khỏi bàn. Bàn tay vô tình lấy ra một nắm tiền và nhét tất cả vào miệng tôi. Tôi nằm dài trên sàn và áp má lên tấm thảm trong khi ngậm những tờ tiền đang bị nhét vào miệng.
Một lúc sau, người đàn ông có cái đầu đang ở trên cao đeo chiếc nhẫn trở lại vào ngón tay. Thình thịch. Bước chân của người đàn ông hướng về phía cửa. Ầm, tiếng cánh cửa đóng lại vang vọng trong căn phòng trống trải.
Tôi cô đơn nằm một mình trên sàn đá cẩm thạch rồi nhổ những tờ tiền đang ngậm trong miệng ra. Dịch vị loãng đổ ra sàn cùng với những tờ tiền.
Hô hốp, hô hốp. Tôi thở dốc.
Vừa nãy người đàn ông đã đối xử với tôi như một cái bồn cầu không hơn không kém. Anh ta đã thường xuyên nhét tiền vào miệng tôi trong giai đoạn đầu. Kể từ khi tôi lắp két sắt, anh ta đã bắt đầu bỏ vào két sắt hoặc ví của tôi.
…Đáng lẽ anh ta nên làm như vậy từ đầu chứ. Quả nhiên kiểu này đơn giản hơn nhiều. Đối với người đàn ông cũng vậy.
Róc rách. Tinh dịch mà người đàn ông đã nhẫn tâm bắn vào đang chảy ra từ lỗ của tôi. Chất lỏng có mùi tanh và chua đó. Nó có một nhiệt độ ấm áp như cơ thể anh ta. Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu.
****
Tôi bò gần như bằng cả bốn chân vào nhà vệ sinh. Sau khi xả nước, tôi dùng ngón tay ngoáy vào bên trong. Tinh dịch mà gã bắn vào trong tôi chảy ra theo ngón tay. Đau rát đến điên cuồng, nhưng đó là nỗi đau quen thuộc rồi.
Tôi ngồi tựa vào cửa sổ, giết thời gian, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới ra khỏi phòng. Ở hành lang có nhiều cửa sổ dọc theo con đường. Tôi hạ cái cần gạt của cái cửa sổ cuối cùng, rồi dùng lòng bàn tay đẩy cửa kính ra.
Tôi vươn cổ ra ngoài, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Đêm đã khuya, gần sáng. Chỉ có đèn đường chiếu sáng con đường dẫn đến sảnh golf. Giữa màn đêm tối tăm, chỉ có nó phát ra ánh sáng cam.
“…”
Để tránh ánh mắt của mọi người, tôi phải tìm ra con đường khác ngoài con đường đó. Con đường dẫn đến ngọn núi phía sau đúng là vắng vẻ hơn, nhưng có khả năng bị nhân viên trong khu nhà trọ nhìn thấy.
…Giống như trước đây.
Tôi đưa ngón tay cái vào giữa hai hàm răng và cắn. Gặm cắn. Răng trên nghiến chặt nó như một thói quen. Tôi nhớ cái vị khi cắn bộ lọc thuốc lá. Cái hương vị cay xè bao trùm lấy cả khoang miệng và cổ họng.
Khi tôi đang hình dung điếu thuốc trong đầu.
Hai nhân viên mặc đồng phục xuất hiện trên con đường. Cả hai cùng nhau kéo một thùng rác màu xanh lam lớn có bánh xe. Có vẻ như là nhân viên phụ trách công việc lặt vặt ngày hôm nay.
Không lâu sau, họ cũng biến mất vào bóng tối.
Bây giờ con đường lại trống rỗng. Dù vậy, tôi vẫn không thể rời khỏi cửa sổ, cứ nhìn chằm chằm vào con đường đó trong một thời gian dài. Cho đến khi đèn cảm biến ngay trên đầu tôi tắt.
“…”
Tôi quay người lại và bước về phía thang máy. Tôi định mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi và sắp xếp lại suy nghĩ cùng với nicotine.
Bước chân nặng nề. Tiếng bước chân của tôi vang vọng trong hành lang vắng vẻ.
Và ngay sau đó, một tiếng bước chân nữa vang lên từ phía sau. Bước chân nặng nề. Hai tiếng bước chân tạo ra một âm thanh chói tai.
Tôi chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Liệu có tiếng cửa mở không? Dù có nghĩ kỹ đến đâu, tôi cũng không còn nhớ gì cả.
Tôi nhấn nút gọi thang máy. Bước chân nặng nề. Tiếng bước chân ngày càng đến gần. Trong lúc đó, thang máy đã đến, tôi nhanh chóng bước vào và nhấn nút đóng cửa.
Ngay trước khi cánh cửa đang mở ra hai bên trở lại thành một khối hoàn hảo. Một bàn tay bất ngờ thò vào từ khe cửa chưa đóng hết. Tôi giật mình lùi lại một bước.
Cảm biến phát hiện chuyển động và mở cửa trở lại. Soạt. Một người đàn ông lạ mặt đứng ở ngoài cửa. Cả bàn tay bị kẹp chặt đến mức chắc hẳn rất đau đớn, nhưng anh ta không hề thay đổi sắc mặt, bước vào thang máy. Người đàn ông đứng cách tôi khoảng hai bước chân.
Thang máy bắt đầu đi xuống sảnh.
“…”
Ánh mắt tôi tự nhiên bị hút về phía người đàn ông. Tôi kín đáo liếc nhìn anh ta. Rõ ràng là một người tôi chưa từng gặp, nhưng trang phục của anh ta thì chắc chắn quen thuộc. Một bộ vest đen tuyền khiến người bình thường không khỏi nghi ngờ về nghề nghiệp của anh ta.
Ding. Thang máy dừng lại ở sảnh, kết thúc thời gian quan sát. Tôi quan sát động thái của người đàn ông và chờ anh ta xuống trước. Người đàn ông chần chừ một chút rồi xuống trước.
Khi người đàn ông khuất khỏi tầm nhìn, tôi rón rén đi về phía sảnh. Bên ngoài bóng tối lạnh lẽo bao trùm. Và trên hành lang dẫn đến lối vào, một cái bóng dài đổ xuống. Cái bóng đó bất động trong một thời gian dài. Như thể đang chờ đợi ai đó bên trong đi ra.
Tuy nhiên, không ai đi xuống cả.
Chuyện gì vậy?
Tôi rón rén trở lại phòng bằng cầu thang. Tôi đến gần cửa sổ trong trạng thái không bật đèn. Tôi áp mắt vào khe hở của tấm rèm đang đóng và nhìn xuống lối vào. Cái bóng đen vẫn ở nguyên vị trí đó.
Người đàn ông đứng thẳng như tượng đá lấy điện thoại ra và áp lên tai. Đôi vai cứng rắn thỉnh thoảng lại rung lên. Có vẻ như anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tôi bị thu hút và tiến đến chiếc điện thoại bàn trên bàn. Tôi nhấc ống nghe lên và ấn từng nút một cách cẩn thận. Không có tín hiệu nào được gửi đi và giọng nói của một người phụ nữ vang lên ngay lập tức.
Đối phương đang bận máy. Vui lòng gọi lại sau…
Tôi từ từ hạ tay cầm ống nghe. Người đàn ông mặc vest đen cũng cúp điện thoại, lấy điện thoại ra khỏi tai. Ngay sau đó, chuông điện thoại trong phòng reo lên. Chắc chắn là giám đốc Jang gọi. Thời điểm thật chuẩn xác như đã hẹn trước. Vì vậy, tôi bắt đầu ghép từng mảnh ghép lại với nhau.
Giám đốc Jang chắc chắn biết rõ mọi chuyện về tôi. Tôi cũng cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình từ đâu đó. Cái cảm giác tồi tệ đó vẫn tiếp diễn ngay cả khi không ai xung quanh chú ý đến tôi. Vì vậy, tôi đã coi đó chỉ là một sự hiểu lầm. Dù có linh cảm nhưng không có hình dạng cụ thể.
Và cuối cùng tôi đã nhìn thấy hình dạng đó bằng cả hai mắt. Vậy ra cái tên khốn đó. Cái tên khốn đó chính là mắt và tai của giám đốc Jang.