Dirty XX - Chương 61

Lịch update: thứ 7

Cảm giác như vừa mới đặt chân đến bến tàu ngày hôm qua. Vậy mà đã đến mùa đông tháng 12 rồi. Gió lạnh cắt da cắt thịt, khiến đầu ngón tay tê buốt.

Hôm nay công trình vẫn đang thi công rầm rộ. Những công nhân phủ đầy bụi bẩn đang hăng say làm việc. Rõ ràng bản tin sáng nay nói nhiệt độ dưới âm độ, vậy mà trán và cổ của công nhân lấm tấm mồ hôi.

Tôi cũng vậy, hòa mình vào đám đông một cách vô hình, người dính đầy đất cát. Mắt cay xè, mũi rát buốt. Tiếng ồn ào cứ ngưng lại rồi lại vang lên khiến đầu tôi nhức như búa bổ.

“……”

Giờ thì tôi muốn nghỉ ngơi lắm rồi, nhưng hôm nay phải hoàn thành cho xong chỉ tiêu. Hít một hơi thật sâu, tôi kéo cao chiếc khăn cổ lên che gần kín mũi. Trèo qua cửa sổ sang phía bên kia.

Kẽo kẹt, tấm ván tạm bợ rung lên một cách nguy hiểm. Độ cao chóng mặt của tầng 4. Đứng trên đó nhìn xuống dưới. Biển xanh thẳm bao quanh hòn đảo hiện ra trước mắt. Ngay khi tôi cảm thấy đường chân trời đang gợn sóng, thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Vội lắc đầu để lấy lại thị lực.

Vừa vịn tay vào bức tường lạnh lẽo vừa bước từng bước. Bên dưới là khoảng không trống trải, nhìn thấu xuống tận đáy. Chỉ cần sẩy chân ở đây thôi là đi đời ngay. Nỗi sợ hãi trào dâng, nhưng không thể chần chừ thêm được nữa. Tôi nghiến răng tiến về phía trước.

“……”

Sau khi chuyển thành công những thanh sắt đã cưa lên trên, tôi lại xuống tầng 1. Vội vã di chuyển đến nơi tập kết sắt. Một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía trên chiếc mũ bảo hộ trùm sâu đến tận mắt tôi.

“Này anh kia! Mang cái đó đến chỗ này đi!”

Tiếp theo là một giọng nói gấp gáp. Không, không phải chỗ đó!

Choang, ngay sau lưng, âm thanh kim loại chói tai xé toạc không khí. Tôi giật mình vội quay người lại. Đồng thời, bụi bặm vương vãi trên mặt đất bỗng chốc tạo thành một cơn bão cát. Bị bất ngờ, tôi vội dùng tay che mũi.

Tiếng ho khan thoát ra từ trong miệng. Khụ khụ.

“Mày làm cái quái gì vậy, thằng khốn!”

Những giọng nói sặc mùi rượu và thuốc lá vang vọng ầm ĩ khắp công trường. Những lời trách móc đổ lỗi cho sai sót lấp đầy không gian như bãi cát. Không tập trung à?! Lẽ ra mày phải ra tín hiệu cho đàng hoàng chứ!

Vừa nãy còn chết lặng, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Để xả bớt căng thẳng, tôi chỉnh lại chiếc bao tay. Kéo cao chiếc găng tay lên che kín cổ tay. Xung quanh vẫn còn đang cãi nhau ỏm tỏi, nhưng tôi làm như không nghe thấy gì, lại tiếp tục làm việc. Vai mỏi nhừ như muốn rụng rời.

Cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng đến, tôi có chút thời gian để thở. Dùng máy thổi gió để thổi bay lớp bụi bẩn còn sót lại trên người, rồi bám theo đám đông ùa vào nhà ăn.

Thông thường, hầu hết mọi người đều cắm mặt vào bát ăn, không phát ra tiếng động. Nhưng thỉnh thoảng cũng có người quan tâm đến tôi. Hôm nay là cô bán cơm.

Tôi đang ngồi ăn cơm, cố gắng ngồi sát vào tường nhất có thể. Như mọi khi, lặng lẽ như không tồn tại. Cô bán cơm đặt bát thức ăn trước mặt tôi rồi hỏi.

“Sao thanh niên trẻ tuổi lại không lên thành phố mà lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?”

“……”

“Mặt mũi thì trắng trẻo thế kia.”

Tôi bối rối đảo mắt. Thấy tôi không trả lời, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tình huống thật khó xử. Tôi máy móc mấp máy môi.

“…Vì tôi thích nơi yên tĩnh.”

Câu trả lời nhạt nhẽo. Cô bán cơm vỗ vai tôi bảo ăn nhiều vào rồi quay đi. Những ánh mắt dồn về phía tôi cũng dần rời đi. Tôi lén lau mồ hôi đầm đìa trên lòng bàn tay vào đùi.

Bữa cơm không biết là ăn bằng miệng hay bằng mũi kết thúc, tôi lại tiếp tục làm việc.

Cứ mải mê làm việc mà không nghĩ ngợi gì thì mặt trời cũng nhanh chóng lặn.

Đến giờ đã hẹn, đội trưởng xuất hiện từ đâu đó rồi phát cho mỗi người một phong bì trắng. Tiền công một ngày là 170.000 won. Khá là hậu hĩnh. So với số tiền lương mà tôi nhận được vài tháng trước thì không đáng là gì. Nhưng như vậy là quá đủ rồi.

Các công nhân mặc bộ quần áo như thể được dệt từ bụi bẩn rời khỏi công trường. Ai nấy đều háo hức nghĩ đến buổi liên hoan. Tiếng ồn ào bàn tán về việc ăn thịt nướng uống rượu dần xa.

Tôi quay lưng lại với họ rồi bước đi.

Vù vù. Gió biển ẩm ướt và mặn chát thổi vào lưng. Co rúm người lại vì cái lạnh thấu xương, mồ hôi trên lưng hòa lẫn với hơi ẩm. Thật khó chịu.

‘Mình muốn tắm nước nóng thật nhanh.’

Với ý nghĩ đó, tôi hăng hái bước đi. Mỗi bước chân tôi đi, bụi bẩn lại rơi xuống đất.

Cuối cùng tôi cũng đến được cổng làng. Ngước nhìn ngôi làng được xây dựng trên sườn núi.

“……”

Những ngôi nhà cũ kỹ nằm rải rác trên núi như hình xoắn ốc. Những bức tường phân chia các ngôi nhà bị vỡ nát từng mảng, từ lâu đã bị ô nhiễm bởi chất thải của chó hoang. Hoặc là của những kẻ say xỉn lén đi tè bậy vào tường nhà người khác rồi đổ thừa cho chó.

Vù vù vù. Gió biển lại một lần nữa nổi lên. Một mùi khó chịu hơn ập vào mũi. Tôi vô thức nhăn mặt.

Bước chân lên cầu thang, những con chim xám đang đậu trên cột điện giật mình bay đi. Lông chim rơi xuống vương vãi trên mặt đường nhựa. Tôi dẫm lên những chiếc lông vũ màu xám xịt rồi vội vã bước đi.

Trên đầu tôi là những đường dây điện chằng chịt như mạng nhện. Đèn đường dọc theo cầu thang nhấp nháy liên tục, như thể sắp tắt đến nơi.

Một hòn đảo mà chỉ cần nhìn thôi cũng biết là không hề nhận được bất kỳ ân huệ nào từ chính phủ. Có lẽ là do biển cả mang một bầu không khí u ám. Toàn bộ hòn đảo dường như tỏa ra một bầu không khí ảm đạm.

Nhưng lại quen thuộc. Đối với tôi, người đã lớn lên ở những nơi như thế này trong một thời gian dài, nó chỉ là một phần của cuộc sống hàng ngày. Không hơn không kém.

Tôi ghé qua siêu thị ngay trước nhà một lát. Chọn những món đồ ăn để lót dạ, rồi mua một bao thuốc lá. Cầm chiếc túi đen mỏng manh trên tay, tôi bước ra ngoài, tiến vào bốt điện thoại công cộng ngay bên cạnh siêu thị. Ấn số điện thoại, tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tút… tút…, tiếng chuông dài vang lên.

Hiện tại không thể kết nối, sẽ chuyển sang hộp thư thoại…

Điện thoại không kết nối được với đối phương và bị ngắt. Tôi thử lại hai lần nữa nhưng vẫn vậy. Cuối cùng, tôi đặt ống nghe xuống và lùi lại. Bước ra khỏi bốt điện thoại, tôi lững thững bước đi. Tính đến hôm nay đã là một tuần rồi.

Chú tôi không nghe điện thoại.

Từ trước đến nay chú đã là một người rất tùy hứng. Số lần về nhà trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cứ tưởng lần này là thật sự chết dí ở đâu rồi, thì lúc đó chú ta lại thò cái bản mặt đáng ghét ra.

Nghĩ như vậy thì đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt. Nhưng tại sao tôi lại cứ cảm thấy bất an thế này?

“……”

Cảm giác có gì đó không ổn. Những suy nghĩ vẩn vơ cứ lớn dần, lớn dần. Trên đường về nhà, tôi chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, mãi đến khi đến trước cổng khu biệt thự, tôi mới lắc mạnh đầu.

Ông ta vốn dĩ là như vậy mà. Toàn là những lo lắng vô ích thôi. Đến khi cần tiền thì lại mặt dày đòi hỏi như thể mình đang cất giữ ở đó vậy.

Tôi cố gắng gạt những suy nghĩ về chú sang một bên rồi chậm rãi bước vào khu biệt thự tồi tàn. Bước lên những bậc thang bị vỡ nát một cách khó coi. Đứng trước cửa sắt, tôi định dùng chìa khóa mở cửa.

Bước chân.

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang bên dưới. Tôi vội vàng quay ngoắt người lại. Đập vào mắt tôi đầu tiên trong tầm nhìn mở rộng vì kinh ngạc là bộ quần áo màu đen. Tim tôi như rớt xuống. Da gà nổi lên tận gáy, tôi trừng mắt nhìn đối phương như thể vừa nhìn thấy ma. Người đang đi lên mấp máy môi.

“Gì vậy?”

Giọng nói của ông ta làm tôi giật mình tỉnh lại. Nhìn kỹ lại thì đó là người đàn ông trung niên sống ở tầng trên. Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ rồi bước lên cầu thang đi lên trên.

Bước chân. Bước chân. Từ tầng trên vọng xuống tiếng bước chân của người đàn ông đi vào nhà. Ngay sau đó là tiếng ầm ầm, tiếng cửa trước đóng lại. Sau khi xác nhận tất cả những điều đó, tôi vội vàng mở cửa và bước vào nhà.

Tôi vứt giày bừa bãi. Ngay cả nấm mốc mọc trên giấy dán tường cũng bước vào ngôi nhà cũ kỹ. Tôi vội vã bước đến tủ quần áo. Cánh cửa tủ quần áo đã quá cũ kỹ, gần như chỉ còn là một tấm ván, được gắn ba chiếc khóa. Tất cả đều do chính tay tôi đóng vào.

Tôi lấy chiếc chìa khóa mà tôi luôn mang theo trong túi áo khoác, lần lượt mở khóa. Lách cách, lách cách, lách cách.

“……”

Mở tủ quần áo ra, tôi luồn tay vào giữa những chiếc chăn cuộn tròn. Luồn sâu đến tận khuỷu tay rồi lấy ra một bọc ga trải giường. Tôi gỡ từng lớp ra. Những tờ tiền giấy được giấu kỹ bên trong lộ ra.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo