Dirty XX - Chương 7

Lịch update: thứ 7

Đó là một giọng nói trầm thấp nhưng có sức mạnh để nắm lấy và lay chuyển cơ thể. Rõ ràng là tôi đang đứng trên mặt đất nhưng cơ thể tôi có cảm giác như đang mất thăng bằng và hơi loạng choạng.

…Không có chất kích thích. Tôi nhanh chóng lắc đầu. Không, không thể nào. Tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng rên rỉ vang vọng trên hành lang suốt đêm. Chắc chắn là giám đốc Jang có rất nhiều món đồ chơi ngoài tôi. Tôi tin chắc là như vậy. Chắc chắn có rất nhiều món đồ chơi với giá rất đắt đỏ. Tại sao lại cứ phải là tôi. Giọng của Kim Miran đã đánh thức tôi đang chìm trong sự hỗn loạn.

“Em à.”

“…A, vâng, tôi xin lỗi.”

Tinh thần tôi trở lại như thể bị dội nước lạnh vào mặt. Tôi nhanh chóng rót rượu vào ly rỗng và đặt trước mặt Kim Miran.

“Mua thuốc lá cho chị được không?”

“Vâng ạ.”

Có lẽ là tiền mà tôi đã kiếm được từ Park Jinkyeong, Kim Miran đưa cho tôi vài tờ tiền đang bị kẹp dưới đùi. Tôi nhận số tiền đó và đi thẳng xuống sảnh.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi giờ chỉ cần nhìn mặt tôi là có thể đoán được chính xác loại thuốc và số lượng. Tôi cầm hai bao thuốc trong tay và nhanh chóng bước đi. Rồi tôi dừng lại một lát trước phòng chờ được chuẩn bị cho khách hàng. Tôi nắm lấy tay nắm cửa và quan sát xung quanh một cách nhanh nhẹn. Có vẻ như không có ai xung quanh cả.

Tôi bước vào bên trong phòng chờ. Sau khi đóng nhẹ cửa lại, tôi không quên khóa nó. Một chiếc máy tính được đặt ở một bên tường. Tôi bật máy tính lên và ngồi trước nó. Tôi nhanh chóng di chuyển tay để tìm điểm đến tiếp theo. Đôi mắt tôi nhanh chóng lướt qua những con chữ được viết trên màn hình. Bất cứ nơi nào hẻo lánh đều được. Miễn là tôi có thể che giấu cơ thể mình.

***

Tất cả lịch trình đã kết thúc. Tôi không ăn tối mà trở về phòng và nằm trên giường. Bóng tối nhanh chóng bao trùm ngoài cửa sổ. Hành lang vốn nhộn nhịp trở nên yên tĩnh, và như thể đã hẹn trước, bên trong tòa nhà trở nên tĩnh lặng.

Rất lâu sau đó, tôi mới rời khỏi giường và bò xuống gầm. Số tiền mà Kim Miran đã boa cho tôi vào ban ngày đã bị vo tròn và nhét vào đó. Tôi giấu tất cả vào lòng và ra ngoài, nhìn quanh hành lang. Rồi tôi lén lút rời khỏi khu nhà ở. Bất chợt tôi quay đầu lại nhìn khu nhà ở. Lác đác có vài ngọn đèn đang sáng, và một chiếc rèm cửa đã bị kéo lại một cách vội vã. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi bước đi lảo đảo. Đôi giày sneaker cũ nát của tôi nhanh chóng vượt qua con đường đất hoang.

Bước chân tôi tiếp tục tìm kiếm bóng tối. Tôi đang hướng về phía ngọn núi.

Đêm đã khuya. Trời quá tối đến mức tôi không thể phân biệt được nơi mình đang đi vào là trong rừng, bên trong hang động hay trong miệng cá voi. Tôi leo núi một lúc, dựa vào ánh đèn pin duy nhất và tìm thấy điểm đến.

Vì vùng núi rất hiểm trở nên tôi đã đánh dấu vị trí bằng đá. Trước khi đi về phía nơi có đá, tôi xoay người lại và nhìn quanh.

Đôi mắt sắc bén như dao cau đang nhìn chằm chằm vào bóng tối như thể không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một vật nhỏ nhất. Khu rừng kỳ lạ cất lên một bài hát rùng rợn.

Tôi dùng tay gạt những đám cỏ dại sang một bên, nhấc đá lên và bắt đầu đào đất. Đất ẩm ướt bị lật tung dưới bàn tay tôi.

Tôi đặt thứ mình ôm vào lòng xuống đất. Tôi chôn tiền trên núi bất cứ khi nào có cơ hội như thế này. Tài khoản ngân hàng rất nguy hiểm. Gầm giường trong khu nhà ở nơi nhân viên đi lại trên hành lang chỉ là nơi cất giữ tạm thời. Dưới lòng đất là an toàn nhất. Đất không để lại dấu vết gì, và khả năng bị người khác phát hiện cũng là thấp nhất.

Nếu chôn một thứ gì đó có sự sống xuống đất, nó có thể nảy mầm. Nhưng tiền thì không có sự sống. Nó chỉ là sợi dây sinh mệnh của tôi.

Tôi dùng chân nén chặt phần đất nhô lên như một cái gò rồi đặt đá lên trên.

Tôi rời khỏi khu rừng và quay trở lại khu nhà ở.

“……”

Tôi không hề từ bỏ ý định bỏ trốn. Lời đe dọa của anh ta thoáng qua trong đầu tôi.

‘Việc tôi liên lạc với một thanh tra mà tôi quen biết và yêu cầu điều tra kỹ lưỡng về cậu vì đã lấy trộm ví của tôi thì sao.’

Khi người đàn ông thốt ra những lời đó, tôi thực sự có cảm giác như tóc gáy mình dựng ngược lên. Tôi chà xát lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào hông mình.

Anh ta nói rằng anh ta không có ý định báo cảnh sát nhưng không có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ không thay đổi ý định sau khi tôi từ chối lời đề nghị của anh ta. Một khi giám đốc Jang đã biết thân phận của tôi là giả, nơi này không còn an toàn nữa.

Thời hạn mà giám đốc Jang cho tôi là ba ngày. Tôi đã quyết tâm rằng vào buổi sáng sớm ngày cuối cùng đó, tôi sẽ rời khỏi nơi này trên chiếc xe buýt con do sân golf cung cấp. Tôi đã thanh toán tiền vé rồi. Cho đến lúc đó, tôi sẽ cố gắng kiếm thêm tiền bằng mọi giá. Kiếm thêm càng nhiều càng tốt rồi rời khỏi nơi này. Sau đó, tôi sẽ đi thuyền đến một hòn đảo. Bất cứ nơi nào có ít người đều được. Trong tình hình hiện tại, đó có vẻ là kế hoạch tốt nhất.

Tuy nhiên, tôi đã bỏ qua một vài điều. Từ trước đến nay, cơ hội đã từng đến với tôi theo cách tôi muốn và vào thời điểm tôi muốn hay chưa. Cơ hội mà tôi đã bỏ lỡ đã bao giờ quay trở lại với tôi hay chưa.

…Không. Cơ hội đã từng đến với tôi hay chưa.

Ngày hôm sau. Tôi ra khỏi phòng với khuôn mặt và cơ thể chỉn chu để thực hiện lịch trình. Khi tôi đi xuống cầu thang, các nhân viên đang tụ tập thành nhóm ba, nhóm năm và đi lên từ phía đối diện. Sau khi thì thầm điều gì đó, họ im bặt khi nhìn thấy tôi. Tôi dừng bước một lát khi nhìn bóng lưng của họ đang nhanh chóng rời đi và nhìn chằm chằm vào lan can.

Một trong số họ là nhân viên đã vào dọn dẹp phòng của giám đốc Jang. Có lẽ là tin đồn đã lan truyền rồi. Nếu lan truyền thì lan truyền như thế nào. Họ đã biết đến đâu rồi. Vô số nghi ngờ đã lan rộng ra như những nhánh cây.

“…Hà.”

Rồi tôi chà xát mạnh trán mình. Tôi đã quá nhạy cảm một cách vô ích. Họ là một nhóm vốn đã hay tụ tập. Có lẽ họ đã buôn chuyện về cuộc sống riêng tư của các VIP như mọi khi rồi im lặng khi phát hiện ra người ngoài cuộc. Đó chỉ là một sự nghi ngờ vô ích. Những kẻ có nhiều bí mật thì luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Tôi cố gắng xua tan đi cảm giác khó chịu đang bò dần lên sau gáy và đi về phía phòng chờ.

Một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tại văn phòng mà tôi đã đến trước để thực hiện lịch trình của các thành viên, họ đã nói với tôi rằng lịch trình hôm nay đã bị hủy bỏ và tôi có thể nghỉ ngơi. Họ nói rằng lương cơ bản vẫn được trả đầy đủ nhưng tôi không thể cười được. Tôi cảm thấy tiếc nuối. Việc không có khách hàng có nghĩa là hôm nay tôi không có thu nhập.

“A.”

Dù vậy, tôi định quay người đi nhưng tôi nhớ ra điều gì đó và quay trở lại bên trong văn phòng. Người quản lý dịch vụ hỏi tôi có việc gì thì tôi nói rằng tôi chưa nhận được thông tin về thành viên là giám đốc Jang. Anh ta mỉm cười và đưa cho tôi một tập tài liệu có thông tin tóm tắt về các thành viên.

“……”

Tôi từ từ lật xem tập tài liệu và tìm thấy một điểm bất thường trong trang có thông tin thành viên của giám đốc Jang. Ngay cả trong danh sách thành viên, anh ta cũng không sử dụng tên thật mà chỉ ghi là “giám đốc Jang”. Hơn nữa, hầu hết các chi tiết cá nhân khác đều trống. Cái này là sao vậy. Tôi gõ nhẹ các đầu ngón tay vào tập tài liệu và bắt gặp ánh mắt của người quản lý đang đứng ở một bên. Anh ta đang mang vẻ mặt như thể muốn tôi nhanh chóng rời đi nên tôi đặt nó lại vào vị trí cũ và cố gắng xua tan đi cảm xúc khó chịu rồi quay người đi. Đúng lúc đó, tôi chạm mặt Lee Jinseok đang bước vào văn phòng ở trước cửa. Tôi định cúi chào rồi đi lướt qua.

“Anh Suwon.”

Lee Jinseok gọi tôi từ phía sau. Thật ngớ ngẩn, tôi suýt chút nữa đã không quay lại vì cái tên vẫn còn xa lạ. Lee Jinseok cười hở hàm răng trắng và nói với tôi đang phản ứng lại bằng cách hỏi “Dạ?”.

“Cùng tôi đến phòng 420 nhé?”

“…Dạ?”

Anh ta giải thích với tôi đang hỏi lại.

“Có một buổi họp mặt VIP.”

“……”

“Chỉ toàn những người thuộc tầng lớp quý tộc thôi đấy.”

…Nếu là tầng lớp quý tộc. Tôi nuốt khan một tiếng. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của giám đốc Jang thoáng qua trong đầu tôi. Liệu người đàn ông đó cũng có ở đó không. Tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng có lẽ đúng là như vậy. Lee Jinseok nhún vai với tôi đang tỏ vẻ do dự.

“Nếu không thích thì cậu hoàn toàn có thể từ chối.”

Đó là một giọng điệu nhẹ nhàng. Như thể anh ta không có ý định ép buộc tôi. Ánh mắt tôi dao động. Trong đầu tôi vang lên tiếng báo động “bi bi”. Tôi không biết cảnh báo đó hướng đến điều gì. Chỉ là tất cả các giác quan của tôi đang nói với tôi. Rằng tôi không nên đến đó. Tuy nhiên, miệng tôi lại thốt ra những lời khác với những gì đầu tôi đang nghĩ.

“…Không, tôi sẽ đi.”

Lee Jinseok tròn môi và thốt ra một từ cảm thán “ồ”. Đôi mắt anh ta mở to hơn bình thường như thể đang nói rằng anh ta rất bất ngờ.

“Đừng ngớ ngẩn quá nhé. Cậu biết đấy, họ là những người rất nhạy cảm.”

Tôi cắn chặt môi dưới và nghiến răng.

“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ ạ.”

Tôi nhận khay phục vụ từ bếp của khách sạn để phục vụ cho phòng. Tôi cùng Lee Jinseok đẩy chiếc khay nặng trịch về phía thang máy. Khi lên thang máy, Lee Jinseok đứng trước cánh cửa đang mở sang hai bên và nói với tôi.

“Tôi sẽ đến ngay thôi nên anh cứ mang khay lên trước nhé.”

“Vâng.”

“Nhờ cả vào anh đấy.”

Cánh cửa đóng lại trước khuôn mặt đang cười rạng rỡ của anh ta. 1, 2, 3…. Đôi mắt tôi đang dán chặt vào bảng điều khiển đang chậm rãi tăng từng con số một hướng về phía tấm che thức ăn đang đặt trên khay. Tôi nuốt khan một tiếng. Tôi biết rõ rằng những thứ bên dưới đó không phải là đồ ăn.

Số tầng đang tăng lên từ từ. Hơi thở của tôi ngày càng trở nên gấp gáp như thể đang leo lên một ngọn núi cao. Giám đốc Jang giống như một con quỷ. Ngay cả Lee Jinseok, người đang thông suốt nơi này cũng không biết gì về anh ta. Danh tính của giám đốc Jang không rõ ràng. Ngay cả Kim Miran và Park Jinkyeong cũng không dám đối xử với anh ta một cách tùy tiện. Tôi đã biết rằng anh ta là một người không dễ đối phó. Vậy mà tôi lại tự mình bước vào nơi có giám đốc Jang. Tôi có cảm giác như mình đang đưa chân vào miệng con cá sấu đang há rộng.

Một tiếng cười tự giễu thoát ra khỏi miệng tôi. Đằng nào thì cuộc đời tôi cũng đã bị vấy bẩn đến mức không thể vấy bẩn hơn nữa rồi. Có thể có điều gì tồi tệ hơn thế này không.

Thang máy mở ra. Tôi đẩy khay ra và đứng trước phòng 420 rồi gõ cửa. Cánh cửa nhanh chóng mở ra và người lính gác đang đứng chắn trước cửa đã kiểm tra thẻ tên và đồng phục của tôi. Anh ta gật đầu ngay sau đó. Đó là một dấu hiệu cho thấy tôi có thể đi vào. Khi tôi đi qua hành lang, những con người đang quấn lấy nhau trong tình trạng khỏa thân đập vào mắt tôi. Trong số đó có cả những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Park Jinkyeong chen chúc giữa đám đông và loạng choạng bước đến chỗ tôi. Park Jinkyeong đang có vẻ như say sưa với một thứ gì đó đã đẩy tôi ra rồi giật lấy khay và đẩy thẳng vào phòng. Cô ta có vẻ như không nhận ra tôi là ai. Park Jinkyeong liên tục loạng choạng như một quả bóng bay. Người phụ nữ đó đặt một chiếc đĩa lớn lên bàn đặt ở giữa rồi nhấc tấm che thức ăn lên. Bên trong là những chiếc bánh muffin. Park Jinkyeong dùng tay không nhặt bánh muffin lên và nhét bừa bãi vào miệng. Hành động nhét muffin vào miệng một cách thô bạo như thể không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một mẩu vụn cho thấy rằng cô ta rất thèm ăn.

Lee Jinseok đi theo sau và ôm lấy eo cô.

“Chị hai à, cẩn thận bị nghẹn đấy ạ.”

Park Jinkyeong lẩm bẩm bằng cái lưỡi đang bị rối.

“Trước khi chơi trò chơi chính thì phải ăn món khai vị chứ.”

Lee Jinseok trải ra những loại bột trắng mà anh ta đã mang đến trên khay. Park Jinkyeong bịt một bên mũi lại và hít nó vào lỗ mũi. Ngay lập tức eo của Park Jinkyeong cong ra phía sau và con ngươi của cô ta bắt đầu xoay vòng vòng. Lee Jinseok thè lưỡi liếm giữa hai chân của Park Jinkyeong. Park Jinkyeong trợn tròn mắt và rên rỉ lớn tiếng. Hai người liếm láp và hôn nhau rồi ngã gục xuống bàn ăn. Người phụ nữ xắn váy lên và trèo lên người đàn ông rồi quan hệ.

“…Oahahaha.”

Những người xung quanh hoan hô trước hai bộ phận sinh dục đang dính chặt vào nhau một cách nhớp nháp. Quạc, quạc. Tiếng cười nghe chói tai như tiếng quạ kêu. Những chiếc ly được nâng lên cao vì hưng phấn rung chuyển theo cơ thể đang lay động. Tôi cảm thấy buồn nôn như thể sắp nôn đến nơi.

Thuốc bán chạy như tôm tươi. Một khách hàng đang sờ soạng chiếc khay đã trống rỗng, thúc giục tôi nhanh chóng mang thêm nhiều hơn. Anh ta mở ví bằng đôi mắt đỏ rực như quả mận rồi lấy tiền ra và nhét bừa bãi vào ngực tôi. Những mép tiền cào nhẹ vào làn da trần của tôi. Tôi giật mình và định đẩy khay ra thì. Lần này một khách hàng khác ngã xuống và đổ ập lên trên khay. Ha hả ha, tiếng cười lại vang lên. Tôi tái mét mặt mày và nhanh chóng xoay bánh xe để thành công thoát ra khỏi phòng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo