Dirty XX - Chương 74

Lịch update: thứ 7

Tôi đang run rẩy và gần như mất hết tinh thần thì một bác sĩ mặc áo blouse trắng xuất hiện từ phía sau. Tôi lau khóe mắt bằng tay áo và bật dậy hỏi tình trạng của mẹ tôi.

‘Mẹ tôi hiện tại như thế nào ạ?’

Thay vì trả lời, bác sĩ đã nói rằng có điều muốn nói với tôi. Khuôn mặt mà bác sĩ nói như vậy đã cứng đờ như tượng thạch cao nên tôi cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng. Một cái neo nặng trịch đã rơi xuống trái tim tôi.

Trong phòng khám, bác sĩ cho tôi xem ảnh chụp CT khi tôi đang ngồi đối diện với anh ta.

Anh ta khoanh tròn một bộ phận nào đó trên não bằng bút và nói rằng máu đã chảy ra ở bộ phận này. Anh ta nói rằng mẹ tôi có lẽ đã đập đầu vào một thứ gì đó cứng và nói rằng ngay cả khi phẫu thuật thì khả năng tiên lượng tốt cũng không cao. Tôi nắm chặt tay và nói rằng dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ phẫu thuật. Bác sĩ nói rằng anh ta sẽ cố gắng hết sức.

…Sau đó, bệnh viện đã thông báo cho tôi chi phí phẫu thuật là gần 10 triệu won. Dù tốn bao nhiêu tiền thì tôi cũng đương nhiên định phẫu thuật.

Vấn đề là tôi không có số tiền đó vào thời điểm đó.

‘…..’

Tôi vội vàng nộp đơn xin tạm dừng học ở trường và nhận lại học phí. Tôi cố gắng gom góp tất cả số tiền trong tài khoản của mình, nhưng vẫn không đủ. chú đã lẩm bẩm rằng đây là một việc vô vọng và bảo tôi đến chào tạm biệt, nhưng chú ấy đã giật mình trước ánh mắt sắc lẹm của tôi và miễn cưỡng lấy số tiền nhàu nhĩ trong túi ra đưa cho tôi. Năm mươi sáu nghìn won. Đó là toàn bộ tài sản của chú ấy.

Vì vậy, tôi đã nhờ đến sự giúp đỡ của người thân mà thực chất cũng không khác gì người lạ. Tuy nhiên, những người thân đó chỉ gửi đến tôi những ánh mắt thương hại khi nghe tôi kể chuyện chứ thực chất không giúp đỡ gì.

Trong tất cả quá trình này, người cha thậm chí còn không thèm ló mặt. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng dáng của ông ta trong suốt ba ngày tôi vật lộn.

“…Tôi cần khoảng 20 triệu won cho tiền viện phí và tiền phẫu thuật, nhưng cái gã đó thậm chí còn không thèm lộ mặt.”

Giám đốc Jang lẩm bẩm nhỏ.

“20 triệu won.”

“…Tôi đã vay mượn tiền từ khắp mọi nơi. Dù vậy, tôi vẫn thiếu tiền nên tôi đã định thử dùng tiền ngày. …Nhưng vì nợ nần sẽ phình to như núi chỉ trong nháy mắt nếu mình nhắm mắt lại một lần, nên tôi đã cố gắng giải quyết nó bằng chính sức mình. Cuối cùng tôi đã có thể nhận được số tiền còn thiếu từ người thân và phẫu thuật….”

Ngày phẫu thuật ngày càng đến gần. Ngày nào tôi cũng tìm đến nhà người thân và gõ cửa. Tôi tìm đến cả những người họ hàng xa xôi. Vì vậy, những người thân đó đã ném tiền cho tôi như bố thí và bảo tôi nhận lấy rồi đừng đến tìm họ nữa.

Tôi kéo dài những lời giải thích một cách không cần thiết như kẹo mạch nha. Hơi thở mà tôi thở ra giữa những lời nói không ổn định. Người đàn ông cũng cảm nhận được điều đó nên đã nghiêng cằm.

“Mẹ cậu đã phẫu thuật thành công. Nhưng vì  khả năng phục hồi hoàn toàn không tốt nên từ đó mẹ cậu phải nằm viện. …Chăm sóc, chỉ cần chăm sóc bên cạnh giường bệnh là được.”

Đột nhiên tôi cảm thấy một cơn đau như thể ai đó đang dùng que cời lò chọc vào các đầu ngón tay. Tôi cắn chặt môi dưới để kìm nén tiếng rên rỉ. Bàn tay tôi theo thói quen tìm đến vân tay. Các ngón tay tôi quấy rầy cái băng đang quấn lấy vết sẹo. Người đàn ông cau có nhăn mặt khi tôi dùng các đầu ngón tay cào mạnh vào nút thắt một cách cưỡng chế.

“…Chăm sóc rồi.”

Người đàn ông túm lấy cả hai cổ tay tôi cùng một lúc. Tôi đưa hai tay cho anh ta như một tên tội phạm bị trói hai tay bằng dây thừng và tiếp tục nói lắp bắp.

“…Một ngày nọ, tôi trở về nhà. Tôi cứ nghĩ rằng nhà đương nhiên sẽ trống không, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng nói từ bên trong.”

Khi tôi khơi mào câu chuyện, cơ thể tôi ngay lập tức bị cuốn vào ngày hôm đó.

Tôi bước qua ngưỡng cửa vì bị lôi cuốn bởi giọng nói phát ra từ bên trong. Giọng nói ầm ĩ của người cha vang vọng khắp sân. Sự tức giận đối với một người chưa từng đến bệnh viện dù chỉ một lần và một cảm giác bất an vô nghĩa đan xen lẫn nhau để tạo nên một cảm xúc phức tạp. Tôi từ từ bước lên cầu thang. Càng đến gần giọng nói của cha, cảm giác bất an không rõ nguồn gốc càng phình to ra.

“Đó là cha tôi. Ông ấy đang nói chuyện điện thoại với bọn đòi nợ.”

Tôi đã ở bên cạnh mẹ tôi cả ngày và đến bệnh viện, rồi vào buổi sáng sớm thì tôi lại đi làm. Tiền viện phí trong phòng chăm sóc đặc biệt cứ tích lũy ngày một nhiều, 400.000 won một ngày. Bà Kyung-hee đã đến bên cạnh mẹ tôi khi tôi vắng nhà. Bà ấy là một người rất tốt bụng.

Một ngày nọ, bà ấy đã đến chỗ tôi và nói như mọi khi.

‘cậu bé.’

‘…..’

‘Hôm nay cậu về nhà tắm rửa đi. Hôm nay tôi sẽ ngủ ở bệnh viện giúp cậu chăm.’

Tôi liếc nhìn mẹ tôi đang nằm trên giường. Vì tôi đã không ngủ trong nhiều ngày nên tứ chi tôi đau nhức và nhãn cầu tôi khô khốc.

‘…Cảm ơn bà ạ.’

Tôi cúi đầu chào bà và trở về nhà. Mỗi bước tôi đi đều nặng trĩu như thể có chì treo trên người vậy. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi cần ngủ để chạy tiếp từ ngày mai.

Rồi tôi đến nhà sau hai tháng. Tôi định mở cửa bằng bàn tay không còn chút sức lực nào. Nhưng tôi phát hiện ra rằng cánh cửa đã mở hé ra một nửa. Trong lúc tôi đang thắc mắc thì tôi nghe thấy một giọng nói từ bên trong nhà. ‘…Không, đồ chó chết. Bảo chờ thêm chút nữa đi mà!’

Đó là cha tôi. Tôi giật mình hoảng hốt rồi ngay lập tức cau có nhăn mặt lại. …Đồ chó má. Cơn giận đối với cái gã trong suốt thời gian qua không hề ló mặt giờ lại lộ diện trào dâng. Tôi cảm thấy vô cùng tức giận khi ông ta đã tránh tất cả các cuộc gọi điện thoại và giờ mới lộ diện. Tôi bước qua ngưỡng cửa và đi vào nhà. Cánh cửa sắt ở tầng hai đang mở. Tôi nghe thấy tiếng hét của cha tôi từ bên trong.

‘Á, tôi bảo rồi! Ai bảo là tôi quỵt tiền hả!?’

Tôi nghe thoáng qua giọng nói phát ra từ điện thoại. Có vẻ như đó là một kẻ đòi nợ. Những kẻ đòi nợ rất tàn ác. Hầu hết các khoản nợ của cha tôi đều bắt nguồn từ cờ bạc, nhưng sau này tôi đã nghe nói rằng chúng vốn là một lũ vạch kế hoạch và đẩy mọi người vào đống nợ nần.

‘Đồ chó chết, tôi bảo là tôi trả rồi mà!’

Có lẽ ông ta đã đập điện thoại vào tường nên có một tiếng nổ lớn. Tiếp theo tiếng nổ lớn, tôi nghe thấy giọng nói giận dữ của cha tôi.

‘…Chắc chắn nó phải ở đâu đó ở đây, đồ chó chết.’

Có vẻ như cha tôi đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong nên đã lật tung nhà kho lên. Ầm ầm, những đồ vật chất đống lộn xộn đổ sụp xuống.

Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm chửi rủa tuôn ra từ khe cửa đang mở. Trong mỗi âm tiết, mỗi âm tiết phát ra đều chứa đựng sát khí lạnh lẽo.

Khoảng cách khá xa nên tôi đã không thể biết chính xác ông ta đang nói gì cho đến lúc đó. Tôi không biết lý do, nhưng tôi cảm thấy mình phải giữ im lặng. Sau khi cố gắng hết sức để không gây tiếng động, tôi bước lên cầu thang một cách chậm rãi.

Giọng nói mà tôi nghe thấy như tiếng vo ve đã trở nên rõ ràng hơn.

‘…Đúng là cái con đàn bà dai như đỉa đói!’

Ngẫm lại thì. Ngẫm lại thì có gì đó kỳ lạ. Bình thường thì gia đình chúng tôi không hay lên cầu thang tầng hai. Mẹ tôi thì chân yếu nên lại càng không có chuyện bà ấy lên đó.

Tất nhiên tôi đã từng nhìn thấy bà ấy lên đó vài lần. Khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi đang ngủ thì lặng lẽ rời khỏi giường và lấy thứ gì đó từ bàn trang điểm rồi đi lên cầu thang. Đó là một ngày mà cha tôi lại đi đâu đó, tôi ở một mình trong phòng và sợ hãi bóng tối nên đã đi ra ngoài theo mẹ tôi.

Tôi dụi đôi mắt buồn ngủ và hỏi mẹ tôi đang đi xuống cầu thang rằng thứ đó là gì. Mẹ tôi xoa má tôi và nói.

‘Để Yeo-won của chúng ta không sống như mẹ.’

‘Sống như mẹ…?’

Sống như mẹ là như thế nào. Mẹ tôi chỉ cười và ôm chặt lấy tôi khi tôi hỏi một cách lẩm bẩm. Rồi bà ấy dặn dò tôi phải giữ bí mật chuyện này với cha tôi. Khuôn mặt mẹ tôi khi nói như vậy rất nghiêm túc nên tôi đã rất chú ý lắng nghe ngay cả khi còn nhỏ. Vì vậy sau đó tôi chưa từng một lần thốt ra chuyện đó.

Tiếng hét của cha tôi lại một lần nữa đánh vào tai tôi.

‘…Đúng là cái con đàn bà dai như đỉa đói!’

Chẳng mấy chốc, cha tôi bước ra khỏi nhà kho. Vừa nhét thứ gì đó vào bên trong ngực áo. Rồi ông ta giật mình hoảng hốt và lùi lại khi nhìn thấy tôi đang đứng như tượng đá trên cầu thang.

‘…Yeo-won à.’

Tôi lặng lẽ gọi tên cha tôi.

‘Cha.’

Sau khi thốt ra, ngay cả tôi cũng cảm thấy nó lạnh lẽo vô cùng. Nếu là bình thường thì tôi đã bị cha tát tai vì cái kiểu nói năng đó rồi. Nhưng kỳ lạ thay, người cha hiện tại lại tránh ánh mắt của tôi đang nhìn chằm chằm vào ông ta. Cứ như thể ông ta bị bắt gặp khi đang ăn trộm vậy.

‘…Cha làm gì ở đây vậy? Cha đã ở đâu trong suốt thời gian qua?’

Tôi bước một bước về phía cha tôi. Cha tôi lại lùi một bước. Tôi lại đuổi theo một bước nữa và liếc nhìn vào trong ngực áo cha tôi.

‘Cái đó là gì vậy?’

Cha tôi nhăn nhó mặt mày một cách bừa bãi rồi vặn một bên môi và cười khẩy một cách hèn hạ.

‘Sổ tiết kiệm mà mẹ mày giấu đấy.’

Tôi im bặt. Cha tôi chỉnh lại áo một lần nữa rồi bước qua tôi.

‘Con đàn bà chết tiệt, nếu có tiền như thế này thì đáng lẽ phải đưa ra sớm hơn mới đúng chứ. Ở đâu ra cái thói lén lút làm chuyện này sau lưng chồng rồi bị phát hiện chứ, đáng đời!’

Tôi cử động khóe miệng cứng đờ khi ông ta định bước xuống cầu thang.

‘…Cha, mẹ hiện tại đang bị ốm nên phải nằm viện.’

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo