Dirty XX - Chương 75

Lịch update: thứ 7

Cha tôi đột ngột dừng lại. Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm dù chỉ là một chút. Tôi vừa buồn tủi vừa an tâm vì mẹ tôi hiện tại đang ốm đã khiến ông ta dao động.

‘Người ta nói rằng đầu bà ấy đã va vào một thứ gì đó cứng nên máu đã chảy ra. Cả bên ngoài lẫn bên trong.’

Cha tôi không nói gì. Lúc đó, thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy là gáy của cha tôi. Tôi tiếp tục nói dù không nhìn thấy biểu cảm của ông ta. Làm ơn. Tôi cầu mong cái giả thuyết khó chịu và ghê tởm mà tôi đang nghĩ đến không phải là sự thật.

‘Nhưng bà Kyung-hee ấy mà. Vào cái ngày mẹ ngã xuống và phải nhập viện ấy. Bà ấy đã nghe thấy tiếng cha và mẹ cãi nhau và chỉ biết run rẩy, nhưng sau khi nghe thấy mẹ   hét lên một tiếng thì bà ấy đã nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ có người chết thật nên đã đến xem thử.’

‘……’

‘Mẹ   thì ngã xuống chân cầu thang và đang chảy máu, còn cha   thì đã đi đâu mất rồi.’

Giọng nói yếu ớt của tôi đã xé toạc bầu không khí nặng trĩu.

‘…Bà Kyung-hee đã nói đến đó rồi không nói được gì thêm nữa.’

‘……’

‘Ánh mắt bà ấy nhìn tôi cứ như thể….’

Ôi, cậu bé đáng thương quá. Mẹ thì đang nằm đó với cái đầu bị vỡ, còn cha thì… Cha thì. Tôi gọi cha tôi một lần nữa.

‘Cha.’

Xin hãy nói gì đó đi. Tôi nói thêm như vậy rồi kéo tay cha tôi. Khuôn mặt cha tôi hiện ra trong tầm nhìn mờ ảo. Ông ta đã lẩm bẩm bằng một khuôn mặt tàn nhẫn và lạnh lùng không một chút lay động.

‘Vốn dĩ số bà ấy ngắn ngủi rồi.’

‘……’

‘Cả vợ lẫn con đều coi trọng hơn phân chó nên gia đình mới ra cái thể thống gì thế này.’

Rồi ông ta khạc nhổ đờm trong cổ họng xuống đất. Đó là một hành động như thể muốn tách thứ ô uế ra khỏi cơ thể mình vậy.

Khi tôi chớp mắt một cái, những giọt chất lỏng đang bám vào cuối hàng mi đã rơi xuống. Cha tôi cảnh cáo bằng một giọng nói khủng khiếp.

‘Dù sao thì con đàn bà đó cũng sắp chết rồi nên con cũng đừng có làm càn mà đi chào tạm biệt đi.’

Rồi ông ta bước xuống cầu thang. Tôi quay đầu lại và nhìn theo bóng lưng vô tình của cha tôi bằng khuôn mặt đẫm nước mắt.

Ánh mắt mà bà Kyung-hee đã nhìn tôi lại một lần nữa lướt qua trước mắt tôi. Ôi,  đáng thương quá. Mẹ thì đang nằm đó với cái đầu bị vỡ, còn cha thì… Cha thì là kẻ sát nhân đã giết mẹ.

Tôi cúi gằm mặt xuống. Lúc đó tôi nhìn thấy viên gạch dùng để cố định cánh cửa nhà kho trong tầm nhìn mờ ảo. Việc tôi nhặt nó lên khỏi mặt đất là một hành động bốc đồng. Và việc tôi bước xuống cầu thang và dùng nó đập mạnh vào gáy của cha tôi là việc mà lòng thù hận đang sôi sục bên trong tôi đã làm.

‘…Khự!’

Hai mắt của người cha bị tác động vào đầu đã mở to ra hướng về phía tôi. Cơ thể to lớn của ông ta mất thăng bằng và ngã xuống cầu thang. Người cha lăn lông lốc trên cầu thang rồi đập đầu vào bức tường đối diện và ngất lịm đi.

Ầm, cái đầu bị vỡ của ông ta đã phun máu ra như lưng cá voi đang phun nước. Những ngón tay thô ráp của ông ta đã trút bạo lực bừa bãi lên mẹ tôi và tôi run rẩy trên mặt đất.

Giọng nói giải thích về ngày hôm đó ngày càng nhỏ lại. Mặc dù âm cuối ngày càng trở nên mờ nhạt, nhưng người đàn ông vẫn im lặng lắng nghe.

“Vì vậy tôi đã bắt đầu bỏ trốn.”

Cuối cùng thì tôi cũng kết thúc. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi muốn lau chúng đi, nhưng vì hai tay tôi đang bị người đàn ông giữ nên tôi chỉ có thể cử động các đầu ngón tay. Các đầu ngón tay đang được quấn băng đang uốn lượn trong không trung như xúc tu của sứa.

“Vì chú tôi đã bảo là sẽ xóa dấu vân tay nên tôi đã chà xát chúng bằng giấy nhám…. Vì dù sao thì đây cũng là da thịt nên nó cũng tái tạo lại được, nên…”

Một ánh mắt sắc bén nhìn thấu tôi.

“Vậy là cậu đã dùng một mẩu giấy nhám cậu đã ăn trộm từ công trường để chà xát vân tay của mình hả?”

Tôi phải nuốt nước đắng vào trong cổ họng trước câu hỏi tiếp theo của người đàn ông. Tôi đã cẩn thận nhìn xung quanh vài lần trước khi nhét mẩu giấy nhám vào túi vì sợ bị phát hiện. Tôi đã ở trong tầm mắt của người đàn ông cho đến tận giây phút đó. Người đàn ông đang nhìn tôi im lặng than thở nheo mắt lại như thể khó lòng chấp nhận.

“Không phải là làm như vậy thì nó sẽ mòn đi đâu? Seo Yeo-won chú cậu thì như thế nào thì không nói, Seo Yeo-won cậu không thể không biết chuyện đó chứ. Cậu không ngốc đến mức đó mà, đúng không?”

“…Vâng.”

Đôi bàn tay trắng bệch co rụt lại vào bên trong.

“Đây là những vết sẹo còn lại vì mỗi khi nhớ lại ký ức đó thì tay tôi lại đau đớn.”

“…Ừ.”

Người đàn ông giữ chặt cổ tay tôi rồi thản nhiên rên rỉ. Tôi hạ ánh mắt từ bức tường xuống sàn nhà. Các ngón chân tôi cũng cuộn tròn hết cỡ vào bên trong. Tôi muốn chui xuống lòng đất. Nếu không được thì tôi cũng muốn bò xuống gầm bàn ăn.

“Vậy thì?”

Tôi hỏi lại khi người đàn ông thúc vào vai tôi.

“Dạ?”

“Bảo là kể tiếp đi.”

Câu trả lời bảo tôi hãy kể tiếp đã trở lại. Tôi bối rối mở to mắt rồi ấp úng lảng tránh.

“…Vậy là hết rồi.”

Giám đốc Jang cau mày khi nhận ra rằng câu chuyện cuối cùng đã kết thúc.

“Không phải.”

Anh ta dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi lắc đầu. Không phải vậy, cậu đã bỏ qua nó rồi.

“Có một phần quan trọng bị bỏ sót đấy.”

Tôi hơi bối rối nên đã hỏi anh ta.

“…Cái gì.”

“Cậu phải kể về khuôn mặt mà cậu đã mang, và cảm xúc mà cậu đã cảm nhận. Cả về việc cậu đã xử lý người cha đó với suy nghĩ gì và xử lý như thế nào nữa.”

“……”

“Nếu cậu bỏ qua những điều quan trọng như vậy thì sẽ không có lý do gì để tôi phải nghe câu chuyện này từ Seo Yeo-won cậu cả.”

Tôi dùng tay mò mẫm dưới đáy ký ức trước lời thúc giục nhỏ nhẹ của người đàn ông.

“…Tôi mất khá nhiều thời gian để hiểu tình hình. Dù cha tôi đang nằm dưới chân cầu thang với cái đầu bị vỡ và phun máu, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định phải làm gì cả. Tôi đã vô cùng sợ hãi rồi….”

“Lúc đó cậu có khóc không?”

Tôi gật đầu lia lịa.

“…Vâng.”

“Thật là.”

Khác với tiếng thở dài thốt ra từ đôi môi, đôi mắt nhìn tôi lại ánh lên vẻ thích thú.

“Hãy kể chi tiết hơn đi.”

Tôi nhắm chặt mắt và nói như thể đang nôn hết mọi thứ bên trong ra.

“…Cảm giác như có một con dao chui vào giữa xương sườn vậy. Tôi có cảm giác rùng rợn như thể trái tim mình bị chia làm đôi.”

Tôi cầu xin người đàn ông đừng hỏi thêm gì nữa. Tôi cầu xin anh ta hãy dừng lại. Nhưng người đàn ông đó đã không dừng lại.

“Rồi sao nữa?”

“…Điện thoại di động của tôi đã không được sạc pin trong vài ngày, và điện thoại di động của chú tôi đã bị hỏng vì cùng lăn xuống cầu thang. Người phụ nữ hàng xóm thì đang ở bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi….”

Anh ta hất cằm ra hiệu cho tôi. Đó là một tín hiệu bảo tôi tiếp tục.

“Cuối cùng tôi đã cõng cha tôi lên lưng. Lưng tôi ướt đẫm máu của cha tôi. Một chất lỏng đỏ tươi lênh láng dưới chân tôi. Tôi đã vô tình gặp chú tôi đang trên đường về nhà khi tôi đang loạng choạng bước ra khỏi nhà.”

Trước sự xuất hiện của một nhân vật mới, giám đốc Jang khẽ nhướn mày lên rồi lại hạ xuống. Trong lúc tôi đang đứng trước ngưỡng cửa và hít thở thì có thứ gì đó rơi ra khỏi người cha tôi. Chú tôi nhặt thứ rơi trên mặt đất lên rồi lật qua lật lại từng trang. Tôi đã bị nỗi sợ hãi nuốt chửng nên không có tinh thần để nhận ra đó là gì và đã bảo chú tôi nhanh chóng giúp đỡ.

“Tôi đã bảo là phải nhanh chóng đến bệnh viện. Chú tôi đã tát mạnh vào má tôi và bảo tôi tỉnh táo lại.”

‘Đồ điên khùng! Đến bệnh viện để làm gì. Trong tình huống mà mẹ mày cũng đang nằm liệt giường thì ai sẽ chăm sóc mẹ mày nếu mày bị bắt vào đấy.’ Trong lúc tôi chỉ biết run rẩy, chú tôi đã mang chăn và dây thừng từ trong nhà ra. Chú ấy bảo tôi đặt cái cơ thể rũ rượi của cha tôi xuống sân rồi bọc ông ấy bằng chăn rồi dùng dây thừng trói lại.

Chú tôi nắm lấy phần thân dưới của cha tôi, còn tôi nắm lấy phần thân trên. Dù đã được bọc trong chăn nhưng tôi có thể nhận ra ngay rằng đây là cơ thể của cha tôi. Sau khi chất cái cơ thể rũ rượi lên chỗ để hàng của xe tải, tôi đã đắp vải lên trên. Chiếc xe tải của chú tôi chở cha tôi ở phía sau và lao về phía ngọn núi phía sau. Tôi nhìn theo chiếc xe tải đang dần khuất khỏi tầm mắt rồi nhìn xuống hai tay mình. Hai tay tôi run rẩy và dính đầy máu của cha tôi.

Sau khi nói đến đây, tôi dừng lại một nhịp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo