Dirty XX - Chương 76

Lịch update: thứ 7

Giám đốc Jang chìm đắm trong suy nghĩ riêng nên đã im lặng không nói gì. Bàn tay anh ta đang giữ chặt hai cổ tay tôi càng lúc càng siết chặt hơn. Khi một tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ đôi môi tôi, tinh thần của anh ta đang chìm dưới đáy nước mới trở lại. Anh ta lẩm bẩm bằng một giọng thản nhiên.

“Vậy là Yeo-won không phải là không có ai giúp đỡ nhỉ.”

…Người giúp đỡ. Tôi nghĩ rằng nó không phải là một từ phù hợp để gọi chú tôi.

Tôi không thể trực tiếp gửi tiền viện phí cho mẹ và không thể trực tiếp trả nợ cho cha vì sợ vị trí của mình bị bại lộ. Mọi thứ đều phải thông qua tay chú tôi. Giờ nghĩ lại thì liệu đây có phải là điều mà chú tôi mong muốn hay không? Bởi vì chỉ khi tôi trở thành một kẻ ngốc không thể làm gì nếu không có chú ấy thì chú ấy mới có thể nhào nặn tôi theo ý mình.

Vì vậy, việc gọi chú tôi là người giúp đỡ là không thích hợp. Nhưng tôi không muốn cố tình thốt ra điều này và phản bác lời nói của người đàn ông. Khi tôi gật đầu nhẹ, má trong của anh ta hóp lại. Có vẻ như anh ta đã cắn vào má trong bằng răng hàm. Tôi chỉ đang thăm dò bầu không khí vì có vẻ như anh ta không hài lòng về điều gì đó. Giám đốc Jang thúc giục tôi tiếp tục nên tôi lại kể tiếp.

“Nhưng chú tôi đã không liên lạc được trong vài tháng nay.”

“…A a.”

Một tiếng thở dài không vần điệu tuôn ra từ đôi môi của giám đốc Jang. Đó là một tiếng thán phục khô khan tột độ.

“Cùng với mẹ tôi, chú ấy đã biến mất không một dấu vết. Có vẻ như ngay cả bệnh viện cũng không biết họ đã đi đâu.”

“…Ừ.”

Anh ta rên rỉ. Một nụ cười khó hiểu vụt qua trên khuôn mặt người đàn ông, nhưng tôi đã không coi đó là một vấn đề lớn và nói một cách lờ mờ.

“Xin hãy tìm mẹ tôi.”

Tôi cảm thấy các đầu ngón tay của giám đốc Jang chạm vào mu bàn tay tôi như thể đang gõ các phím đàn piano. Anh ta nghiêng ánh mắt rồi hỏi.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Tôi hỏi lại vì không hiểu ý.

“…Dạ?”

“Cậu có thực sự hài lòng với điều đó không.”

Tôi nhận được một câu hỏi đáp lại rằng liệu tôi có muốn gì hơn thế nữa không. Chẳng phải chỉ cần có vậy thôi sao. Hiện tại không có việc gì quan trọng hơn thế đối với tôi cả. Tôi nhìn chằm chằm vào giám đốc Jang đang nói về việc đó như thể ‘chỉ là một việc như vậy thôi’. Tôi không thể nắm bắt được ý định của người đàn ông như mọi khi. Chẳng phải nếu tôi không muốn gì thì đó sẽ là một điều tốt cho người đàn ông sao. Tôi thận trọng gật đầu.

“…Vâng.”

Ánh mắt chúng tôi rối vào nhau trong không trung. Một khoảnh khắc thoáng qua trôi qua trong trạng thái đó. Chẳng mấy chốc, bàn tay của giám đốc Jang đang nắm lấy cổ tay tôi đã từ từ thả lỏng rồi người đàn ông đã nhấc điện thoại lên. Anh ta gọi cho ai đó rồi chỉ thị cho đối phương bằng một giọng điệu khô khan.

“Tôi muốn anh tìm một người.”

Tôi nghe thấy một giọng nói vo ve từ bên trong ống nghe. Sau khi nghe trong giây lát, giám đốc Jang lại mở lời.

“Mẹ của Seo Yeo-won đây. Im Seon-hwa.”

Tên mẹ tôi, cái tên mà tôi chưa từng vô tình thốt ra dù chỉ một lần tuôn ra từ đôi môi người đàn ông. Tôi cảm thấy phía trước chân mình như bị khoét một lỗ lớn và nhìn người đàn ông bằng đôi mắt hoảng hốt. Người đàn ông liếc nhìn tôi rồi cười tươi. Nụ cười của một kẻ đang phô trương uy thế đã nở trên môi anh ta. Như thể anh ta đã cố tình nhắc đến tên mẹ tôi vậy. Để bảo tôi nghe thấy. Rằng tôi đang nhìn thấu mọi thứ về cậu như thế này đấy.

Giám đốc Jang cúp điện thoại và ném chiếc điện thoại lên bàn một cách nhẹ nhàng.

“Sẽ sớm có liên lạc thôi.”

Tôi đã bối rối nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vì cuộc gọi đã kết thúc quá dễ dàng. Người đàn ông đã thêm vào như thể anh ta đã đọc được suy nghĩ của tôi.

“Đó là một nhân viên tài giỏi.”

“…A.”

Tôi hạ ánh mắt xuống với ý định sẽ không để lộ ruột gan mình ra nữa vì đã quá dễ dàng bị phát hiện.

“Giờ thì vào nghỉ ngơi đi. Nếu cậu không định trèo lên đùi tôi.”

Lệnh đuổi khách đã được ban hành.

Dù sao thì tôi cũng vẫn đang cảm thấy đau đớn như thể phần sau của mình đang bị chia làm đôi vì hậu quả của việc quan hệ tại nhà. Nếu giám đốc Jang cứ thế kéo tôi vào lòng thì tôi chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi dù chỉ một lần.

Tôi khẽ cúi đầu chào khi nghe thấy lời nói của người đàn ông. Người đàn ông làm ngơ tôi và rót rượu vào ly.

Tôi rời khỏi anh ta và bước ra hành lang. Tiếng bước chân vang vọng khe khẽ trong hành lang hẹp và dài. Tôi đắm mình trong suy nghĩ riêng và bước đi rồi đột ngột quay lưng lại về phía sau.

Tôi chạm mắt với giám đốc Jang ngay lập tức. Tôi đã gọi người đàn ông đang nhìn tôi từ lúc nào không hay.

“Thưa giám đốc.”

Anh ta hỏi.  Làm sao?.

“Đây cũng là một phần của khoản đầu tư mà anh đã nói đến sao?”

Người đàn ông im lặng trong giây lát. Rồi anh ta ném ánh mắt mà anh ta đã dùng để ghim chặt vào tôi ngay cả khi tôi đã quay lưng lại với anh ta vào hư không.

“A.”

Một sự im lặng kỳ lạ trôi qua. Đó là một sự tĩnh lặng mang đến một cảm giác ớn lạnh nào đó. May mắn thay, giám đốc Jang đã phá vỡ nó trước.

“Chẳng phải đó là điều đương nhiên sao? Nếu không phải vậy thì tôi sẽ không có lý do gì để quan tâm đến một chuyện phiền phức đến như vậy cả.”

Theo lời anh ta thì anh ta không cần thiết phải làm đến mức này. Người đàn ông đã nhận một việc phiền phức vì sự hứng thú của riêng mình. Đó là một lý do khó lòng chấp nhận được, nhưng dù sao thì đó cũng là một điều may mắn đối với tôi. Vậy mà tôi vẫn có thể thu hút được sự hứng thú của người đàn ông.

Tôi lặng lẽ nhìn giám đốc Jang rồi lại quay lưng đi. Tôi cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sau gáy, nhưng tôi đã không quay đầu lại dù chỉ một lần. Vì tôi có cảm giác mình sẽ bị người đàn ông đó kéo lại.

“……”

Tôi quay trở lại phòng và đóng cửa lại. Tôi quay trở lại giường và nằm nhìn lên trần nhà. Chiếc nệm êm ái ôm lấy tôi một cách mềm mại từ vai xuống eo.

Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy mặt trăng đang lơ lửng giữa bầu trời nhá nhem. Có lẽ vì độ cao tương tự. Hình dạng và kích thước của mặt trăng mà tôi đã thấy ở căn nhà tồi tàn cũng tương tự. Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại thích căn penthouse đến vậy. Tôi nghĩ rằng anh ta là một người đàn ông vô cùng ám ảnh về địa vị và từ từ nhắm mắt lại. Khi tôi nghiêng người nằm, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn đau nhức nhối từ bên trong thành ruột đã bị người đàn ông đó xới tung. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và nắm chặt tay trong khi mu bàn tay bị vạt áo sơ mi dài che phủ. Chiếc áo sơ mi của người đàn ông bị rơi vào lòng bàn tay tôi.

Có vẻ như đêm nay cũng sẽ dài.

—————-

Trong căn phòng im lặng. Tích tắc, tích tắc, chỉ có tiếng kim giây của đồng hồ đeo tay lấp đầy sự tĩnh lặng. Trong khi thời gian trôi đi vô nghĩa, tôi chỉ biết nằm ngây ngốc và lặp đi lặp lại việc ngủ rồi tỉnh giấc.

Ngay khi tôi tỉnh dậy từ một giấc ngủ chập chờn mỏng manh như tờ giấy thì mí mắt tôi lại trở nên nặng trĩu. Trong tầm nhìn từ từ chớp mắt, tôi nhìn thấy tấm màn đen bao phủ thế giới dần dần được vén lên. Có vẻ như bình minh sắp đến. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi ánh bình minh nhá nhem đang trang trí bầu trời rồi khép mắt lại.

Rồi tôi lại mở mắt ra vì bầu không khí bên ngoài có vẻ ồn ào một cách kỳ lạ. Trên cửa sổ mà tôi nhìn thấy đầu tiên đã có một tia bình minh yếu ớt đang trang trí bầu trời. Hai mắt tôi dán chặt vào cánh cửa. Có lẽ giám đốc Jang đã thức dậy và đang chuẩn bị ra ngoài.

“……”

Tôi xỏ đôi dép lê đặt dưới giường rồi rời khỏi giường. Mỗi khi tôi bước một bước thì háng tôi lại bị cọ xát vào quần và đau rát. Bên trong háng thì khỏi phải nói, và mông tôi cũng đau rát như thể bị chà bằng giấy nhám vậy.

Tôi hé mở cánh cửa và nhìn trộm ra bên ngoài qua khe hở. Tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện nhỏ với hai giọng nói có cao độ khác nhau đang diễn ra. Giọng nói của một phụ nữ trung niên vang lên trước, và giọng nói trầm ấm đặc trưng của giám đốc Jang vang lên sau.

“Tôi nên chuẩn bị bữa ăn như thế nào ạ?”

“Tôi không cần đâu. Cứ để cho cậu kia ngủ ,khi nào cậu ta muốn thì tự ra thì thôi. Hãy chuẩn bị cả bữa tối nữa nhé.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Nghe nội dung thì có vẻ như người nói chuyện với giám đốc Jang là người giúp việc làm việc tại nhà này. Tôi rời khỏi phòng và cẩn thận bước đi trên hành lang. Người phụ nữ đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp kết nối với phòng khách ở cuối hành lang đã cảm nhận được sự xuất hiện của tôi và giật mình hoảng hốt.

“Ô! Cậu dậy rồi à?”

“…Vâng, chào buổi sáng.”

“Vậy à. Nhanh chóng chuẩn bị rồi ra ăn đi nhé.”

“…Vâng.”

Tôi nhìn thấy cánh cửa phòng được đặt sâu bên trong nhà đang hé mở một chút. Có vẻ như giám đốc Jang đang ở đó. Tôi tiến đến gần căn phòng và định gõ cửa thì tôi vô tình chạm mắt với người đàn ông qua khe cửa. Người đàn ông đang khoác chiếc áo sơ mi màu xám lên đôi vai to lớn của mình và cài cúc áo từ trên xuống lẩm bẩm một cách cay độc.

“Không được học cách lễ phép hả?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo