Lịch update: thứ 7
Đúng như lời anh ta nói, tôi đang run rẩy vì sợ hãi. Sống lưng tôi lạnh toát. Thật quá kinh khủng. Anh ta đang cố gắng làm một việc đáng sợ, và cái tình huống có thể ập đến nếu tôi không thể ngăn cản anh ta.
Nếu có thể, tôi muốn dùng tay gom hết những lời đã nói rồi nuốt lại vào miệng…. Dù thế nào đi nữa thì dù sao thì lý do người đàn ông hành động cũng là vì 'tôi'. Đó là một sự thật quá rõ ràng. Biết điều đó nhưng tôi không thể lùi lại và khoanh tay đứng nhìn. Để kìm nén những giọt nước mắt đang dâng trào trong mắt, tôi cắn chặt môi dưới rồi lặp đi lặp lại hành động đó.
"...Tôi sẽ đi."
Sau khi thốt ra những lời đó một lần nữa, trái tim phức tạp của tôi đã được xốc lại một chút.
Ừ, thay vì ở lại một mình chờ đợi Giám đốc Jang một cách lo lắng, thì thà đi cùng anh ta còn hơn. Sau khi tự trấn an bản thân như vậy, tôi đã truyền đạt ý định của mình một lần nữa bằng một giọng nói rõ ràng hơn.
"Tôi sẽ đi cùng."
Trong suốt chặng đường lái xe đến ngọn núi, tôi đã không thể làm gì vì lo lắng. Ngay cả khi đang nhìn chằm chằm vào con đường tĩnh lặng chỉ có bóng tối bao trùm, trái tim tôi vẫn đập mạnh và đập mạnh vào lồng ngực tôi. Tôi cắn môi dưới và liên tục lau hai lòng bàn tay lạnh ngắt.
Trong khi đó, chiếc xe đã dừng lại trước ngọn núi mà tôi đã từng đến. Nhân viên lái xe cầm đèn pin đi đầu. Tôi bám vào ánh đèn đó, đi theo sau Giám đốc Jang leo lên trên.
Và trước khi bước vào bên trong nhà kính. Vì không thể bước đi nên tôi chần chừ rồi khó khăn lắm mới vươn tay nắm lấy tay áo của người đàn ông.
"Cậu sợ à?"
Tiếng vang tĩnh lặng của Giám đốc Jang xuyên qua những hàng cây dày đặc.
"...Không ạ."
Nếu tôi trả lời thật lòng thì có lẽ anh ta sẽ nói rằng vì tôi phiền phức nên hãy ở lại bên ngoài. Đôi mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào đôi môi run rẩy của tôi chìm vào suy nghĩ trong giây lát, rồi trở nên rõ ràng.
"Vậy thì tôi biết rồi."
Giám đốc Jang biến mất vào bên trong nhà kính, và tôi hít một hơi thật sâu rồi đi theo sau anh ta. Bên trong có một mùi kinh khủng hơn trước. Ở phía cuối nhà kính, tôi thấy chú đang bị nhốt bên trong chuồng. Bước chân hướng về phía đó nặng trĩu như thể đang đeo bao cát. Tôi muốn lao ra ngoài ngay lập tức, nhưng tôi đã cố gắng lấy lại thăng bằng.
"......"
Khi nhìn thấy chú ở cự ly gần, chú đúng là một đống xác chết thực sự. Có lẽ vì chú đã sùi bọt mép nên khóe miệng chú dính đầy chất lỏng trắng bệch. Giám đốc Jang kéo quần lên rồi khuỵu gối ngồi trước chuồng. Nhân viên đang đứng bên cạnh đá vào chuồng một cách bừa bãi. Chú run rẩy rồi từ từ mở mắt ra một cách lờ đờ.
"ông Im."
"Khụ…"
Móng tay cáu bẩn của chú mọc một cách lộn xộn, nắm lấy song sắt. Tôi bồn chồn nhìn vị trí nơi chân tôi đứng xem liệu tôi có thể làm gì nếu chú lại trốn thoát. Những chiếc đinh đã từng bị tuột ra giờ đã được cố định bằng xi măng.
"Tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng."
Đôi mắt của chú mở to như cái mâm. Cơ hội cuối cùng. Những lời đó có nghĩa gì? Tôi nhìn theo tấm lưng của người đàn ông vì lời nói đột ngột đó, nhưng vì tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta nên tôi càng khó nắm bắt được ý định của anh ta hơn. Chú nhanh chóng quỳ gối xuống và bám vào song sắt.
"...Ư."
Có lẽ vì đã lâu chú mới phát ra âm thanh như người bình thường. Chú phát ra một âm thanh kinh khủng.
"...Đó có thật không?"
"Tôi nên làm gì đây."
Giám đốc Jang nghiêng cằm, giả vờ suy nghĩ. Trong não của người đàn ông chắc chắn đã vạch sẵn mọi kế hoạch, nhưng chú, người đã mất hết khả năng phán đoán, đang van xin anh ta. Những giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rơi xuống từ đôi mắt mở to đến kỳ lạ. Nước mắt chảy dài trên đôi má hốc hác.
"...Làm ơn, làm ơn đấy. Dù là gì cũng được, xin hãy cho tôi một cơ hội."
Để Giám đốc Jang đang nhìn chú bằng ánh mắt cầu xin như vậy, anh ta đã châm một điếu thuốc. Càng ngày điếu thuốc càng cháy ngắn lại, trái tim của chú càng thêm thiêu đốt. Người đàn ông hút liên tiếp hai điếu thuốc rồi thốt ra một cách trầm thấp như thể chợt nhớ ra điều gì đó.
"À, vì ông đã kết thúc cuộc đời mình bằng cờ bạc."
Người đàn ông cười rạng rỡ.
"Đánh bạc thì hay đấy."
"...Đánh, đánh bạc?"
Khoảnh khắc mà máu rút khỏi khuôn mặt của chú, người luôn giữ vẻ đỏ thẫm vì rượu, mà chú đã sống cùng nó. Người đàn ông hỏi chú với một giọng điệu bình thản.
"Sao, ông không thích à?"
"Không, không phải vậy! Tôi sẽ làm, tôi sẽ làm. Tôi đã lỡ lời."
Chú nhanh chóng thu hồi lời nói của mình vì sợ Giám đốc Jang sẽ rút lại lời đề nghị. Người đàn ông đưa mắt nhìn nhân viên. Sau đó, nhân viên đang đứng lùi lại phía sau lấy ra một chiếc áo khoác và một cây bút từ trong lòng.
"Nào, Im Seon Cheol."
Nhân viên trải một tờ giấy trắng tinh xuống đất rồi thả cây bút xuống trước mặt chú.
"Hãy viết vào đây."
Chú đang quỳ gối một cách hèn hạ ngước nhìn nhân viên trong khi cầm cây bút trên tay.
"Vì nợ nần cờ bạc mà mỗi ngày trôi qua đều như cứt."
Tôi không biết anh ta định làm gì, nhưng chú đã nhanh chóng hành động vì lời nói của người đàn ông rằng nếu thắng trò chơi, anh ta sẽ tha mạng. Đôi tay đã lâu không cầm gì đó không điều khiển được lực và thỉnh thoảng tạo ra những lỗ trên giấy hoặc xé toạc nó. Mỗi khi làm vậy, nhân viên lại dùng giày đá vào người chú và đưa cho chú một tờ giấy mới. Sau nhiều lần thử, chú đã hoàn thành câu. Vì nợ nần cờ bạc mà mỗi ngày trôi qua đều như cứt. Nhân viên nói tiếp.
"Tôi đi trước."
Đồng thời, tôi thở hắt ra một hơi thật lớn.
"Không, không được!"
Chú lắc đầu dữ dội như thể muốn rũ bỏ hết những đường nét trên khuôn mặt. Khi chú túm lấy và bám vào đùi của người nhân viên, anh ta chửi thề.
"Á, mẹ kiếp. Cái thằng già này cứ mè nheo mãi."
Bụp, bộp! Người nhân viên dùng chân đá vào bụng chú như thể đang bực mình. Có vẻ như anh ta đã đá trúng đích vì chú ôm bụng và ngã xuống.
"ông Im, bây giờ đã quá hạn rất lâu rồi đấy. Giám đốc của chúng tôi đã ban cho ông một ân huệ lớn lao bằng cách cho ông thêm một cơ hội, nhưng ông lại không chịu hợp tác như thế này sao?"
Cuối cùng chú cũng cầm bút lên vì không thể chịu được bạo lực. Khi nhân viên liên tục giẫm lên mắt cá chân của chú và thúc giục chú viết câu cuối cùng, cuối cùng chú cũng khuất phục. 'Tôi đi trước.' Chỉ sau khi chú viết cả dấu chấm ở cuối câu, cánh tay của chú, người bị chôn vùi dưới giày mới được tự do.
"Bày ván đi."
Nghe theo lời nói của Giám đốc Jang, nhân viên đang dựa người vào một bên mang đến một chiếc bàn tròn. Giám đốc Jang là người đầu tiên ngồi vào vị trí giữa, và nhân viên đặt chú ngồi vào chiếc ghế bên trái. Tôi vẫn đứng đó theo dõi cái bàn, không hiểu ý đồ của người đàn ông. Người đàn ông ra hiệu bằng mắt về phía chiếc ghế trống cho tôi.
"Ngồi xuống đi."
"......"
"Vì Im Seon Cheol nợ nần nên Yeo Won cũng phải có cơ hội trả chứ."
Trò chơi bài. Tôi thậm chí còn chưa chơi nó vài lần, và cực kỳ hiếm khi có được kết quả tốt. Chỉ một lần duy nhất. Đó là tất cả những gì tôi đã thắng khi Giám đốc Jang thay đổi các quân bài. Tôi không biết liệu tôi có thể thắng trò chơi này hay không, nhưng…. Không còn cách nào để hủy bỏ ván chơi này nữa. Tôi chậm rãi tiến đến và ngồi vào chiếc ghế trống.
"Cậu Seo Yeo Won ở đây sẽ chơi trò chơi."
Đôi mắt của chú dán chặt vào tôi trước lời nói của người đàn ông. Chú mang một sắc thái tinh tế. Có vẻ như chú đã phán đoán rằng việc đối thủ là tôi dễ dàng hơn nhiều so với việc đối thủ là Giám đốc Jang. Và thực tế cũng vậy.
Chú gửi cho tôi một ánh mắt hèn hạ. Rõ ràng là ánh mắt đang hướng về phía tôi. Tiêu điểm của chú có vẻ quá mờ nhạt. Đôi mắt hoàn toàn mất đi lý trí…. Đúng hơn là đôi mắt đó nên được gọi là mắt của thú vật thay vì mắt của con người. Chú âm thầm van xin bằng đôi mắt đó.
'Làm ơn hãy cứu lấy người chú này, Yeo Won à….'
Ngay cả những vết tích còn sót lại trên cổ tôi vẫn chưa lành hẳn. Tôi giả vờ như không thấy gì, nhìn xuống bàn. Bên trong tôi cảm thấy thô ráp như thể vừa đổ một nắm cát vào miệng.
Người đàn ông đảo mắt tìm thứ gì đó để dùng làm chip, rồi lật ngược hai bao thuốc lá. Khi anh ta gõ vào gót chân bằng ngón tay, tất cả các điếu thuốc lá đều đổ ra bàn.
"Chúng ta sẽ dùng cái này để thay thế cho chip, và tôi sẽ xáo bài."
Một ánh sáng bối rối tràn ngập trên khuôn mặt của chú. Nhân viên của anh ta đưa bộ bài cho người đàn ông.
"Tôi không nhớ đã có một lời như vậy."
Người đàn ông xáo những lá bài trắng một cách thành thạo rồi cười một cách đáng ngờ.
"Sao vậy, cậu không tin tưởng tôi à."
"...K-, không phải vậy, nhưng."
"Vì 5 giờ đúng sẽ là sau 10 phút nữa, nên tôi sẽ coi như ông Im đã thua nếu không thể phân định thắng thua cho đến lúc đó."
Luật chơi là ai lấy hết chip của đối thủ trước, tổng cộng bốn mươi điếu thuốc lá, sẽ thắng. Sau khi chia cho mỗi người hai mươi điếu, người đàn ông đưa cho chú một điếu trước. Chú kéo lá bài đến trước mặt rồi lén lút kiểm tra các quân bài bằng mắt. Chú đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhanh chóng hạ quân bài xuống.
Tôi chờ đợi cho đến khi cả hai lá bài đều được đặt trước mặt mình rồi lật chúng lên. Lần lượt là số '7' và 'K'. Đó là một quân bài khá tốt.
"Theo."
Có tiếng theo đến từ phía chú với năm điếu thuốc. Có lẽ vì căng thẳng nên mồ hôi không ngừng chảy trên mặt chú và cổ chú hoàn toàn cứng đờ. Có vẻ như những quân bài trên tay chú không tốt lắm.
Bây giờ đến lượt tôi. Tổng cộng bốn con mắt dán chặt vào tôi. Giám đốc Jang và chú. Cả hai người họ đều mang những màu sắc khác nhau trong mắt và chờ đợi tôi đưa ra lựa chọn.
"Thêm hai."
Vì đó là ván đầu tiên nên tiền cược không lớn lắm. Vài lượt đặt cược qua lại, và ba lá bài được lật lên trên bàn. Các lá bài lần lượt là 'A', '3' và cuối cùng là 'K'. Nếu có một đôi K thì khá chắc chắn để đặt cược, nhưng
"...Bỏ (Bỏ bài)."
Tôi tuyên bố bỏ cuộc. Khóe miệng đang méo mó kỳ lạ vì căng thẳng của chú cong lên rất nhiều. Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo như chú dự đoán. Bàn tay đầy ghét đang nắm chặt những điếu thuốc lá mà chú vừa mới thắng được kéo về phía trước.
Khi trò chơi tiếp diễn, tiền cược tiếp tục tăng lên. Chú đã áp đảo và dẫn dắt ván chơi. Vì tôi luôn có những quân bài tốt trong tay nhưng lại tuyên bố bỏ cuộc chỉ sau khi tăng tiền cược lên một chút.
Tôi lại một lần nữa rút một bộ bài mới và kiểm tra chúng. Lần lượt là '10' và 'Q'. Và các lá bài được trải ra trên bàn. A, K, J. Tôi đã có một quân bài hoàn hảo dù vẫn còn hai quân bài nữa chưa được mở, và tôi chỉ đảo mắt nhìn Giám đốc Jang. Anh ta cười một cách đáng ngờ như thể biết tôi có quân bài gì.
"......"
Tôi từ từ chuyển ánh mắt nhìn chú. Chú đang cố tình kéo khóe mắt xuống hết mức. Với vẻ đáng thương dán đầy trên cả hai mắt. Tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng đó là một biểu cảm giả tạo. Chú cũng có vẻ đang cầm một quân bài không hề tầm thường.
"......"
Tôi chỉ ném hai điếu thuốc lên giữa bàn. Khuôn mặt của chú mang một sắc thái kỳ lạ trước số tiền cược thấp đến vô lý. Có vẻ như chú đã vội vàng phán đoán rằng tôi có một quân bài thấp và tăng tiền cược.
"...Nào."
Chú mang năm điếu thuốc đến trước bàn. Tôi nắm chặt tay đang đặt trên đùi. Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi. Một sự căng thẳng tột độ đang trôi nổi. Tôi đột nhiên cảm thấy rằng đây sẽ là ván chơi cuối cùng.
Tôi nắm chặt sáu điếu thuốc trong tay rồi ném chúng lên bàn.
"......"
Vài lượt đặt cược qua lại, và một lá bài nữa được công khai. Với điều đó, chú đã chơi một ván mạo hiểm. Chú đã quét sạch tất cả những điếu thuốc lá mà chú có và chuyển chúng cho tôi. Tất tay. Có vẻ như chú đã đoán rằng tôi sẽ lại bỏ cuộc như những gì tôi đã làm cho đến nay vì có một quân bài tốt trong tay và vì ván này có tính mạng của chú. Mồ hôi đang chảy ướt đẫm trên khuôn mặt của chú vì ván này có tính mạng của chú.
"Bỏ."
Ngay khi tôi định tuyên bố bỏ cuộc, một tiếng thở dài phóng đại đã vang lên từ Giám đốc Jang.
"...A a."
Tôi co rúm người lại trước tiếng thở dài kéo dài. Tôi không thể thốt ra âm "d" và cứ thế cứng đờ như đá.
"Thật chán, cậuđang làm cái gì vậy."
Thân trên của Giám đốc Jang dính chặt vào bàn. Người đàn ông ra hiệu cho tôi bằng mắt về phía những lá bài.
"Mở ra đi."
"......"
Tôi quay đầu sang một bên và chạm mắt với Giám đốc Jang. Ánh mắt anh ta đang bộc lộ một ý định rõ ràng. Dù tôi chọn lựa chọn nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ gây hại cho chú vì bất kỳ lý do gì. Anh ta chỉ đơn giản là trao cho tôi quyền lựa chọn.
...Tôi sẽ trả thù hay không.
Nếu tôi mở bài ra như thế này thì rất có khả năng tôi sẽ thắng trò chơi này. Trò chơi đã diễn ra trái với ý muốn của tôi do quân bài mà Giám đốc Jang đã nhét vào tay tôi và do phán đoán vội vàng của chú.