Đồ Khốn Nạn - Chương 134

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện 2-3

Vừa nghe chuông báo thức, Yi-eum đã bật dậy. Tắt chuông xong, cậu quay sang nhìn Choi Won-jun. Anh đang nằm nghiêng, ôm chặt lấy cậu. Mặt anh bị gối đè cho dúm dó, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời. Đường quai hàm vừa góc cạnh vừa nam tính, mũi cao thẳng tắp, môi thì mềm mại căng mọng.
Trên báo đài cũng hay ca ngợi vẻ đẹp trai của anh, trước đây cậu chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng giờ thì hơi hiểu hiểu rồi đấy.

Cứ ngẩn ngơ há hốc mồm nhìn anh như thằng ngốc, Yi-eum vội định thần lại, đưa mắt nhìn xuống dưới. Bàn tay anh đặt trên eo cậu có vẻ không thoải mái lắm. Cậu định đẩy vai anh để anh nằm thẳng lại, nhưng rồi thôi, cậu định lén lút rời khỏi giường. Chẳng ngờ anh đã linh cảm thấy, ôm chặt lấy eo cậu kéo lại.

"Cho anh ngủ thêm 30 phút nữa thôi mà..."

Giọng anh ngái ngủ nghe cũng hay hay.

"Em phải đi tắm rồi đi tập thể dục nữa."

"Ngày nào chả chạy hùng hục đi bắt tội phạm, sáng ra còn chạy bộ làm gì nữa..."

Anh lèm bèm cằn nhằn, mắt nhắm tịt, nhưng nhất quyết không chịu buông cậu ra. Yi-eum đành chịu thua, bật cười rồi ngoan ngoãn lăn vào lòng anh. Anh liền hôn chụt chụt lên đỉnh đầu cậu, ôm càng chặt hơn.

"Ngạt thở mất thôi."

"Anh thích em quá nên cũng thấy ngạt thở luôn nè."

Yi-eum vùng vẫy mãi mới thoát khỏi vòng tay anh. Ngạt thở thật đấy chứ đùa. Không phải là cậu chê anh béo, nhưng anh cao to vạm vỡ quá. Đàn ông con trai bình thường đứng cạnh anh cũng thấy áp lực rồi chứ đừng nói gì. Cơ mà, cái kiểu anh chàng to con như gấu, mà cứ sà vào làm nũng thì cũng dễ thương phết đấy chứ.

Đang nghĩ đến chuyện thấy Choi Won-jun dễ thương, Yi-eum giật mình cau mày. Nam-soo bảo, một khi đã thấy ai đó dễ thương là coi như xong đời rồi đó. Nhưng ngẫm lại thì, cậu bắt đầu thấy Won-jun dễ thương từ lâu lắm rồi. Chắc anh cũng biết điều đó nên cứ hở ra là lại lên cơn "Young-shik" cho xem.

"Em đang nghĩ gì mà mặt mày nhăn nhó thế kia?"

Anh nhắm mắt mà cũng biết à?

"Em đang nghĩ cuối tuần này mình đi đâu chơi."

"Đi hẹn hò đi."

"Đi leo núi hả?"

"Anh ghét rắn. Anh sợ."

"Đi câu cá?"

"Cứ như đang hẹn hò với ông chú 50 tuổi ấy."

"Thế thì đi bộ chân trần hả?"

"Thà để anh tự chọn còn hơn."

"Lần nào chả là anh chọn chứ còn gì."

"Không biết kính lão đắc thọ à?"

"Lúc cần thì anh mới lôi tuổi tác ra thôi."

"Hay là mình đi xem phim nhé? Em bảo có bộ phim em muốn xem lắm, nghe bảo 20 này chiếu."

Đếm đếm ngày trong đầu, Yi-eum giật phắt tay Choi Won-jun ra, bật dậy ngồi thẳng dậy. Lúc này Choi Won-jun mới mở mắt nhìn cậu. Ánh mắt anh dịu dàng vô cùng, nhưng mặt Yi-eum thì tái mét như sắp ngất đến nơi.

"Sao vậy? Anh làm gì sai à?"

"Chết em rồi!"

"Hả?"

"Thứ bảy tuần này là sinh nhật lần thứ 70 của bố anh đấy!"

Choi Won-jun "À", đáp lại thờ ơ. Nghe cái giọng là biết anh chẳng để ý gì đến chuyện này rồi. Lại còn tổ chức tiệc linh đình ở nhà nữa mà. Mẹ anh, bà Lee, còn đích thân gửi thiệp mời cho cậu, nhưng chủ tịch Choi vẫn không ưa cậu cho lắm, nên cậu định không đi, chỉ gửi quà đến thôi.

"Đừng lo. Mình cứ đi hẹn hò đi. Người đông như vậy, thiếu một người chắc chẳng ai để ý đâu."

Anh nói nghe có lọt tai không, hả cái tên kia? Ba đứa con trai mà thiếu một đứa thì làm sao mà không ai biết được. Cậu muốn túm lấy cổ áo anh, quát cho anh tỉnh ra, nhưng cậu cũng có hơn gì đâu, toàn là con cái vô tâm cả, cậu có tư cách gì mà trách anh. Việc lớn việc bé trong nhà đều do anh trai và chị gái lo liệu hết rồi. (ô, tự dưng nhớ ra 2 khứa đều là em út của nhà kkk)

Choi Won-jun vẫn nằm nghiêng, vươn tay vuốt vuốt tóc Yi-eum.

"Hôm đó em đi cùng anh nhé?"

Yi-eum lắc đầu nguầy nguậy. Cả gia đình và họ hàng của Choi Won-jun đều tề tựu ở đó, cậu ngại lắm.

"Anh muốn em đi cùng."

"..."

"Nếu em không thoải mái thì cứ đến rồi ai làm gì thì làm."

"..."

"À, hôm đó Lee Joo-hwan cũng đến đấy. Em biết ai không?"

Mắt Yi-eum sáng rực lên. Gần đây có vụ công nhân tự tử ngay giữa trung tâm Seoul, kẻ dính líu đến vụ này là giám đốc Lee Joo-hwan của tập đoàn Hojin. Cậu đã mấy lần gửi giấy mời đến lấy lời khai, nhưng hắn ta cứ lẩn trốn, tìm đến tận nơi cũng không gặp được. Cậu bực mình muốn chết, giờ nghe nói hắn ta đến dự tiệc mừng thọ, cậu bồn chồn quá. Thấy cậu ngập ngừng, Choi Won-jun mỉm cười:

"Đi thôi. Anh giới thiệu cho."

"Em mà đi vì chuyện đó thì lộ liễu quá..."

"Có sao đâu. Miễn là em chỉ nói chuyện công việc thôi."

Yi-eum biết, vì Lee Joo-hwan là một alpha trẻ tuổi nên Choi Won-jun mới cảnh giác. Mà không phải chỉ alpha đâu, ai anh cũng cảnh giác hết. Bạn bè cậu, đồng nghiệp của cậu, thậm chí cả đội trưởng Oh, cả bà chủ quán cơm tấm quen thuộc, anh cũng không tha.

Yi-eum suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định. Không phải đến với tấm lòng chân thành, cậu thấy có lỗi với bố mẹ của Choi Won-jun lắm, nhưng cậu không còn cách nào khác. Cậu sẽ cố gắng tặng quà một cách kín đáo nhất, rồi chỉ gặp Lee Joo-hwan thôi. Cậu tự nhủ như vậy.


"Em cũng làm tượng bán thân gửi đến đi. Giống như Choi Won-jun đã làm ấy."

Nghe Kim Mi-deum nói vậy, Yi-eum nhăn mặt. Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 70 của chủ tịch Choi Seung-gil, bố của Choi Won-jun. Cậu chẳng biết nên tặng gì, nên đã gọi điện rủ chị và anh đến bàn bạc. Ai ngờ Kim Mi-deum lại bảo cậu cứ làm tượng bán thân, y hệt như cái anh đã làm mà gửi đến. Bố mẹ già rồi thì chỉ thích khoe con thôi, con trai làm cho thì ông bà sẽ vui lắm đấy. Nếu được thì khắc luôn cả thành tích lên đó.

Trên thực tế, bức tượng bán thân gớm ghiếc mà Choi Won-jun đã tặng bố cậu nhân dịp sinh nhật lần thứ 70, hiện đang được đặt chình ình ngay giữa phòng khách nhà cậu. Bố cậu vẫn tin sái cổ đó là quà của các con, sáng nào cũng lau chùi cẩn thận.

Kim Mal-keum vừa nhai mực khô, vừa chen vào:

"Đừng đi, chỉ gửi quà thôi. Chuyện gia đình thì cứ để sau khi cưới hẵng tính. Nhỡ hai đứa chia tay thì khó xử lắm."

Kim Mi-deum nghe vậy, thì bật cười khẩy:

"Chia tay ? Choi Won-jun á?"

Kim Mal-keum ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Ừ nhỉ, cũng đúng."

Kim Mal-keum khoác vai Yi-eum, véo má cậu: "Thương em út của chị quá đi. Chẳng yêu đương được bao lâu đã bị tròng vào cổ rồi." Nói vậy thôi, chứ cả chị cả anh đều không có vẻ gì là không thích cả. Chẳng là Choi Won-jun đối xử với người ngoài thì thế nào không biết, chứ với gia đình Yi-eum thì anh chu đáo lắm. Anh nói năng lễ phép, lại còn nhiệt tình giúp đỡ, còn khiến chị và anh vui vẻ hơn cả khi ở cạnh cậu. Thỉnh thoảng cậu còn không biết ai mới là em trai nữa.

"Không thì tặng vàng miếng đi. Dù sao cũng là tài phiệt, phải tặng cỡ đó mới vừa lòng chứ."

Yi-eum nhìn anh, vẻ mặt cạn lời. Cậu cãi lại, lương cậu ba cọc ba đồng làm sao mua nổi vàng miếng, Kim Mi-deum liền lắc đầu nguầy nguậy. Bảo sao mà cậu cứ cứng nhắc như vậy, làm sao mà sống được ở cái xã hội này.

"Muốn gả vào nhà tài phiệt thì phải vậy chứ. Không có tiền thì anh cho vay nhé?"

Kim Mal-keum nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, tặc lưỡi:

"Đã nướng hết vào chứng khoán rồi còn bày đặt."

"Sao chứ? Anh gỡ lại hết nhờ mấy mã Won-jun phím cho rồi. Nó không chỉ giỏi làm ăn mà còn có con mắt đầu tư siêu đỉnh nữa. Nhìn nó làm mà lắm lúc anh cũng thấy hơi sợ đấy, nhưng cái đầu nó đúng là không ai bằng được. Dạo này mẹ của Yoon-ji cho anh ăn toàn món ngo nhé."

"Im đi. Quà quan trọng là tấm lòng. Tặng cái gì vừa vừa mà thể hiện được tấm lòng là được."

Yi-eum thấy có lý nên xích lại gần chị hơn:

"Ví dụ như?"

"Thực phẩm chức năng hoặc là rượu tây? Mấy thứ đó cũng được mà, phải không?"

Kim Mi-deum liền bảo như vậy thì sáo rỗng quá, Kim Mal-keum liền mắng cho một trận, bảo anh là đồ nhà quê không biết gì thì im mồm đi. Cậu gọi hai người đến để xin ý kiến, ai ngờ hai người cứ chí chóe cãi nhau toàn chuyện đâu đâu.

"Mà này, nhà Choi Won-jun có biết em là omega không?"

Nghe Mi-deum hỏi vậy, Yi-eum không biết trả lời sao. Nhà Choi Won-jun vẫn nghĩ cậu là beta, cậu cũng không định nói ra làm gì, vì đằng nào cậu cũng có ý định kết hôn đâu. Nhưng nếu, ý là nếu thật sự có ngày cậu kết hôn, thì có lẽ cậu nên nói ra thì hơn.

Nghĩ đến chuyện đó, cậu lại thấy buồn. Khác với việc ngay từ đầu đã biết cậu là beta, việc cậu là một omega vô dụng chắc chắn sẽ gây ra sự khác biệt. Giống như bố mẹ cậu, họ cũng sẽ muốn có cháu bế chứ.

Thấy cậu ủ rũ, Kim Mal-keum liền xoa đầu cậu:

"Đừng nghĩ sâu xa quá."

Yi-eum gượng cười, uống cạn cốc bia. Trong lúc đó, Mal-keum đã đạp vào ống quyển của Mi-deum dưới gầm bàn, lườm anh một cái. Ý trách anh sao lại khơi lại chuyện không đâu, làm em trai buồn. Kim Mi-deum xoa xoa ống quyển bị đạp, vội vàng chữa cháy:

"Ừ, thì bây giờ nhiều người sống với nhau mà không có con lắm. Nuôi con tốn kém cực. Anh cũng chỉ có Yoon-ji thôi. Mà em cứ nghĩ đến chuyện đứa giống Choi Won-jun xem, phát điên thật đấy?"

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Kim Mal-keum có vẻ mặt kỳ lạ, Yi-eum thì cau mày. Dù cậu có tự mình chửi rủa anh là đồ biến thái điên khùng thì cũng được, chứ người khác nói vậy thì cậu lại không thích. Cậu bênh vực, bảo anh không đến nỗi quá kỳ quặc như anh trai nghĩ, Kim Mi-deum liền lắc đầu nguầy nguậy:

"Trước kia còn ghét bỏ ra mặt, giờ chắc là mê lắm rồi hả? Hả?"

Kim Mi-deum trêu chọc, nhưng Yi-eum lờ đi không thèm trả lời. Cậu biết nếu cậu phản ứng thì anh sẽ càng trêu dai hơn. Dù vậy, trong đầu cậu vẫn rối bời những lo lắng về bữa tiệc mừng thọ và về hình thể của cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo