Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
54.
Yi-eum tự nhiên tỉnh giấc vì cảm thấy nặng trịch. Chẳng lẽ bị bóng đè? Nhưng thật ngạc nhiên, Choi Won-jun đang cưỡi lên người cậu và cười toe toét. Anh ta đã cởi hết quần áo và đang lắc hông giữa hai chân Yi-eum.
"Choi Won,"
Choi Won-jun đột ngột nuốt chửng môi cậu rồi nắm lấy dương vật của cậu và lắc mạnh. Vì đã từng cảm nhận được cảm giác này rồi nên Yi-eum thấy choáng váng cả đầu óc. Cậu càng vùng vẫy để đẩy anh ta ra thì động tác tay của anh ta càng trở nên thô bạo hơn. Dù cậu có cắn môi, tát vào má anh ta thì Choi Won-jun vẫn không hề nhúc nhích.
"Chú... thích Young-shik mà. Cho cháu đút vào một lần thôi nhé. Ứ?"
Nghe giọng nói tha thiết của anh ta, Yi-eum túm lấy vai Won-jun. Cậu giận dữ bảo anh ta tránh ra thì dương vật của Choi Won-jun chạm vào lỗ của cậu. "Ơ ơ?" Không có cách nào để ngăn chặn dương vật đang dùng sức mở rộng lỗ của cậu và trượt vào như một con rắn.
Không đau như cậu nghĩ mà lại còn thấy thích nữa chứ. Anh ta đâm mạnh đến mức đầu cậu muốn lắc lư luôn, một dòng điện chạy dọc từ đầu ngón chân lên. "Aaa!" Cậu vô thức rên rỉ, Won-jun nhếch mép cười mãn nguyện, thì thầm vào tai cậu.
"Cặc của Young-shik ngon không?"
"Hộc!" Yi-eum bật dậy khỏi giường. Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, trời vẫn còn tối mịt. Cậu bật đèn ngủ lên rồi ngay lập tức vén chăn lên và nhìn xuống dưới. Cậu vẫn mặc quần và dương vật vẫn còn nguyên vẹn.
"Aaa, chết tiệt." Cậu vò đầu bứt tai rồi nằm vật ra. Dù có mơ thì cũng mơ cái quái gì thế... Hết lần này đến lần khác anh ta cứ đuổi theo cậu đến tận trong mơ để hành hạ cậu. Cậu rùng mình nhắm mắt lại nhưng mãi không thể nào ngủ được.
Trước đây cứ đặt lưng xuống là cậu ngủ ngay, nhưng dạo này số ngày cậu trằn trọc khó ngủ ngày càng tăng lên. Những ngày như vậy cậu cũng nhanh mệt hơn, đến tối là hoàn toàn kiệt sức.
"Chẳng lẽ mình bị cái tên khốn kiếp kia lây bệnh mất ngủ à..."
Cuối cùng, Yi-eum từ bỏ việc ngủ, ra phòng khách ngồi ngẩn ngơ.
[Hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc. Tôi không ngủ được trong ba ngày ba đêm. Tôi sợ rằng nếu ngủ thì tôi sẽ chết.]
[Tôi đến tìm cậu không phải để giở trò mà là để cầu xin cậu hãy cứu tôi. Cậu là cảnh sát mà, không nên từ chối một người đến cầu xin cậu cứu mạng chứ.]
Nếu anh ta khẩn thiết như vậy thì chỉ cần lịch sự nhờ vả là được rồi. Cứ lén lút cho thuốc rồi nói dối như ăn cơm bữa thì ai mà muốn giúp chứ. Anh ta nên biết ơn vì mình còn chưa tống anh ta vào tù là may rồi. Hôm qua anh ta còn đến xin lỗi nhưng lại đưa cho cậu một bó hoa trắng khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Chẳng phải bình thường màu trắng chỉ dùng để cúng cho người chết thôi sao.
Yi-eum càng nghĩ càng bực, lắc đầu nguầy nguậy. Đừng nhớ lại nữa.
"Biến đi. Khuất mắt tôi. Ma quỷ cút hết đi."
Cậu lẩm bẩm, chợp mắt một lúc thì tỉnh dậy, thấy giờ đi làm đã đến gần. Yi-eum tắm nước lạnh để tỉnh táo hơn rồi vội vã chuẩn bị đi làm. Cậu bước ra ngoài thì thấy cửa nhà đối diện đập vào mắt. Choi Won-jun có vẻ không thật sự ở lại đây. Cậu thầm nghĩ "...đúng là tiền nhiều để làm gì chứ" nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Cậu lái xe đi làm, hôm nay thời tiết vẫn đẹp như mọi khi. Thời điểm chuyển giao từ xuân sang hạ là mùa Yi-eum thích nhất. Cậu bật to âm lượng radio, những giai điệu vui tươi vang lên.
Cậu gật gù theo nhạc và hát theo, chẳng mấy chốc đã đến trước đồn cảnh sát. Cậu bước vào văn phòng, chào hỏi mọi người nhưng bầu không khí hôm nay có vẻ hơi hỗn loạn. Yi-eum gọi Nam-soo lại.
"Có chuyện gì vậy? Đội trưởng đâu?"
Nam-soo kéo ghế đến ngồi cạnh cậu, hạ giọng nói:
"Đội trưởng bị gọi lên phòng giám đốc rồi."
"Tại sao?"
"Hôm qua có một Omega phát tình trong phòng giam. Hình như có nhầm lẫn gì đó nên người ta nhốt Omega với một Alpha. Thanh tra Park bảo cả hai người họ đều trần truồng rồi... hu hu..."
Yi-eum nhăn mặt. Bình thường khi nhốt người vào phòng giam thì sẽ phân biệt theo giới tính được đăng ký trong hồ sơ. Chuyện đó là để đề phòng những tình huống bất ngờ, nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy ra vào đúng hôm nay. Cậu hình dung ra khuôn mặt của đội trưởng đang bị giám đốc mắng cho một trận nên thân.
"Thế những người đó thì sao?"
"Bên 119 đến tiêm thuốc ức chế với thuốc an thần rồi nên họ ngủ rồi. Không không, chắc là họ giả vờ ngủ thôi. Tuổi còn trẻ mà đã để người khác thấy mình trần truồng thở hổn hển như vậy thì chắc ngại lắm."
"..."
"May mà em với anh là Beta. Không thì lại mất kiểm soát vì cái Pheromone chết tiệt kia. Thử nghĩ xem đang bắt tội phạm thì lại phát tình xem có kinh khủng không."
Yi-eum không nói gì mà chỉ cười gượng gạo. Nghĩ lại thì lúc cậu làm chuyện đó với Choi Won-jun đúng là cậu đã mất kiểm soát thật. Lúc đầu cậu nghĩ là do Pheromone, nhưng lần thứ hai thì là vì sao nhỉ. Thậm chí Choi Won-jun còn chẳng phải là đang trong kỳ Rut nữa chứ.
Hơn hết, nếu cậu nói với Nam-soo rằng mình là Omega thì cậu ấy sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Liệu cậu ấy có đối xử tốt với cậu như bây giờ không?
"À, hôm nay anh đi sở cảnh sát phía namđúng không ạ?"
"Chiều tôi đi."
"Vậy để em đến viện kiểm sát vào buổi sáng nhé. Vẫn còn thiếu đồ vật chứng cứ trong vụ nhà kính ạ."
"Đưa đây. Để tôi đi cho."
"Anh đi ạ?"
"Đi gặp công tố viên Jung rồi về."
Nam-soo vui vẻ nói rằng cậu đã giúp anh ta bớt việc, Yi-eum nhận đồ vật chứng cứ từ cậu ta rồi khoác áo ngoài và đi ra ngoài. Đúng lúc đội trưởng đang hùng hổ đi xuống từ tầng trên. Cậu chào hỏi, đội trưởng hỏi cậu đi đâu.
"Tôi đi viện kiểm sát ạ. Đưa đồ vật chứng cứ ạ."
"Đi cùng nhau đến trước cổng nhé. Ra ngoài hút điếu thuốc rồi vào."
"Giám đốc mắng anh nhiều lắm ạ?"
Vừa ra khỏi cổng, đội trưởng đã châm điếu thuốc và nhăn mặt nhó trán.
"Nói làm gì nữa. Vụ ghi âm của Kim Ji-cheol đã khiến nội bộ cảnh sát ồn ào lắm rồi mà giờ lại còn gây thêm chuyện nữa. Ổng chửi tôi té tát luôn. Như thể tôi bảo họ hú hí với nhau chắc. Mẹ kiếp."
"ông ấy vẫn luôn như vậy mà."
"Dạo này càng quá đáng hơn. Chắc già rồi. Bữa trước tự nhiên rủ tôi đi uống rồi than thở với tôi. Bảo tôi giúp ổng được thăng chức lần này. Tôi còn lo thân mình chưa xong thì giúp ổng cái gì. Hồi còn tại ngũ ổng đâu có thế này đâu mà giờ người ngợm thay đổi hết cả rồi. Haiz, chán chết đi được."
Đội trưởng vừa than thở vừa hút hết điếu thuốc rồi vỗ vai Yi-eum bảo cậu vất vả rồi đi vào trong. Yi-eum đi về phía xe, đặt đồ vật chứng cứ ở ghế phụ và khởi động máy.
"Công tố viên Jung vừa ra ngoài ạ."
"À, vậy ạ?"
Yi-eum đưa phong bì đựng đồ vật chứng cứ cho điều tra viên rồi giải thích về việc đã bỏ , nhờ anh ta chuyển cho công tố viên Jung. Sau đó, cậu rời khỏi viện kiểm sát thì thấy một chiếc xe quen thuộc đang đi vào.
Chẳng mấy chốc xe dừng lại, Jung Dae-han xuống xe và vội vã tiến đến.
"Yi-eum!"
Anh ta vui vẻ vẫy tay, trông hệt như hồi còn bé.
"Cậu đến đây có việc gì vậy?"
"Hôm nọ tôi gửi đồ vật chứng cứ nhưng bị thiếu nên tôi mang đến bổ sung. Tôi đưa cho điều tra viên phòng cậu rồi."
"Ra vậy..."
Một sự im lặng gượng gạo bao trùm lấy cả hai. Cả hai đã cùng nhau trải qua những giây phút cận kề cái chết nhưng sau ngày hôm đó Yi-eum cảm thấy hơi khó xử khi gặp Jung Dae-han. Vì những lời mà Choi Won-jun nói không phải là hoàn toàn sai sự thật.
"Vậy tôi đi nhé. Sau này,"
"Cậu ăn sáng chưa?"
"Hả?"
"Hôm trước say rồi ngủ ở nhà cậu, cả hai đã hứa là sẽ đi ăn sáng cùng nhau mà. Nếu chưa ăn thì mình cùng đi ăn nhé. Quán ăn cũng không xa đâu. Ngay trước cổng thôi. Hôm đầu tiên tôi đến nhậm chức tôi đã đến đó ăn rồi, ngon lắm."
Jung Dae-han trông có vẻ hơi căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời của Yi-eum. Yi-eum gật đầu, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười rạng rỡ.
Cả hai rời khỏi viện kiểm sát và đứng cạnh nhau trước đèn giao thông. Quán ăn mà Jung Dae-han nhắc đến thật ra là nơi Yi-eum thỉnh thoảng đến khi ghé thăm viện kiểm sát. Nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của Jung Dae-han, cậu không thể thẳng thắn nói ra được.
Cả hai bước vào quán ăn, tìm chỗ ngồi rồi nhân viên đến nhận order. Jung Dae-han rót nước cho Yi-eum, đặt thìa đũa trước mặt cậu. Sau đó, anh ta bắt đầu kể chuyện công việc thì điện thoại reo lên.
"À, vâng thưa trưởng phòng. Vâng? Bây giờ ạ? Tôi hiểu rồi... Tôi lên ngay ạ."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Jung Dae-han trông có vẻ hơi khó xử, Yi-eum cười, ra hiệu bảo anh ta cứ đi đi. Jung Dae-han lấy ví ra khỏi áo khoác và đặt lên bàn, nhanh chóng nói tiếp:
"Nếu có gì cần thanh toán thì cứ dùng thẻ của tôi nhé. Tôi lên rồi xuống ngay. Tôi xuống ngay thật đấy. 10 phút, không, 5 phút thôi. Biết chưa? Đừng đi đâu đấy."
Nói rồi anh ta lao ra khỏi quán ăn. Đến cả việc chờ đèn đỏ cũng mất đến 5 phút chứ chẳng đùa. Cậu có thể cảm nhận được sự vội vã của anh ta ngay cả khi nhìn từ phía sau, Yi-eum bật cười. Rồi bỗng cậu hơi lo lắng. Chẳng lẽ anh ta không có ai để ăn sáng cùng hay sao? Hay là bạn bè của anh ta chỉ có mỗi mình cậu thôi.
Nhân viên bưng nồi hầm nóng hổi đến đặt lên bàn, Yi-eum đẩy chiếc ví của Jung Dae-han sang một bên.
"Cảm ơn ạ."
Sau khi nói lời cảm ơn, cậu cầm thìa lên rồi nhìn chằm chằm vào chiếc ví mà mình vừa chạm vào. Ngày đầu tiên Jung Dae-han đưa danh thiếp cho cậu, một tờ giấy nhỏ đã rơi xuống đất, anh ta đã vội vàng nhặt nó lên và giấu đi.
Khi đó, Yi-eum đã nghi ngờ rằng anh ta có sử dụng ma túy hay không. Cậu đã từng thấy loại ma túy có dạng giấy dán lên lưỡi, nó có hình dạng khá giống như vậy. Yi-eum xác nhận rằng Jung Dae-han đã đi khỏi rồi lấy ví của anh ta ra, lén lút mở nó.
Cậu lần lượt mở các ngăn ra và nhìn vào bên trong, đúng như dự đoán, có một tờ giấy nhỏ cỡ con tem được kẹp sau danh thiếp. Yi-eum đưa ngón tay vào và lấy nó ra.
"Ơ?"
Yi-eum trở nên hoang mang khi xác nhận được danh tính của vật thể đó. Ngay sau đó, cửa quán ăn bật mở, Jung Dae-han chạy vào. Khuôn mặt anh ta ửng đỏ và thở dốc, vừa chạm mắt với Yi-eum thì khuôn mặt đó đỏ bừng như trái cà chua chín vậy.
Yi-eum lần lượt nhìn Jung Dae-han đang đứng trước cửa và bức ảnh thẻ thời thơ ấu của chính mình mà cậu đang cầm trên tay.
"Sao cậu lại có cái này...?"